Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2. Nhật ký "chó liếm"

Biên tập: Bleusa.

🎵📀⊹˚˖ 𐙚 ˖˚⊹

Y Y: [Tớ nghe Roy nói, cậu có WeChat của Dư Qua à?]

Cơn mưa lạnh tràn ngập khắp thành phố trong đêm.

Bốn phía căn hộ áp mái đều là cửa sổ kính toàn cảnh. Sương mù lan tỏa trong bóng tối. Tắm xong, Từ Y Đồng đi chân trần, cuộn mình trên chiếc sofa da màu đen rồi nhìn thấy tin nhắn của Y Y.

Đó là tin nhắn từ một giờ trước, lúc cô còn đang lang thang trong quán bar.

Cồn trong người tiếp tục lên men, khiến cô dễ dàng mất tập trung. Chỉ có cái tên Dư Qua mới làm Y Đồng chú ý được đôi chút.

Dư Qua…?

Hầy.

Thật là một cái tên lạnh lùng.

Từ Y Đồng tùy tiện kéo chiếc chăn lông gần đó phủ lên người, đưa điện thoại lên gần miệng để giọng khàn khàn của mình nghe rõ hơn một chút: “Đúng vậy, tớ có WeChat của anh ấy.”

Gần như cùng lúc, Y Y gửi thêm tin nhắn: [Hóa ra cậu còn quen Fish nữa, trước giờ chưa nghe cậu nhắc tới.]

Y Đồng cố gắng tỉnh táo: “Quen thì chưa tới mức, tớ chỉ biết em gái của anh ấy, lúc tới nhà ăn ké thì tiện add thôi.”

Y Y:  [Haha, vậy à.]

Y Y: [Thế cố lên nhé!]

Cơn choáng váng làm Y Đồng ngồi bật dậy. Cô quay lại khung chat, mở danh bạ rồi trượt xuống một cách thành thạo. Danh sách WeChat của cô gần một nghìn người, trượt mãi mới tìm được người có ghi chú là “Cá Nhỏ” ở dưới cùng cột X.

Cô định xem vòng bạn bè của anh để biết chút tình hình gần đây, nhưng vẫn là một khoảng trống không thay đổi. Không còn cách nào khác, cô đành từ bỏ.

“Thật phiền phức.”

Y Đồng ném điện thoại xuống, bực bội ôm lấy đầu gối.

Thật phiền phức.

Trên đời sao lại có người không thèm để ý tới cô như vậy chứ?

Thật phiền phức.

Không để ý cô thì thôi đi, lại còn đẹp trai như vậy.

Đẹp trai như vậy thì thôi đi, lại còn không để ý cô!

Thật xui xẻo.

Y Đồng nắm lấy chú gấu bông bên cạnh, đấm vài cái để xả giận.

Đúng lúc đó, Douyin phát ra hai tiếng thông báo. Y Đồng giận dữ cầm điện thoại lên.

CC gửi một video vào nhóm bạn thân trên Douyin: [Xem này, bất ngờ ghê, gặp được chồng của Từ Y Đồng rồi đây.]

Y Đồng khựng lại, mở video ra—

Dòng tiêu đề phía dưới video ghi: “Ai may mắn gặp được OG vậy? Thì ra là tôi!”

Cơn bực bội ban nãy tan biến trong nháy mắt.

Cô ôm điện thoại, xem đi xem lại vài lần.

Trong đoạn video rung lắc được quay ngẫu nhiên trên điện thoại, khung cảnh chiều tối tĩnh lặng, cửa kính xe bảo mẫu cỡ trung hơi hạ xuống. Roy vươn tay ra ngoài cười chào hỏi. Theo chỉ dẫn của chủ video, anh chàng còn nghiêng người ra phía sau, để lộ người đàn ông ngồi bên trong.

Anh mặc một bộ đồ thể thao đen rộng rãi, tay chống trên khung cửa kính, nửa tựa đầu như đang ngủ.

Y Đồng vô thức nhấn dừng.

Cũng thật kỳ lạ, mỗi ngày Mạt Lị đều gửi những video trai đẹp trong nhóm, nhưng Y Đồng chưa từng mảy may hứng thú.

Cô cảm thấy mình sắp tiêu đời rồi.

Tại sao chỉ nhìn góc nghiêng, thậm chí chỉ là đôi giày thể thao trắng tinh khiết, hay dáng ngồi với chân dài hơi nhấc lên khỏi sàn xe của người đó, mà cô lại thấy anh đẹp trai không tưởng?

Từ từ ngã về phía sau, Từ Y Đồng đưa tay ôm ngực, cố gắng kiềm chế nhịp tim đột nhiên đập nhanh.

Những ký ức về Dư Qua như cơn sóng cuộn trào xuất hiện trong đầu cô – cô nhớ lại dáng vẻ của anh lần cuối cùng họ gặp nhau.

Ừm… hôm đó cô đến nhà Dư Nặc ăn ké, anh cúi đầu rửa bát bên bồn nước.

Lúc cô bị thương ở chân, anh đưa cô đến phòng khám.

Cuối cùng cô cũng thêm được WeChat của anh.

Một buổi chiều nắng đẹp, bầu trời xanh ngắt, Dư Qua mặc áo thun trắng. Từ Y Đồng muốn mời anh ăn kem, nhưng anh lại từ chối.

Hai ngày sau, Y Y mới biết rằng Trần Du Chinh chính là em họ của Từ Y Đồng.

Chuyện này được nói ra trên đường họ cùng đến lễ bốc thăm mùa hè.

Y Y khá ngạc nhiên: “Vậy ra cậu quen Fish là nhờ Conquer à?”

Từ Y Đồng muốn phủ nhận mối quan hệ: “Tớ quen Dư Qua, liên quan gì đến nó chứ?”

Trong thời gian này, Y Y chỉ hẹn gặp Từ Y Đồng đi chơi có ba lần, nhưng một lần cô ấy nhận được chiếc túi mà mình mong ước từ lâu, lần khác lại nhận được chiếc vòng tay mới ra mắt. Nhờ vậy, mối quan hệ của họ nhanh chóng trở nên thân thiết. Y Y nói một cách lịch sự: “Ừm… trước đây fan của hai người họ có chút không hợp nhau, cậu không biết à?”

Nói xong cô ấy còn bổ sung thêm: “Nhưng ngoài đời hình như họ chẳng có mâu thuẫn gì, đều là fan tranh cãi thôi.”

Nói là “không hợp” cũng đã là nói giảm nói tránh rồi. Cuộc chiến lời lẽ dai dẳng giữa fan của OG và TG bắt đầu từ đầu năm, kéo dài đến tận giải vô địch khu vực gần đây. Mâu thuẫn ban đầu của hai đội này chẳng qua chỉ là hành động khiêu khích trên sân đấu của Trần Du Chinh khiến fan của Dư Qua phẫn nộ, làm cho cả đội TG bị liên lụy.

Mạt Lị chợt nhớ ra chuyện này, ngồi thẳng người: “Ồ, hóa ra ngôi sao lớn mà em trai đắc tội dạo trước chính là Dư Qua à!”

“Tớ nhớ lúc đó em trai cậu bị chửi thê thảm, còn lên cả hot search nữa.” Mạt Lị bật cười khúc khích rồi quay sang Từ Y Đồng: “Từ Y Đồng, cậu thật là không biết xấu hổ, sao cậu có thể thích kẻ thù của em trai mình chứ? Chẳng khác nào nhận giặc làm cha! Cậu phản bội em trai cậu rồi!”

Từ Y Đồng vốn hơi chột dạ, nhưng nghe vậy thì không nhịn được, lên tiếng biện minh: “Cậu nói vậy là không đúng. Hồi tớ đi tìm Dư Nặc ăn cơm, làm sao tớ biết anh trai em ấy là ai? Hơn nữa cũng chẳng phải thù sâu gì, Trần Du Chinh da mặt dày như vậy, bị chửi vài câu cũng chẳng sao.”

Y Y lập tức tò mò: “Vậy cậu quen Fish bằng cách nào?”

Trong ấn tượng của Y Y, Dư Nặc là một cô bé khá yên tĩnh, hướng nội, ít nói chuyện ở bất cứ đâu. Thật khó tin khi em ấy lại quen biết một tiểu thư phóng khoáng như Từ Y Đồng.

Từ Y Đồng im lặng.

Cô đâu dám nói sự thật.

Đó là một đêm tối trời gió lớn, Trần Du Chinh dẫn theo một cô gái say rượu đến nhà cô…

Y Y cười: “Thú vị ghê, chị của Conquer lại thích Fish, đúng là một tin lớn.”

Từ Y Đồng nghĩ bụng: Đây mà là tin lớn sao? Nếu Y Y biết Trần Du Chinh đang theo đuổi Dư Nặc thì còn kinh khủng hơn nhiều.

Cô quay mặt sang chỗ khác, uống một ngụm nước để trấn tĩnh.

Cả hai chị em nhà cô thật là nực cười mỗi người một kiểu.

….

Giải LPL mùa hè lần này, 16 đội được chia thành hai khu vực Đông và Tây. Việc bốc thăm được thực hiện theo thứ hạng cuối cùng của giải mùa xuân. TG và OG lần lượt đứng đầu mỗi khu vực. Các đội còn lại cần cử đại diện để bốc thăm phân nhóm.

Xe dừng trước cửa nhà thi đấu. Vừa xuống xe, Mạt Lị hít một hơi nhẹ, kinh ngạc trước cảnh tượng người hâm mộ đông đúc.

Từ Y Đồng trước đó đã đến xem một trận đấu nên không quá bất ngờ. Nhưng trong biển người ủng hộ dành cho Fish, tấm băng rôn ghi “Conquer” lại chiếm một góc nhỏ.

Từ Y Đồng giơ điện thoại lên chụp vài tấm hướng về phía đó, rồi đăng lên nhóm gia đình với giọng điệu vui vẻ: “Trần Du Chinh bây giờ có tiền đồ ghê, còn có fan nữa cơ!”

“Bây giờ cậu ta khá nổi đó. TG là ngựa ô (1) mạnh nhất mùa này. Đội mới mà lọt vào chung kết thật hiếm thấy, cũng hút fan ghê.” Y Y dẫn hai người tiến vào, vừa đi vừa giải thích: “Hơn nữa, Conquer cũng chẳng thua kém Fish về ngoại hình, ai cũng là fan của nhan sắc mà.”

(1) Ngựa ô: ám chỉ những thứ không được kỳ vọng lại giành kết quả cao.

Buổi lễ bốc thăm hôm nay quy tụ gần như tất cả các đội của LPL. Trên đường vào, Y Y gặp không ít người chào hỏi. Trước đây, CC từng châm chọc Từ Y Đồng muốn chen chân vào giới “vợ tuyển thủ”, giờ thì cô thật sự gặp gỡ không ít người trong giới này.

Có người nghe Y Y giới thiệu Từ Y Đồng là người nhà của Conquer, liền rút điện thoại ra xin kết bạn WeChat ngay tại chỗ.

Đến khi vào chỗ ngồi, Y Y dùng khuỷu tay khẽ chạm Từ Y Đồng: “Đồng Đồng, thấy cô gái tóc đen dài kia không?”

Ánh mắt Từ Y Đồng nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ, nhìn thấy một mỹ nhân ngồi phía trước.

Những người khác đều ồn ào náo nhiệt, chỉ có cô ấy yên lặng, toát lên khí chất lạnh lùng.

Mang theo sự ngưỡng mộ, cô không khỏi nhìn thêm vài lần rồi mới quay đầu lại: “Sao thế?”

Y Y nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Từ Y Đồng hiểu ngay, nghiêng vai qua và hạ nhỏ giọng: “Cô ấy cũng từng theo đuổi Dư Qua à?”

Y Y gật đầu rồi nói: “Yên tâm, không thành công đâu.”

Từ Y Đồng thờ ơ đáp: “Vậy chứng tỏ cô ấy cũng chẳng thích lắm.”

Đây là câu trả lời ngoài dự đoán của Y Y: “Tớ tưởng cậu sẽ nói mắt nhìn của Dư Qua cao chứ.”

Từ Y Đồng chớp mắt, khẳng định chắc chắn: “Tớ không nghĩ có người đàn ông nào không theo đuổi được. Nếu có, thì chỉ là tớ không thích đủ nhiều, hoặc tớ không cố gắng đủ mà thôi.”

Y Y: “Tự tin ghê nhỉ?”

Mạt Lị lạnh lùng phá đám: “Cậu còn chưa đủ cố gắng hả Đồng Đồng? CC nói lần trước thấy cậu mua cuốn ‘Nhật ký chó liếm’ trên mạng. Cậu đã cố gắng lắm rồi, đừng tự phản tỉnh nữa.”

“Cậu im đi.” Từ Y Đồng nổi giận.

“Haha.” Y Y bị chọc cười, “Mặc dù tớ không biết Fish thích kiểu nào, nhưng kiểu như cậu, biết đâu anh ấy lại thích thật.”

Câu này nói đúng tâm tư của Từ Y Đồng, làm cô vui cả buổi.

*

Buổi bốc thăm chỉ kéo dài khoảng nửa tiếng, trời vẫn còn sớm, huấn luyện viên chính và phó của OG tổ chức một buổi họp động viên trong phòng nghỉ phía sau sân khấu, nội dung chủ yếu là nhấn mạnh năm nay là cơ hội tốt nhất để OG tiến tới giải đấu thế giới. Huấn luyện viên chính đầy nhiệt huyết vạch ra vài mục tiêu trên bảng trắng nhỏ, nhưng khi quay lại thì thấy mấy người trong đội người nằm ườn ra, người khác thì lén làm việc riêng.

Quản lý đội giơ chân đá từng người một.

Trong lúc náo loạn, Will cười hì hì tránh né: “Anh Huy, mùa hè còn chưa bắt đầu mà đã chuẩn bị cho giải thế giới rồi sao?”

Quản lý đội lườm anh ta một cái.

Khi đá đến chỗ Dư Qua, anh ta dừng lại, không nói gì. Một lúc sau quản lý hỏi: “Đúng rồi, tay cậu gần đây thế nào?”

Dư Qua đáp: “Cũng ổn.”

Quản lý đội ngập ngừng, dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ thở dài: “Được rồi, có gì không ổn thì nhớ báo với anh ngay.”

Roy ngồi vắt chéo chân, đùa cợt: “Tôi thấy tốt nhất là Fish đừng di chuyển nhiều nữa, thế là đủ rồi. Mấy người chơi AD toàn thích di chuyển, chỉ việc last-hit lính thôi mà cũng phải vừa đi vừa bắn, tay sao mà không mỏi cho được.”

Vừa dứt lời, anh ta liền bị quản lý đội gõ mạnh vào đầu.

“Đau quá trời!” Roy kêu lên.

Quản lý đội gầm lên: “Tối nay cậu luyện thêm hai tiếng cho anh!”

Nhỏ C lập tức phụ họa: “Đúng đó, Fish không di chuyển thì chẳng lẽ để anh gánh team à?”

Roy bực bội, quay lại đùa giỡn với Nhỏ C.

Cả nhóm ồn ào không nghiêm túc chút nào, cho đến khi buổi họp kết thúc, họ chuyển sang nhà hàng để ăn. Nhỏ C và Roy vẫn cãi cọ. Hai người đi trước, Nhỏ C mở cửa phòng đã đặt trước ra, bước chân đột nhiên khựng lại.

Ngồi bên cửa sổ là một cô gái đang cúi đầu nghịch điện thoại, nghe thấy tiếng động liền ngẩng lên ngay.

… Là một cô gái rất xinh đẹp.

Thấy người lạ, cô không hề ngại ngùng mà tươi cười chào: “Chào mọi người!”

Mặt Nhỏ C đỏ bừng, ngập ngừng mãi mới thốt ra được một câu: “Chào cô…”

Thấy Nhỏ C đứng đực ở cửa, Roy khó chịu đẩy cậu ta một cái: “Vào đi, đứng đó làm gì?”

Lúc này, Từ Y Đồng vẫy tay thân thiện với nhóm người phía sau: “Chào mọi người! Lại gặp nhau rồi!”

Cả nhóm ồn ào lập tức im bặt khi nhìn thấy cô gái tóc xoăn lạ lẫm nhưng đầy sức hút này.

Y Y liền giới thiệu: “Đây là bạn của em. Tình cờ gặp nên rủ cùng ăn, không phiền chứ?”

Từ Y Đồng vội vàng đứng dậy: “Tôi không ăn ké đâu, để lần sau vậy. Bạn tôi còn đang đợi, tôi chỉ đến đưa đồ rồi đi ngay.”

A Văn nhìn cô từ trên xuống dưới, không lấy làm ngạc nhiên: “Lại là cô à, người đẹp. Lại gặp nhau rồi.”

Lần trước, trong bữa ăn sau lễ xuất quân của giải đấu khu vực, Dư Nặc đã dẫn Từ Y Đồng ngồi cùng bàn với họ. Cô rất tự nhiên bắt chuyện với anh ta suốt hơn mười phút, cuối cùng hai người còn trao đổi WeChat.

“Chào chào.”

Từ Y Đồng nghiêng người, nhìn về phía sau, ngập ngừng: “À… cái đó…”

“Tìm Fish đúng không?” Roy hiểu ý, nói: “Cậu ấy đang gọi điện thoại ngoài kia, cô đi tìm đi.”

“Được ạ~”

Từ Y Đồng xách túi Chanel của mình, cúi xuống, nghiến răng, vất vả nâng lên một thứ to lớn từ dưới đất.

“……”

Cả phòng im lặng khoảng mười giây vì cảnh tượng đó.

Will bị sốc nặng, Roy cũng ngơ ngác chẳng kém.

Lại có chuyện gì nữa đây?

Nhỏ C nghiêng người, giúp Từ Y Đồng kéo ghế ra, nhường đường. Thấy cô di chuyển khó khăn, cậu ta không nhịn được hỏi: “Cô có cần… cần giúp không?”

Cô mạnh mẽ lắc đầu từ chối ngay: “Cảm ơn, không cần đâu. Tôi làm được.”

A Văn đột nhiên thấy cảnh này quen thuộc, cố nhịn cười: “Lần trước là hoa hồng từ sa mạc Gobi, lần này là hoa gì nữa đây?”

Từ Y Đồng vui vẻ trả lời: “Lần này là tôi đặt làm riêng đấy.”

“Wow.” A Văn không kìm được phát ra một tiếng cảm thán: “Cẩn thận nhé, trông có vẻ nặng lắm.”

“Yên tâm đi.”

Từ Y Đồng là điển hình của “cô gái độc nhất ở vùng Giang Nam – Chiết Giang – Thượng Hải”, từ nhỏ đến lớn chẳng làm qua việc nặng nhọc gì. Nhưng giờ đây, cô ôm một món đồ to thế này mà chẳng thấy mệt. Trong lòng cô chỉ toàn sự háo hức và phấn khích khi sắp gặp Dư Qua, cảm giác như có sức lực vô tận.

Từ Y Đồng vội vàng chào tạm biệt, để lại một bóng lưng vừa bướng bỉnh vừa nặng nề trong ánh mắt tiễn biệt của mọi người.

Đến khi cô đi khỏi, căn phòng lại yên lặng. Không biết ai than thở: “Fish có gì mà được thế chứ…”

“Chán thật, ngày tốt đẹp đều bị cậu ta hưởng hết rồi.”

Bó hoa khổng lồ này quả thật là do chính tay Từ Y Đồng đặt làm riêng.

Nhìn bề ngoài chỉ thấy hoa hồng, nhưng bên trong lại ẩn chứa bí mật.

Kể từ khi biết sở thích của Dư Qua, cô đã lục tung Tiểu Hồng Thư (2) để chọn lựa mười sáu loại bánh quy được mọi người nhiệt tình giới thiệu. Có vài loại rất khó mua, cô phải nhờ bạn ở nước ngoài mua giúp mới gom đủ.

(2) Tiểu Hồng Thư là nền tảng mạng xã hội Trung Quốc cho phép người dùng đăng hình ảnh video, livestream, mua sắm, đánh giá sản phẩm,…

Không còn cách nào khác, ai bảo cô lại thích một người khó chiều như thế cơ chứ?

Lần trước, bó hoa hồng của cô bị Dư Qua xem thường, lần này với bánh quy, chẳng lẽ anh vẫn không có phản ứng?

Từ Y Đồng vừa nghĩ vừa cảm thấy vui vẻ.

Đèn xanh bên đường chuyển sang vàng, xe cộ thi nhau lao vút qua. Chiếc xe cuối cùng bị kẹt lại bực bội bấm còi.

Đường phố đầy rẫy các quán lẩu, đồ nướng, không khí tràn ngập mùi thức ăn.

Giữa tiếng ồn ào náo nhiệt, bất ngờ vang lên một giọng chào đầy hứng khởi: “Chào anh đẹp trai!”

Dư Qua quay đầu lại theo phản xạ.

Một bó hoa khổng lồ cao ngang người, đính kèm một chiếc nơ bướm khổng lồ, loạng choạng xuất hiện trước mắt anh.

Dư Qua theo bản năng đưa tay ra giữ giúp một chút.

Khi anh vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, một cái đầu nhỏ thò ra từ bên cạnh. Khuôn mặt trắng trẻo đẫm mồ hôi, trông rất mệt mỏi.

Cô vui vẻ nói: “Cảm ơn anh nhé.”

Đối mặt với đôi mắt sáng lấp lánh đầy chân thành ấy, anh im lặng một lát.

Đầu dây bên kia hỏi: “Sao thế, lại gặp fan à?”

“Không.”

Dư Qua buông tay, lùi lại hai bước, khuôn mặt không có biểu cảm, bình thản lắc đầu với Từ Y Đồng.

Từ Y Đồng tưởng rằng anh muốn cô chờ anh nói chuyện điện thoại xong, liền ngoan ngoãn gật đầu.

Vừa đặt món đồ xuống cẩn thận, hai tay cô đã mỏi nhừ. Cô chống nạnh, lau mồ hôi, còn chưa kịp thở, ánh mắt bất chợt bắt gặp Dư Qua đã rẽ hướng, bước sang chỗ khác.

Từ Y Đồng sững sờ tại chỗ, lờ mờ nghe được một câu nói thoảng qua trong gió:

“Hình như là người bán hoa.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro