Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tình yêu vốn dĩ không có chỗ cho người không nhận được tình yêu.

Cao Chân Ý nhìn Phạm Duy Hoàng từ sau khi gặp cha trở về, anh im lặng không muốn nói chuyện thái độ lại cực kỳ lạnh nhạt.

"Chân Ý , em không muốn hỏi anh?"

Cô lắc đầu "Anh muốn sẽ nói , hỏi cùng lắm chỉ là làm phiền anh."

"Ông ấy nói anh không phải con ruột."

Cao Chân Ý chăm chú nhìn Phạm Duy Hoàng, trên khuôn mặt đó không có đau lòng cũng không phải bất ngờ. Trên thế giới , ai cũng sẽ có bí mật cho chính mình. Anh cũng vậy.

"Em bất ngờ à?" Anh rất bình thản hỏi cô, đáy mắt lại chứa sự u ám.

Cô uống chút nước sau đó mới trả lời anh "Có lẽ là không. "

"Tại sao là có lẽ?" Anh thắc mắc nghiêng đầu nhìn cô.

Cô cũng nhìn anh , nhẹ đáp "Bởi vì em có bất ngờ."

Anh cười, trên đời này chỉ có kiểu nói chuyện này làm anh tin cho dù chuyện có trầm trọng cở nào cũng không sao cả.

Cô xếp lại đóng hồ sơ , dẹp dọn chiếc bàn làm việc của mình lại nhìn anh ung dung tựa vào ghế ngồi ở đó nhìn cô rất sâu, mặc dù nụ cười kia che đi một phần đáy mắt anh.

"Em không muốn biết anh nghĩ gì ?"

Cô lấy áo khoác bận vào "anh nhìn ra ngoài cửa kính kia đi."

Anh nhìn theo chợt thấy hình ảnh của chính mình trên đó. Khuôn mặt anh chỉ thể hiện hai chữ rất rõ. Anh thật chẳng mang theo chút bất ngờ nên có, anh lại chẳng mang chút sợ hãi nên sợ.

"Ánh sáng mặt trời không cho em thấy khuôn mặt của em, nó chỉ để lại cho em cái bóng màu đen không có chút tình cảm. "

Anh xoay người lại là nhìn cô, vẫn là không thấu được.

Cô mỉm cười nhìn chính mình và anh phản chiếu qua lớp kính đó.

"Ngày trước chúng ta đều sợ phải đối mặt với bất ngờ. Nhưng giờ đây , bất ngờ là một loại chuyện làm cuộc sống của chúng ta bớt nhàm chán đi."

Cô nói đúng, nói đúng điều anh đang nghĩ. Cô đừng nên rõ anh như vậy.

"Em ghét mặt trời không? "

Cô mở cửa "Anh chính là mặt trời đó. Em sẽ ghét sao? Em không biết."

Cảm ơn chúng ta đã không vạch trần nhau. Cảm ơn chúng ta vẫn ở cạnh nhau mặc dù tình cảm kia vẫn không đủ.

Cuối năm cũng đến rồi, lịch nghỉ Tết cũng có rồi. Đến tận 26 nhân viên mới được nghỉ Tết.

Bởi vì bận lên kế hoạch , thiết kế cho những sự kiện đặt từ sớm. Hôm nào có sự kiện nhân viên sẽ thay phiên theo lịch làm việc mà đến , cũng thay phiên nhau mà nghỉ.

Hôm nay chỉ mới hai mươi mốt tháng chạp, Cao Chân Ý nhìn đóng tài liệu chất đống kia.

Lại nhìn sang Lâm Thiên Anh vừa đến, lại nhìn đến Thông Mẫn đang tỏ ra khó chịu.

"Được rồi Thông Mẫn cố gắng đợi giám đốc ngui đi bớt chị mới đưa em trở lại được. Qua tết chị hứa sẽ đưa em trở lại."

Cậu hoài nghi "Có thể sao?"

"Sẽ được."

"Chị không được thất hứa với em."

"Nhất định, tin chị."

Cậu đi rồi cô mới có thời gian nói chuyện với Lâm Thiên Anh.

"Giám đốc phân chị ở phòng kế hoạch."

"Rất cảm ơn cô."

"Không có. Vì lần trước chị làm rất tốt nên không liên quan tôi."

"Cô không ghét tôi sao, Chân Ý?"

"Chị nói xem , tôi rất ngưỡng mộ chị vì vậy tôi là ghét hay là thích đây? Tôi cũng chẳng rõ."

Lâm Thiên Anh mỉm cười "Không biết sao tôi lại nghĩ cô rất muốn tôi nhanh chóng trở thành cánh tay đắc lực của anh ấy."

Cao Chân Ý uống chút trà nóng rồi đánh tài liệu "Thật ra như vậy rất tốt. Mấy năm qua tôi rất mệt."

"Cô muốn rời đi?"

"Tôi muốn được một năm nghỉ phép sang nước ngoài học tập ."

"Anh ấy biết không?"

"Chỉ nói với chị."

Lâm Thiên Anh nhíu mày "Chân Ý..."

"Không cần như vậy. Chị mà không đắc lực tôi sẽ không đi được. Nếu muốn tôi ở lại vậy đừng cố gắng."

Lâm Thiên Anh cười, cô gái này lại lắm trò như vậy. Nhưng cô vẫn không biết đó là lương thiện hay là trò đùa.

Đúng lúc điện thoại Lâm Thiên Anh vang lên cô ấy nhận điện thoại liền hốt hoảng.

"Sao vậy? Có chuyện gì sao?" Chân Ý hỏi

Lâm Thiên Anh vội nói đầy lo lắng "Mẹ tôi ngã cầu thang đã nhập viện."

Cao Chân Ý xoa đầu vội gọi cho tài xế của công ty nhưng tài xế này lại bận rồi. Cao Chân Ý nhìn Lâm Thiên Anh lo lắng ra mặt liền nhớ hôm nay Phạm Duy Hoàng không bận nhiều việc lắm.

" Mẹ cô ở bệnh viện nào?"

"Thanh Bình"

Cô nhanh chóng gõ cửa phòng Phạm Duy Hoàng rồi đi vào anh nhìn cô dẫn theo Lâm Thiên Anh đang sợ hãi phía sau, mặt anh hơi khó tả liền nghe.

"Mẹ cô ấy ngã cầu thang đang ở bệnh viện Thanh Bình , giờ này đợi taxi rất lâu anh đưa cô ấy đến đó đi."

Phạm Duy Hoàng vừa nghe đã hiểu anh nhanh lấy khóa xe cùng áo "Tài xế bận?"

"Đúng vậy. Anh đưa cô ấy đến bệnh viện sau nhớ gọi cho viện trưởng nhờ sắp xếp."

Anh nhìn Chân Ý, cô quả thật chu đáo hơn anh. "Anh không có số viện trưởng ."

Cao Chân Ý nhanh rút điện thoại liền ghi ra một dãy số.

Sau đó , nam chính dẫn nữ chính vội vàng rời đi chỉ mỗi Cao Chân Ý ở lại nhìn họ.

Làm người tốt thật khó. Cô vậy mà lại làm người tốt quá nhiệt tình.

Gió trong phòng hơi lạnh thì phải.

Hay là do lòng cô lại lạnh đi một chút rồi?

Lúc Phạm Duy Hoàng lo xong xuôi cho mẹ Lâm Thiên Anh , cô ấy mới hỏi anh.

"Anh sao lại tốt với em như thế?"

Anh nhìn cô , mái tóc cô nhẹ nhàng xoã rất xinh xắn. Anh lại động lòng.

"Dù thế nào anh cũng không thể làm ngơ."

Cô rưng rưng "Cảm ơn anh..."

Anh không cầm lòng được vỗ vỗ lưng cô "Đừng lo mẹ em sẽ ổn. Bác sĩ đều là giỏi nhất ."

"Em biết."

"Vậy còn khóc cái gì?"

Cô vội lau nước mắt "Vì em thấy mình nợ anh và Chân Ý quá nhiều."

Anh kéo cô vào lòng mắng "Em không nợ... Là anh nợ cô ấy."

Tháng năm lòng em nguội lạnh là vì gặp lại anh mà ấm lại.

Nhưng một cô gái khác ngay từ đầu đã là nguội lạnh vẫn không cách nào bỏ rơi anh.

Tình yêu vốn dĩ không có chỗ cho người không nhận được tình yêu.

.....
Nữ Phụ cô lại cao cả như vậy? Tôi thấy cô thật rảnh.

Nữ Phụ: Không phải là cao cả chỉ là không muốn nhìn cô ấy chưa chiến đấu đã muốn bỏ cuộc.

Mặc kệ người ta chứ! Hứ.

....
Nữ chính cô khóc thật hay.

Nữ chính: Tôi là nữ chính cũng không phải phản diện.

Tôi đây hờn!

Nữ chính: Hờn ai?

Tôi nè !!!!!!!! Hờn chính tôi đây này.

....
Nam chính , thấy sao ôm nữ chính vui chứ?

Nam chính: bớt châm chọc

Sống sao để tôi chăm chọc rồi nói? Hứ, bố đéo ưa anh rồi. Cmn anh nếu yêu nữ chính mời không cần hành nữ phụ như vậy.

Nam chính: tình cảm rất khó nói. Tôi cảm thấy cháp này có câu nói rất hay.

Câu nào?

Nam chính: Tình yêu vốn dĩ không có chỗ cho người không nhận được tình yêu.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro