Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trò đùa thứ hai mươi bảy

Biên dịch: Yên Hy

Theo tiếng Harry rống to: "Mọi người còn chờ cái gì nữa? Chạy đi!", Người trong phòng đều nhằm về phía cửa.

Fred gắt gao kéo tay Wendy, chen qua khung cửa hẹp chạy ra ngoài, Wendy chưa từng làm chuyện gì lớn mật như này, cô biết tham gia nhóm nhỏ là trái với quy định, nhưng không nghĩ tới nếu chuyện bị bại lộ sẽ khẩn trương đến vậy.

Hai người bọn họ xông qua hành lang thật dài, Wendy xuất phát từ bản năng đi theo bước chân Fred, cô thậm chí không tin được bản thân cũng có thể chạy nhanh như vậy. Cô suy nghĩ hiện tại nhất định không có khả năng chạy về ký túc xá, nên trốn ở đâu, giả bộ như thế nào để trốn khỏi việc bị lùng bắt?

"Nhanh chóng giam cầm(1)." Fred rút tay hướng về phía chỗ rẽ đọc một thần chú, cậu nhóc mập mạp vừa nhảy ra đã bị dây trói ngã lăn ra đất.

(1) Incarcerous (Bùa trói level 3). Mô tả: Phóng ra dây thừng từ đầu đũa trói chặt đối phương, gây khó thở.

Vòng qua người té trên mặt đất, lại vòng qua một chỗ rẽ, Fred sờ soạng lên cạnh tường, một cánh cửa hòa hợp với bức tường được mở ra, hai người họ trốn vào trong.

Hình như là gian phòng chứa chổi, có một cỗ hương vị ẩm ướt thối rữa. Không gian cũng thật nhỏ, hai người chen chúc cùng một chỗ, xung quanh một mảnh tối đen, nhưng không ai nhớ được dùng đũa phép để thắp sáng.

Hai người bọn họ đều gấp rút thở hổn hển, tiếng tim đập cũng chen chúc bên tai, giống như sắp nổ tung, như thế này mới cảm nhận được hai bàn tay nắm cùng nhau đang thấm mồ hôi, thậm chí có mồ hôi từ gáy chảy vào trong cổ áo.

"Nhóm nhỏ hoạt động ngoại khóa của chúng ta phải kết thúc rồi." Thời điểm Fred nói chuyện còn thở gấp, "Không biết có người nào bị bắt không, để xem bọn họ có đủ cơ trí hay không."

Wendy không nói gì, chuyện đột nhiên xảy ra, đầu óc cô còn có chút loạn, nhưng mà suy nghĩ, cho dù có bị phát hiện cùng lắm thì thôi học. Nói ra cũng như một chuyện có ý nghĩa, phá hủy quy định của Umbridge, nghe qua giống như anh hùng chiến đấu với thế lực tà ác.

Qua thật lâu, Fred mới thắp sáng đũa phép, đưa lỗ tai đến gần cửa, cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài, rồi chậm rãi đẩy cửa ra.

Hành lang bên ngoài im lặng, màn truy đuổi vừa rồi đã được hạ xuống, không biết họ có tổn thất gì.

Wendy từ chối đề nghị hộ tống cô đến phòng nghỉ Hufflepuff của Fred, cô cảm thấy lầu 8 đến tòa tháp Gryffindor đã rất gần, anh không cần phải đi cùng cô đến tầng hầm.

"Hai người chúng ta nếu bị đụng mặt, có thể nói là vài hoạt động đêm của cặp đôi, thuyết phục hơn so với em một mình dạo chơi." Fred có lý do đầy đủ, "Hơn nữa một mình anh đi khả năng bị người ta bắt được càng nhỏ, nhưng anh lại không yên tâm về em hơn."

Cuối cùng Wendy vẫn được Fred đưa đến tầng hầm, bọn họ đi qua mật đạo, nhìn Fred rời đi, Wendy mới trở về ký túc xá. Nhìn thấy Elma ở trong phòng nghỉ chung, lòng luôn bị treo ngược của cô mới trở lại trong bụng.

Hai cô nàng gắt gao nắm tay nhau, ôm lấy đối phương một chút, lòng đầy hi vọng những người khác cũng giống như hai cô.

Tình huống ngày thứ hai, so với tưởng tượng của họ còn tệ hại hơn. Trên thực tế, những học sinh tham gia lần tụ hội này đều không có việc gì, nhưng hiệu trưởng Dumbledore lại bị bắt rời khỏi Hogwarts, Umbridge thay ông làm hiệu trưởng.

Wendy nhìn đến thông báo này, đột nhiên cảm thấy không khí bên trong tòa thành bị loãng. Cô tình nguyện bị phạt, thậm chí thôi học, cũng không muốn hiệu trưởng Dumbledore rời đi, hiện tại Umbridge cầm quyền, cán cân của Hogwarts bỗng chốc bị đánh vỡ .

Vào giờ học môn Bùa chú, Wendy và Elma nhìn thấy Slytherin đắc ý khoe ra huy chương có khắc "I" trên cổ áo, đe dọa học sinh khác, nếu cậu ta khó chịu, cậu ta đủ điều kiện để trừ điểm học viện của họ. Nói xong còn trừ Ravenclaw vài điểm, bởi vì vừa rồi có nam sinh Ravenclaw không cẩn thận đụng phải cậu ta: "Đây là hành động bất mãn với tổ hành động điều tra, cũng chính là bất mãn với hiệu trưởng mới."

Tất cả mọi người giận mà không dám nói gì.

Khi đến giờ sinh hoạt giữa các lớp, học sinh các học viện khác đều tránh ra ngoài.

"Đây chỉ đơn giản là vũ khí cho kẻ ác. "Wendy giận dữ nói -" Thật là vô lương tâm. "

Biểu cảm Fred rất lạnh, anh cau mày, một tiếng hừ lạnh phát ra từ trong cánh mũi.

"Tôi chỉ hy vọng Slytherin không dùng loại lý do này đối phó đội bóng Quidditch Gryffindor. Chúng ta đã đủ phiền toái, không thể lại có thêm cầu thủ bị cấm đấu." Angelina lo lắng nói, "Không được, tôi phải tổ chức họp lần nữa, nhấn mạnh kỷ luật một chút."

George nhún nhún vai: "Vô dụng thôi, Slytherin trước sau có một phong cách làm việc, em không đụng phải chúng cũng có thể tìm được lỗi sai của em."

"Này, mày đang nói cái gì, Weasley." Montague nói sau lưng họ một cách cộc cằn, "Slytherin thì sao?"

Bốn người Wendy xoay lại, trong hành lang không có mấy người, cũng tránh ở chỗ xa, Montague vẫn còn cảm thấy bản thân uy hiếp được người khác, đắc chí: "Chỉ cần tụi mày dám nói một chữ, tao sẽ trừ Gryffindor mười điểm, mỗi người mười điểm... Chà, còn có một Hufflepuff, điểm Hufflepuff lại ít đi, mười điểm đủ để mày khóc một lúc đấy, Wright."

Fred ánh mắt đảo qua xung quanh, anh nhìn thoáng qua tủ sau lưng Montague, lại quay đầu nhìn thoáng qua George.

George gật đầu rất nhỏ.

Fred đi phía trước bước một bước, vẻ mặt của anh có chút khinh thường, lạnh lùng nói: "Tao chỉ thấy kỳ lạ, tên ngu ngốc nào mới đem từ Idiot (ngu si) đính trên quần áo, giống như sợ người khác không biết mày là kẻ ngu hả."

Anh cao hơn Montague rất nhiều, khoảng cách của cả hai ngắn lại, Montague không thể không ngửa đầu nhìn anh. Vì để không thua khí thế, Montague lùi về sau vài bước, đũa phép chỉ vào Fred, nổi giận đùng đùng nói: "Gryffindor trừ..."

"Khóa lưỡi phong hầu.(2)" George đã trượt người ra sau cậu ta, yêu cầu cậu ta nuốt lời nói vào bụng, Montague trợn tròn mắt quay lại, như thể sắp bổ nhào qua đấm George.

(2)Bùa khóa lưỡi - Langlock. Mô tả: Phát minh bởi Severus Snape, có tác dụng làm dính lưỡi của người khác lên vòm họng nhằm ngăn chặn đối phương lên tiếng. Có tác dụng với cả người lẫn ma.

Fred một bước ôm lấy Montague, George không biết vào lúc nào kéo cánh tủ kia ra, tay ấn đầu Montague, hai người phối hợp khăng khít, cùng nhau dùng sức đem vào trong tủ.

Wendy và Angelina đều không có phản ứng kịp, ngây ngốc xem George khép cửa lại, vỗ bàn tay: "Hiện tại cậu ta không trừ điểm được nữa."

"Hi vọng cả hai không cảm thấy tụi này quá thô lỗ." Tâm tình Fred dường như tốt hơn một chút, dí dỏm nói.

Wendy kinh hoảng nhìn xung quanh, hình như không có người chú ý tới bên này, cũng không có người nhận ra có người bị nhét vào trong tủ, mới ấp a ấp úng nói: "Lá gan hai người thật lớn... không sợ cậu ta trả thù sao?"

"Tủ biến mất." George dùng lực mạnh vỗ vào cái tủ, "Ai biết được cậu ta đi đâu, chắc mấy tuần lễ sau mới ra được, đến lúc đó tụi này cũng không thèm."

"Nếu đem bọn họ đều đuổi đi như vậy thì tốt rồi, chúng ta cũng sẽ không cần lo lắng đề phòng." Angelina nhỏ giọng nói.

Hai cô đều cảm thấy như vậy không tốt lắm, nhưng lại rất hay.

Bốn người lập tức rời khỏi hiện trường gây án, đi đến đại sảnh.

"Ai nha." Wendy đột nhiên nói, "Trước khi ném cậu ta hẳn nên lấy huy chương kia xuống, có lẽ chúng ta có thể trừ điểm bọn chúng thì sao..."

"Chủ ý của em hay đấy, là tụi này không cân nhắc chu toàn." Fred nở nụ cười.

Đi xuống cầu thang, trước chiếc đồng hồ cát ở tầng một, thấy được Harry và những người khác.

Chờ Fred đem việc vừa mới làm nói cho bọn họ nghe, Hermione không dám tin nói: "Các anh sẽ gặp phải phiền toái lớn."

"Trước khi Montague lộ diện sẽ không, như vậy sẽ mấy vài tuần lễ, tụi này không biết cậu ta bị ném đến chỗ nào."Fred lạnh lùng nói, "Dù sao tụi này cũng quyết định không lo lắng gặp phải rắc rối nữa."

"Hai người có lo lắng qua hả?" Hermione hỏi.

"Tụi này không phải luôn lo bị đuổi học sao?" George nói, "Bởi vì tụi này luôn biết nơi nào để vẽ đường thẳng."

"Thỉnh thoảng chúng tôi có thể bị trượt chân." Fred dễ dàng đón nhận điều đó, "Nhưng chúng tôi luôn dừng lại trước khi gây rối lớn."

"Vậy hiện tại thì sao?" Ron không có nắm chắc hỏi.

"Ừm, hiện tại thì——" George nói.

"—— Dumbledore đã đi ." Fred nhún nhún vai.

"Chúng ta nhận vì ra có một điều lớn lao ——" George nói.

"—— chính hiệu trưởng mới thân yêu của chúng ta phải nhận được trừng phạt đáng có." Fred nói.

"Hai anh không thể làm vậy!" Hermione nhỏ giọng nói, "Hai người tuyệt đối không thể! Bà ta ước gì có lý do đuổi học hai người đấy !"

"Em nghe còn chưa hiểu hả Hermione?" Fred cười nói với cô nàng, "Tụi này không bao giờ muốn ở lại chỗ này nữa. Nếu tụi anh không quyết định làm điều gì đó cho cụ Dumbledore trước, tụi anh sẽ bỏ học ngay lập tức. Vì vậy, dù sao thì ... " Anh nhìn đồng hồ mình, "Giai đoạn đầu tiên sắp bắt đầu. Nếu anh là em, sẽ đến đại sảnh ăn trưa, như vậy mấy đứa sẽ cùng nhìn thấy sự kiện kia nên một chút sẽ không bị liên lụy tới."

"Chuyện gì?" Angelina chen miệng.

"Em sẽ nhìn thấy. " George nói, "Hiện tại đi nhanh đi."

Wendy bắt lấy tay áo Fred, cô bất an nhìn anh: "Hai người đến cùng muốn làm cái gì?"

"Anh sẽ nói với em, nhưng hiện tại không được." Fred ôn nhu đè lên bả vai Wendy, "Thời gian sắp tới, nhanh đến đại sảnh đi."

Hai người bọn họ xoay người rời đi, biến mất trong đám người.

Hết chương 27.

*

Hy: Tôi đang suy nghĩ nên gộp lại tiếp ko. Một ngày đăng 4c, tuần đăng 2 ngày thôi. Vì tôi lười quá. Thời gian đăng có thể trễ hơn 1 -2 ngày do tôi quên, nhưng tôi sẽ đăng bù ngay thôi. Đừng lo sẽ chỉ chậm trễ, tôi sẽ ko drop tr đâu. Mn ngủ ngon nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro