Chương 18: Học bá thanh xuân vườn trường (18)
Trong màn đêm bóng tối bao trùm, chiếc xe lao vun vút về vùng ngoại ô hẻo lánh. Bên trong, tiếng da thịt trần trụi va chạm vang vọng, tiếng rên rỉ mê mị của mỹ nhân như rót mật vào tai người nghe. Dường như hoàn toàn chìm đắm trong dục vọng, không hề nhận thức được điều gì sắp xảy đến. Dư Ổ vẫn quấn chặt lấy cổ chàng trai, tiểu huyệt nuốt lấy dương vật thô to nóng bỏng, rên rỉ từng hồi đứt quãng. Những cú thúc mạnh liên tục cùng với quãng đường dài khiến Dư Ổ dần mất đi ý thức. Đến khi bắn hết tinh dịch, cậu hoàn toàn kiệt sức, dựa vào ngực chàng trai, mơ màng chìm vào giấc ngủ, ý thức dần chìm vào giấc mơ, cậu dường như nghe thấy tiếng sóng biển gầm gào, tiếng gió rít và tiếng mưa rơi xối xả.
Lần nữa tỉnh lại đã là ngày hôm sau, ánh nắng ban mai len lỏi vào căn phòng. Tấm chăn ấm áp và mềm mại bao phủ lấy thân thể trần trụi. Tấm rèm dày che kín ánh sáng trong phòng, trước mắt là một màu đen kịt. Dư Ổ khẽ cựa mình, dương vật nóng bỏng cắm sâu trong cơ thể cậu liền căng trướng lên. Như muốn trừng phạt sự lơ đãng của cậu, vòng tay rắn chắc của gã đàn ông từ phía sau ôm chặt lấy cậu, kéo sát vào lồng ngực vạm vỡ. Dương vật không chút nương tình cắm sâu hơn, khơi dậy những tiếng rên rỉ đầy dục vọng từ cả hai.
"Tỉnh rồi à, bé cưng?" Giọng nói khàn khàn, trầm thấp của gã đàn ông vang lên trên đỉnh đầu, mang theo hơi thở nóng rực phả vào gáy. Những ngón tay chai sạn bắt đầu hành trình vuốt ve đầy khiêu khích, từ eo thon trượt dần lên những đường cong quyến rũ, trêu đùa những điểm mẫn cảm trên cơ thể mỹ nhân.
"Chú ơi..." Dư Ổ rên rỉ nũng nịu, đôi mắt ướt át nhìn gã đàn ông. Cậu chủ động nắm lấy ngón tay thô ráp của anh, ngậm vào miệng mút mát đầy gợi tình, đầu lưỡi tinh nghịch liếm láp từng đốt ngón tay, giọng nói trở nên dính nhớp, đầy mời gọi: "Tiểu Ổ nhớ chú...Chú động nhanh đi..."
Rèm cửa tự động mở ra, để lộ khung cảnh biển trời bao la. Lục Kỳ Thần ôm trọn thân thể trần trụi của mỹ nhân ngồi dậy, tư thế này khiến dương vật càng cắm sâu hơn vào nơi tư mật. Dư Ổ mềm nhũn dựa vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, giơ tay che đi ánh sáng chói chang đột ngột ập vào mắt. Cúc huyệt co rút kịch liệt, cơ thể đã quen với những cuộc hoan ái triền miên không tự chủ được mà lắc lư theo từng nhịp.
Tiếng sóng biển gầm gào và tiếng gió rít mạnh mẽ lọt vào tai Dư Ổ. Cậu hé mở mắt, kinh ngạc trước những con sóng dữ dội và đại dương bao la trải dài trước mắt. Cánh tay mạnh mẽ của gã đàn ông luồn xuống dưới đùi cậu, nhấc bổng cậu lên, ôm sát đến cửa sổ sát đất. Từ đây nhìn ra là vực thẳm sâu hun hút, những vách đá dựng đứng chĩa thẳng xuống biển. Chỉ cần bước thêm một bước, dường như sẽ rơi xuống vực sâu không đáy. Cảm giác chênh vênh, trống rỗng khiến Dư Ổ sợ hãi tột độ, cậu run rẩy muốn lùi lại, nhưng toàn thân đã bị người đàn ông ôm chặt trong vòng tay cường tráng. Tiểu huyệt bị kích thích đến mức co rút liên hồi, dâm thủy không kìm được tuôn trào, ướt đẫm nơi giao hợp. Dưới ánh nắng chói chang, tiểu huyệt đỏ tươi khép mở, nuốt nhả cự vật thô to đang cắm sâu bên trong, cảnh tượng dâm mỹ đến nghẹt thở.
"Thích nơi này sao, bé cưng?" Lục Kỳ Thần khẽ hôn lên mái tóc mềm mại của cậu, giọng nói dịu dàng đến mức khó tin, nếu không có những cú thúc sâu cạn ở phía dưới, người ta có thể lầm tưởng đó chỉ là một cử chỉ âu yếm đơn thuần. "Hửm?" Gã đàn ông gằn giọng thúc giục, như muốn nghe được câu trả lời từ chính miệng cậu.
"Ưm... Thích..." Dư Ổ thở dốc nặng nề trả lời, từng lời nói đều mang theo hơi thở dâm dục. Người đàn ông tiến thêm vài bước về phía trước, buông lỏng nửa thân trên của cậu ra ngoài không trung, cảm giác rơi tự do quen thuộc ập đến khiến Dư Ổ kinh hãi đến bật khóc thành tiếng: "Chú ơi... đừng... đừng mà... Tiểu Ổ sợ..."
"Không phải em vừa mới nói là thích sao?" Gã đàn ông nhếch mép cười khẩy, tàn nhẫn đẩy mạnh nửa thân trên của cậu về phía trước, ép khuôn mặt cậu áp sát vào tấm kính lạnh lẽo. Những ngón tay bất lực bám chặt vào mặt kính, cố gắng tìm kiếm điểm tựa. Dù biết rõ giữa cậu và vực thẳm vẫn còn một lớp kính dày ngăn cách, Dư Ổ vẫn không thể kìm nén được nỗi sợ hãi tột độ, hình ảnh rơi xuống vực sâu không đáy hiện lên rõ mồn một trong tâm trí. Adrenaline tăng vọt, tiểu huyệt thít chặt lại, dâm thủy không kìm được phun trào mạnh mẽ, bắn tung tóe lên mặt sàn, lên tấm kính. Dưới ánh nắng ban mai phản chiếu, cảnh tượng mang một vẻ đẹp dâm mỹ đến nghẹt thở đầy tội lỗi.
Người đàn ông mạnh mẽ đâm vào mở hậu huyệt đang thít chặt của cậu, Dư Ổ toàn thân bủn rủn nhắm chặt mắt, không dám nhìn xuống vách đá vạn trượng bên dưới. Nhưng tiếng sóng biển gầm gào và tiếng gió rít như những tiếng gầm thét của quỷ dữ ám ảnh tâm trí cậu. Tiểu huyệt siết chặt dương vật của người đàn ông càng lúc càng mạnh, dương vật trong huyệt cắm sâu đến mức như muốn nhét cả tinh hoàn vào theo mỗi nhịp thúc mạnh vào mông cậu.
"Ô ô... Chú ơi... Chú ơi..." Dư Ổ thét lên, không kìm được bắn tinh dịch loãng lên tấm kính trong suốt. Cảm giác trống trải và sự thiếu riêng tư càng kích thích cậu bắn ra liên tục, cuối cùng dương vật đáng thương cũng xìu xuống.
Lục Kỳ Thần vỗ vài cái vào mông căng tròn của cậu, khàn giọng nói rồi mạnh mẽ thúc vào rồi rút ra. Ngón tay anh vuốt ve dương vật đã mềm nhũn của Dư Ổ, xoa bóp nói: "Đồ vô dụng, hay là cắt bỏ đi."
Dư Ổ: "?"
"Ô ô...Đừng mà...em không muốn...em không muốn đâu...chú ơi..." Dư Ổ nịnh nọt dùng cặp mông mềm mại cọ xát vào dương vật của gã đàn ông, tiểu huyệt co rút lại, nuốt nhả lấy nó, cậu còn liếm láp ngón tay hắn, nũng nịu cầu xin tha : "Chú thúc sâu quá...Tiểu Ổ thích chú...Tiểu Ổ yêu chú nhất...ô ô..."
"Yêu sao?" Lục Kỳ Thần nhếch mép cười khẩy, đặt ngón tay dính dâm dịch lên lòng bàn tay Dư Ổ, rồi ấn mạnh lên tấm kính lạnh lẽo, hơi thở nóng rực phả vào tai cậu, dụ dỗ đầy ác ý: "Vậy thì Tiểu Ổ đừng đi học nữa, được không? Chỉ cần ngoan ngoãn dạng chân ra làm con chim hoàng yến của riêng chú, muốn trăng trên trời chú cũng hái xuống cho em."
"Chú ơi...Chú ơi...Tiểu Ổ muốn đi học...ô..."
"Em thật là..." Bàn tay to của người đàn ông banh hai bên mông mỹ nhân ra, ra sức thúc mạnh hơn gầm gừ: "Còn dám cãi lời không? Hử? Còn dám cãi lời không?"
Dương vật đã mềm nhũn nhưng vẫn đau nhức, người đàn ông dùng ngón tay nhéo quy đầu, ngăn chặn dòng tinh dịch còn sót lại trào ra. Những cú thúc sâu trong cúc huyệt vẫn tiếp tục, vừa mạnh mẽ vừa tàn nhẫn, người đàn ông dường như đã quá quen thuộc với từng ngóc ngách bên trong cơ thể cậu, liên tục tấn công vào điểm mẫn cảm, khoái cảm điên cuồng khiến Dư Ổ gần như mất trí. Cậu vặn vẹo thân mình, cuồng loạn đáp ứng những đòi hỏi của người đàn ông, miệng không ngừng van xin: "Ô ô ô... Em không đi học nữa... em xin chú... cho em bắn đi... ô ô ô..."
"Ngoan." Lục Kỳ Thần buông ngón tay đang trêu đùa quy đầu cậu ra, một cú thúc mạnh mẽ cuối cùng bắn hết tinh dịch nóng bỏng vào sâu bên trong cơ thể Dư Ổ, khiến cậu run rẩy từng cơn.
Người đàn ông vệ sinh qua loa cho cậu, rồi lại cắm dương vật vào cơ thể cậu, ôm cậu như ôm một đứa trẻ xuống lầu, Dư Ổ chỉ mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình, hai chân kẹp vào eo người đàn ông, theo mỗi bước chân, dương vật trong huyệt lại cương lên, cọ xát khiến dục vọng vừa được thỏa mãn lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn.
Khi xuống lầu, hệ thống truyền đến bản đồ kiến trúc, đây là một tòa kiến trúc được xây trên một rạn san hô giữa biển, giống như một lâu đài thời Trung cổ, bốn phía là biển. Sóng biển từ bốn phương tám hướng đánh vào rạn san hô và kiến trúc, tạo thành bản nhạc du dương của biển cả.
Dư Ổ không biết bơi. Hai anh em kia đều biết rõ điều đó. Cho dù cậu có biết bơi, thì đất liền gần nhất cũng cách đây hàng chục hải lý, một khoảng cách mà người bình thường không thể nào bơi tới.
Lục Kỳ Thâm đứng bên cửa sổ, vừa nghe điện thoại vừa nhìn người đàn ông ôm mỹ nhân đi xuống. Khuôn mặt hắn không chút biểu cảm, giọng nói quen thuộc từ ống nghe truyền ra. Bàn tay với những khớp xương rõ ràng siết chặt cằm Dư Ổ, đầu ngón tay thô ráp tách đôi môi cậu ra, luồn vào khoang miệng trêu đùa chiếc lưỡi mềm mại, giọng nói vẫn bình tĩnh đến đáng sợ: "Tôi nghĩ giữa chúng ta không còn gì để nói nữa."
Dương vật trong hậu huyệt thúc mạnh, Dư Ổ khẽ rên rỉ: "A..."
Lục Kỳ Thần ghé sát tai cậu, tiếng rên rỉ cũng truyền vào ống nghe. Giọng nói ở đầu dây bên kia đột nhiên trở nên lớn tiếng, đầy lo lắng: "Ổ Ổ!"
Dư Ổ mở to đôi mắt, đôi mắt hồ ly ướt át ngấn lệ tràn đầy nhớ nhung, chiếc lưỡi bị ngón tay quấy rầy mấp máy, khó khăn thốt lên: "Hàng... Ưm... a... Hàng Hàng..."
"Bạch bạch" – tiếng da thịt va chạm vang vọng khắp phòng khách. Lục Kỳ Thần không chút do dự đặt chiếc điện thoại ngay tại nơi giao hợp của bọn họ, để tiếng làm tình dâm đãng truyền rõ mồn một vào ống nghe. Vài giọt dâm dịch bắn lên màn hình điện thoại. Dư Hàng ở đầu dây bên kia sắc mặt trầm xuống, hạ thân cũng dần dần cương cứng. Anh đưa tay vuốt ve cự vật nóng bỏng của mình, lắng nghe tiếng thao lộng và tiếng rên rỉ thở dốc đầy dục vọng phát ra từ chiếc điện thoại, giọng khàn đặc gọi: "Ổ Ổ... Ổ Ổ..."
Ổ Ổ của hắn...
"Dâm muốn chết." Lục Kỳ Thâm cởi quần, giải phóng dương vật đã sớm cương cứng, xâm nhập vào hậu huyệt đã bị tàn phá trước. Dù hai năm qua anh em nhà họ Lục đã chơi Dư Ổ vô số lần, nhưng mỗi lần đều khiến y có cảm giác như ruột gan sắp bị căng nứt, cảm giác bị lấp đầy hoàn toàn khiến y nghẹn cả tiếng rên rỉ. Đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, cổ họng như bị ai bóp nghẹt, tiếng rên rỉ đứt quãng mà mê người. Lục Kỳ Thâm thúc mạnh một cái, hai anh em cùng ra vào, điểm nhạy cảm sâu trong hậu huyệt không ngừng bị nghiền nát. Nước bọt từ ngón tay chàng trai tràn ra khóe miệng, khuôn mặt ửng hồng của mỹ nhân dâm đãng mê người.
"Đâu đâu cũng có người bị em quyến rũ. Tiểu dâm đãng này! Em không thể sống mà thiếu dương vật đến như vậy thì anh nên chơi chết em trên giường thì hơn." Lục Kỳ Thâm thô bạo ôm lấy đôi chân thon dài trắng nõn của mỹ nhân, mỗi cú thúc đều mạnh mẽ và sâu hơn, như muốn đâm thủng cả cơ thể cậu. Lục Kỳ Thần banh rộng hai bên mông Dư Ổ ra, dâm huyệt bị thao đến đỏ tươi, căng đến mức không còn một nếp nhăn, như thể cả hai hòn dái cũng muốn chen chúc vào sâu bên trong. "Tiểu Ổ... Tiểu Ổ..." Anh gầm gừ tên cậu giữa những nhịp thúc cuồng bạo.
"...Sâu quá... Tiểu Ổ sắp hỏng mất rồi... ô ô..." Dư Ổ rên rỉ trong tuyệt vọng.
Hệ thống: [Mẹ nó! Đúng là keo kiệt! Giá trị công lược vẫn 99%.]
"A...Ưm a a...Sâu quá...Thoải mái quá...Chú đâm Ổ Ổ thật thoải mái...ô ô... A a a a a... Nhanh nữa, giã nát tiểu dâm đãng này đi...ô ô ô..."
Khuôn mặt Lục Kỳ Thâm đầy dục vọng thoáng hiện một tia ghen tuông. Y thúc càng mạnh càng sâu. "Mở to mắt ra nhìn xem ai đang chơi chết em."
"Ô ô ô... Sâu quá...Thoải mái quá...Ổ Ổ sắp bị chơi chết rồi...ô ô..."
Hòn đảo này bốn bề là biển, chỉ có thuyền và trực thăng có thể đến được. Người hầu trong lâu đài giống như những bóng ma, chỉ xuất hiện vào những thời điểm cố định. Dù đứng ngay trước mặt, họ cũng chỉ nhìn mũi mình, tai như điếc mắt như mù. Lục Kỳ Thần và Lục Kỳ Thâm thay phiên nhau ở bên cạnh Dư Ổ. Tuy rằng tự do không bị hạn chế, nhưng chỉ có một nơi nhỏ như vậy, phong cảnh dù đẹp đến đâu cũng có chút nhàm chán.
Trên sân thượng lộng gió, tiếng cánh quạt trực thăng gầm rú xé toạc bầu không khí tĩnh lặng. Lục Kỳ Thâm ôm chặt Dư Ổ trong vòng tay, trao cho cậu một nụ hôn nồng cháy, bàn tay y vuốt ve nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt cậu, giọng nói trầm khàn: "Anh hai sắp đến rồi, bé cưng."
Một cơn bão dữ dội đang kéo đến, bầu trời đen kịt như muốn nuốt chửng cả hòn đảo. Nếu trực thăng không cất cánh ngay lập tức, nhưng công ty lại có chút việc cần anh phải đến. Lục Kỳ Thâm nhìn bầu trời bắt đầu tối sầm lại, trong lòng dâng lên một chút bất an khó tả, sự tĩnh lặng trước cơn bão khiến tim anh đột nhiên đập nhanh hơn.
Sau khi trao đổi nhanh với Lục Kỳ Thần, Lục Kỳ Thâm vội vã lên trực thăng, không quên dặn dò Dư Ổ bằng giọng điệu chiếm hữu: "Ở nhà ngoan ngoãn chờ anh hai, đừng chạy lung tung đấy."
"Em biết rồi," Dư Ổ cười tủm tỉm vẫy tay với anh, đợi trực thăng hoàn toàn lên không, cậu nhẹ nhàng bước xuống lầu: "[Hàng Hàng đâu rồi?]"
Hệ thống đáp lại một cách lười biếng: "[Đang ở trong phòng ngủ chờ cậu đấy.]"
Hệ thống giọng điệu đầy ẩn ý: "[Lục Kỳ Thần sắp quay lại rồi, cậu lén lút như vậy chẳng mấy chốc sẽ bị phát hiện thôi.]"
Dư Ổ cười: [Bị phát hiện cũng chẳng sao. Điểm mấu chốt của con người này đều từng ngày bị hạ thấp. Từ cái ngày anh ta chấp nhận chia sẻ tôi với em trai mình, thì đã chẳng còn giới hạn nào nữa rồi.]
Bên ngoài trời gió bão gào thét dữ dội, những con sóng hung dữ vỗ vào cửa kính đóng chặt như muốn xé toạc mọi thứ, chỉ chực chờ cuốn trôi tất cả xuống đáy biển sâu thẳm. Dư Ổ bước vào phòng khách, trong phòng có hai người hầu đang bận rộn bày biện thức ăn lên bàn. Ánh mắt cậu vô tình lướt qua một khuôn mặt đã qua chỉnh sửa, nhưng điều khiến cậu chú ý không phải là những đường nét dao kéo, mà là ánh mắt của người đó – hắn ta nhìn cậu chằm chằm.
Khi Dư Ổ định lên tiếng hỏi, gã kia vội vàng cúi gằm mặt xuống. Cậu liền gọi hệ thống: [Chàng trai mặt chỉnh sửa kia trông hơi lạ, kiểm tra một chút.]
Hệ thống nhanh chóng tiến hành quét dữ liệu, kết quả cho thấy có một vài điểm bất thường, nhưng sau vài lần kiểm tra lại, kết quả vẫn không thay đổi, hệ thống đành kết luận một cách ngắn gọn: "[Hắn muốn leo lên giường của cậu.]"
Dư Ổ nghe vậy chỉ nhún vai, thờ ơ đáp: "[Vậy thì cũng chẳng sao cả.]"
Trong mấy năm qua, số người muốn tiếp cận Dư Ổ đã lên đến hàng trăm, thậm chí hàng ngàn. Anh em nhà họ Lục luôn tự mình giải quyết những chuyện này, cậu không cần phải bận tâm.
Về phần bạch liên hoa, việc gian lận trong kỳ thi đại học của cậu ta đã bị phát hiện. Cậu ta không những không được vào đại học mà còn phải làm việc ở những nơi ăn chơi phức tạp. Theo như hệ thống báo cáo, bạch liên hoa đã hoàn toàn sa ngã. Giai đoạn đầu, khi hào quang còn mạnh, cậu ta sống khá tốt với một người có quyền thế. Nhưng sau đó, khi hào quang suy yếu, cậu ta bị người đó vứt bỏ, trở thành món đồ chơi cho đàn em của người đó thay phiên nhau.
Đợi đến khi công lược thành công Lục Kỳ Thần, hào quang của bạch liên hoa sẽ hoàn toàn biến mất, hệ thống của Dư Ổ sẽ nuốt chửng hệ thống của đối phương. Cậu rất mong chờ xem bạch liên hoa sẽ làm gì để chen chân vào vị trí không thuộc về mình và càng mong chờ nhìn thấy cậu ta tiếp tục rơi xuống vực thẳm. Chắc hẳn trong mấy năm qua, cậu ta đã nếm trải không ít khó khăn.
Tiếng chuông cửa "tích tích tích" vang lên, báo hiệu Lục Kỳ Thần đã về. Dư Ổ chẳng buồn để tâm, thẳng tiến về phòng ngủ. Đôi mắt hồ ly không khỏi cong lên đầy mong chờ. Hai năm không gặp, cậu vẫn luôn nhung nhớ chú chó lớn nghe lời kia. Nhìn những tấm poster quảng cáo và hình ảnh trên mạng, chàng trai năm nào đã trở nên cao lớn vạm vỡ hơn, khuôn mặt cũng bớt đi vẻ non nớt mà thay vào đó là sự quyến rũ chết người. Nhớ lại những khoái cảm điên cuồng mà hắn mang lại, tiểu huyệt của cậu không tự chủ được bắt đầu ướt át. Dư Ổ liếm nhẹ đôi môi, bước chân càng lúc càng nhanh hơn.
Trong một góc khuất của phòng khách, hệ thống bạch liên hoa gào thét một cách điên cuồng: [Nhanh lên! Nếu không hành động ngay bây giờ, cả đời này cậu sẽ bị cậu ta giẫm đạp dưới chân! Tôi có cách khiến cậu ta biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này!]"
Thấy Tô Nguyên An bất động, hệ thống của bạch liên hoa chậm rãi dụ dỗ: [Cậu chẳng phải muốn trở thành Dư Ổ sao? Tôi có thể giúp cậu trở thành Dư Ổ, có được thân thể và dung mạo của cậu ta, hưởng hết vinh hoa phú quý và sự yêu thích của thế gian.]
Tô Nguyên An động đậy. Lớp ngụy trang trong đáy mắt cậu ta bị xé toạc, chỉ còn lại sự căm hận độc ác. Cậu ta trực tiếp hét lớn với người sắp mở cửa: "Dư Ổ!"
Dư Ổ vừa chạm tay vào nắm cửa khựng lại, chậm rãi quay đầu, đôi mắt hồ ly đầy nghi hoặc. Cậu chỉ vào mặt mình: "Anh gọi tôi?"
Cảm xúc trong mắt chàng trai chỉnh sửa không bình thường. Dư Ổ cảnh giác bảo hệ thống tiếp tục kiểm tra. Tay đang nắm nắm cửa siết chặt rồi ấn xuống, cửa từ từ mở ra, kéo theo tấm rèm dày khiến căn phòng tối đen. Nhìn thấy ánh mắt quen thuộc kia, ánh mắt Dư Ổ lạnh xuống: [Cậu kiểm tra xem bạch liên hoa ở đâu?]
Hệ thống nhanh chóng tìm kiếm: [Bị Lục Kỳ Thần đưa cho một gã biến thái chơi rồi.]
Vừa dứt lời, hệ thống lại kinh hãi kêu lên một tiếng: [Gã biến thái kia đã chết vào tuần trước!]
Dư Ổ lập tức hiểu ra mọi chuyện, không chút do dự đẩy mạnh cửa xông vào trong. Tiếng kêu thất thanh "A a a" vang lên từ bên trong thu hút sự chú ý của Dư Hàng. Hắn đang trốn sau tấm rèm, vừa cười vừa định bước ra thì chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng, một tên lạ mặt đang đè nghiến anh trai hắn xuống đất, lưỡi dao bạc sắc lạnh lóe lên trong không trung.
"Ổ Ổ!" Dư Hàng gầm lên một tiếng đầy giận dữ, lao như tên bắn tới, dùng chân đá văng tên Tô Nguyên An đang đè lên người Dư Ổ.
"Phanh" một tiếng, Tô Nguyên An đập mạnh vào tường rồi trượt dài xuống đất, máu tươi từ miệng trào ra như suối. Cậu ta ôm chặt lấy ngực, khuôn mặt vặn vẹo trong cơn điên dại, miệng lảm nhảm những lời vô nghĩa: "Tôi là Dư Ổ...Tôi là Dư Ổ...ha ha ha ha...Tôi sắp là Dư Ổ rồi... ha ha ha ha ha..."
Lục Kỳ Thần vừa bước xuống lầu liền chứng kiến cảnh tượng kinh tởm đó. Anh lao đến như một con báo, không chút nương tay đạp mạnh vào ngực Tô Nguyên An đang phun máu, khuôn mặt lạnh tanh ra lệnh cho đám thuộc hạ lôi tên điên kia đi. Ánh mắt anh lạnh lùng dẫm lên vũng máu còn vương vãi trên sàn, nhìn Dư Ổ đang run rẩy trong vòng tay Dư Hàng, trái tim anh thắt lại. Trời biết Lục Kỳ Thâm đã kinh hãi và phẫn nộ đến mức nào khi nhìn thấy bảo bối của mình bị kẻ khác xâm phạm. Không gì quan trọng hơn sự an toàn của Tiểu Ổ, dù chỉ là một sợi tóc.
[Lục Kỳ Thần: Giá trị công lược 100%]
Đám vệ sĩ nhanh chóng xông lên lôi tên điên loạn đi. Tô Nguyên An vẫn không ngừng gào thét những lời vô nghĩa: "Tôi là Dư Ổ... Tôi là Dư Ổ...". Cho đến khi bị ném vào ngục tối lạnh lẽo như địa ngục, hắn mới hoảng loạn, túm lấy song sắt gào thét chất vấn hệ thống bạch liên hoa: [Cậu chẳng phải nói tôi có thể biến thành Dư Ổ sao! Tại sao ta vẫn chưa biến thành hắn? Tại sao? A a a a——]
Trong bóng tối lạnh lẽo của ngục tù vang lên một tiếng cười yếu ớt đầy mỉa mai, hệ thống bạch liên hoa im lặng, không đáp lời hắn.
Trong căn phòng ngủ xa hoa trải thảm nhung, Dư Ổ nghe thấy tiếng gào thét đầy tuyệt vọng của hệ thống. Cậu còn chưa kịp vui mừng vì thông báo Lục Kỳ Thần đã đạt 100% giá trị công lược, thì một tin dữ hơn ập đến.
Hệ thống kêu lên trong hoảng loạn: [Vừa rồi... vừa rồi là hệ thống của bạch liên hoa! Bọn chúng đã dùng một loại thủ đoạn che mắt quỷ quái nào đó mà che chắn cả việc kiểm tra của tôi! Giờ thì mọi chuyện xong rồi! Chúng ta phải chạy ngay lập tức! Hệ thống của tên khốn đó đã tự hủy để cài một thiết bị phá hoại lên người tôi! Quy tắc của thế giới này sắp phát hiện ra sự tồn tại của chúng ta! Chúng ta sẽ bị xóa sổ hoàn toàn! A a a a a a!!!!!]
Dư Ổ nép mình trong vòng tay ấm áp của Dư Hàng, đôi mắt cụp xuống hỏi: "[Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?]"
Hệ thống trả lời trong tuyệt vọng: "[Càng nhanh càng tốt! Nhiều nhất là ba ngày! Không thể lâu hơn được nữa! Tên khốn đó phản công một vố trước khi chết! Nó muốn kéo chúng ta cùng chết!]"
Dư Ổ khẽ gật đầu, giọng nói bình tĩnh đến lạ thường: [Đã biết.]
"Hàng Hàng..." Dư Ổ rên rỉ khe khẽ, ôm chặt lấy Dư Hàng. Cậu cảm nhận được sự rắn chắc, mạnh mẽ của cơ thể em trai, cọ xát vào lồng ngực vạm vỡ của anh, giọng nói đầy nhung nhớ: "Anh nhớ em chết đi được..."
"Hàng Hàng cũng nhớ anh..." Dư Hàng đáp lại, dùng cằm cọ nhẹ vào khuôn mặt cậu, ánh mắt nhìn về phía Lục Kỳ Thần đang tiến lại gần ẩn chứa vô vàn cảm xúc phức tạp. Tất cả những suy nghĩ và tranh đấu đều chôn sâu vào đáy lòng, nhưng giờ phút này, hắn chỉ muốn ôm chặt anh trai hắn trong vòng tay, xác nhận sự tồn tại của người trong lòng.
Lục Kỳ Thần khẽ ngồi xổm xuống, đưa tay muốn kéo Dư Ổ ra khỏi vòng tay Dư Hàng, nhưng rồi lại sợ hãi dùng tay giữa không trung, giọng nói run rẩy đầy lo lắng: "Tiểu Ổ... em có bị thương ở đâu không?"
Dư Ổ lắc đầu, hé khuôn mặt xinh đẹp ra khỏi vòng tay Dư Hàng, đôi mắt hồ ly cong lên đầy quyến rũ nhìn gã đàn ông: "Chú ơi... Anh về rồi..."
[Bắt đầu điều chỉnh chức năng cơ thể giảm xuống từ ngày mai... Ngày kia... cậu sẽ CHẾT.]
Hệ thống lo lắng kêu lên: [Hay là bắt đầu ngay hôm nay đi? Hai ngày nữa mới chết, liệu có không khoa học quá không?]
Dư Ổ: [...Cậu là một hệ thống thì biết cái quái gì về khoa học... Bắt đầu ngay hôm nay thì đến màn chia tay hoành tráng tôi cũng không kịp chuẩn bị!]"
Hệ thống: [À... Được rồi.]
"Để anh xem nào... em có bị thương ở chỗ nào không..." Lục Kỳ Thần với trái tim vẫn còn đập loạn xạ cẩn thận kiểm tra từng tấc da thịt trên cơ thể Dư Ổ, đến khi xác định cậu hoàn toàn không sao, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, bàn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, giọng nói đầy chiếm hữu: "Xem ra vẫn nên giữ Tiểu Ổ bên cạnh mình mọi lúc mới là an toàn nhất..." Ý hắn là từ nay về sau sẽ không bao giờ để cậu ra ngoài nữa.
Dư Hàng lạnh lùng hất tay anh ra, bất mãn gằn giọng: "Anh em nhà họ Lục các anh đúng là lũ điên! Nếu Ổ Ổ mà bị thương, thì đừng trách tôi không khách sáo với các anh!"
Người đàn ông mạnh mẽ và ngang ngược hiếm khi không phản bác, trong mắt anh lúc này chỉ có hình bóng mỹ nhân đang mỉm cười xinh đẹp với anh. Lục Kỳ Thần cúi xuống, đặt lên đôi môi mềm mại của cậu một nụ hôn nhẹ nhàng, không mang theo chút dục vọng nào, chỉ có sự xoa dịu và yêu thương: "May mà Ổ Ổ không sao..."
Lục Kỳ Thần ra lệnh cho người dọn dẹp hiện trường hỗn loạn, đồng thời phái người áp giải Tô Nguyên An đến ngục tối để thẩm vấn. Còn anh thì cùng Dư Hàng tiến vào thư phòng, không biết là có chuyện gì muốn bàn bạc.
Dư Ổ ngồi một mình trong phòng khách, liếm láp chiếc muỗng dính đầy kem dâu tây ngọt ngào. Vị ngọt lan tỏa khiến đôi mắt hồ ly của cậu híp lại đầy hưởng thụ. Cậu gọi video call trên điện thoại, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của chàng trai tóc đen ướt sũng nước mưa, trông có chút chật vật nhưng vẫn vô cùng quyến rũ. Tiếng gió rít và mưa rơi xối xả vọng ra từ điện thoại. Lục Kỳ Thâm nhìn thấy người thương vẫn bình an vô sự, dù trời mưa lạnh lẽo cũng khiến trái tim y ấm áp lạ thường. "Ổ Ổ, anh sắp về rồi." giọng y trầm khàn vang lên trong điện thoại.
"Biết rồi, biết rồi." Dư Ổ nũng nịu đáp lại, lại múc một muỗng kem dâu tây đưa lên trước màn hình, dụ dỗ: "Ngon lắm đó, anh không về nhanh là em ăn hết sạch cho coi."
Người thường ngày luôn khắt khe về chuyện ăn uống của cậu hôm nay lại dịu dàng nói: "Ăn hết thì bảo đầu bếp làm thêm."
"Được thôi." Dư Ổ híp mắt hồ ly, thưởng thức chiếc bánh kem thơm ngọt. Cậu vẫn còn rất lưu luyến. Dư Ổ không ngờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ba SSR lại chiều chuộng cậu vô điều kiện như vậy. Cậu nói gì cũng được. Thật tốt, thật sự rất luyến tiếc phải rời đi.
Hệ thống tận tình khuyên nhủ: [Thế giới tiếp theo sẽ ngoan hơn nữa.]
[Không đi là chúng ta đều hồn bay phách tán đấy.]
Dư Ổ chớp mắt: [Hệ thống của các cậu cũng sẽ hồn bay phách tán sao?]
Hệ thống: [Ví von thôi! Ví von thôi! Cậu hiểu không! Tóm lại là sẽ biến mất không dấu vết. Hơn nữa, nếu bị quy tắc thế giới phát hiện, nó còn sẽ xóa ký ức của cậu về thế giới này.]
Dư Ổ: [E là khó đấy.]
Không thể uổng phí những trải nghiệm bổ thận này. Mọi thứ thật sự rất tuyệt vời.
Cậu vừa nói ba SSR dung túng mình, ngay sau đó Dư Hàng đã đè cậu xuống cửa sổ sát đất ở phòng khách. Dương vật thô to đỏ tím lấp đầy lỗ huyệt cậu, căng đến mức không còn một nếp nhăn, thậm chí khiến bụng nhỏ bằng phẳng của Dư Ổ nhô lên một độ cong đáng sợ. Người đang cắm sâu trong cơ thể cậu mỗi lúc một mạnh hơn, vừa đâm vừa hôn liếm khắp cơ thể cậu như một chú chó nhỏ. Dấu răng và dấu tay phủ kín làn da trắng nõn, Dư Ổ bị làm cho hốc mắt ngấn lệ: "Ô ô...Quá...quá lớn...Hàng Hàng...anh không chịu được...Đừng vào nữa a a...Sâu quá..."
Trên chiếc sô pha trước cửa sổ sát đất, người đàn ông mặc vest da cầm ly trà nóng, nhìn cảnh tượng trước mắt mà chậm rãi thưởng thức trà. Bên ngoài cửa sổ sấm chớp vang dội, mưa rơi lộp bộp trên kính, sóng biển đánh cao, như thể giây tiếp theo sẽ cuốn Dư Ổ đang dựa vào kính xuống biển sâu. Điều này khiến hậu huyệt Dư Ổ càng siết chặt, Dư Hàng cũng thúc càng mạnh hơn. Nỗi nhớ nhung hai năm hóa thành dục vọng nguyên thủy nhất, chỉ chiếm đoạt người dưới thân đến khi toàn thân dính đầy tinh dịch và hương vị của hắn.
"Hức...ức...Hàng Hàng...sâu quá...sâu quá rồi...Ca ca sắp bị Hàng Hàng chơi nát mất rồi...a...a..." Dư Ổ rên rỉ đứt quãng, giọng nói nghẹn ngào trong khoái cảm tột độ.
Dư Hàng luồn ngón tay vào miệng cậu, trêu đùa chiếc lưỡi ướt át, đồng thời những cú thúc vào tiểu huyệt vẫn tiếp tục, mạnh mẽ và tàn nhẫn hơn bao giờ hết. Gã gầm gừ vào tai cậu: "Ổ Ổ tham ăn như vậy, nuốt trôi cả hai dương vật thì sao mà bị chơi nát được chứ?"
Đúng lúc đó, Lục Kỳ Thâm bước vào phòng. Cảnh tượng dâm mỹ đập vào mắt y, mỹ nhân xinh đẹp chỉ mặc độc một chiếc áo thun rộng thùng thình, phía dưới hoàn toàn trần trụi, bị Dư Hàng đâm chọc đến thảm thương. Trên khuôn mặt và cặp mông căng tròn của mỹ nhân dính đầy tinh dịch trắng đục, tiểu dương vật hồng hào vẫn còn cương cứng, quy đầu đáng thương rỉ ra những giọt dịch nhầy trong suốt. Còn người anh trai "đáng kính" của y thì ngồi trên sô pha, giả vờ đoan trang chính nhân quân tử, nhưng phần hông nhô cao đầy dục vọng và yết hầu không ngừng di chuyển đã sớm tố cáo những suy nghĩ thật sự trong lòng anh ta.
Sự kích thích về thị giác và thính giác khiến hạ thân Lục Kỳ Thâm nhanh chóng cương trướng. Y nhìn mỹ nhân bị chính em trai cậu làm trước mặt, trong lòng hụt hẫng và ghen tuông khó tả, nhưng hắn cũng hiểu rõ, đấu đá mãi cũng chẳng bằng cùng nhau hưởng thụ, tránh để kẻ khác thừa cơ xâm nhập. Đương nhiên... dù là kiểu xâm nhập nào, thì cũng tuyệt đối không có chỗ cho kẻ thứ năm chen chân vào giữa bọn họ nữa.
Nhanh chóng tắm nước ấm để xua tan khí lạnh trên người, Lục Kỳ Thâm lau khô tóc rồi tiến đến gần cửa sổ sát đất, nơi đang diễn ra màn hoan ái nóng bỏng.
Dư Hàng vẫn tiếp tục đâm chọc Dư Ổ theo tư thế từ phía sau. Thấy Lục Kỳ Thâm đến gần, hắn càng thúc mạnh hơn, như muốn chứng tỏ sức mạnh của mình. Hắn liếc mắt nhìn thấy phần hông đã cương cứng đến phát đau của anh em nhà họ Lục, dương vật trong huyệt Dư Ổ càng trướng lớn hơn, căng đến cực điểm. Nhưng bọn họ đã thỏa thuận từ trước, đêm nay hắn sẽ được làm Ổ Ổ cho đến khi nào thỏa mãn thì thôi, sau đó mới đến lượt anh em họ.
Lưỡi liếm vành tai mỹ nhân, Dư Hàng cắn tai cậu khẽ thở dốc: "Ổ Ổ siết chặt em quá... bị chơi hai năm rồi mà vẫn chặt như vậy, chẳng lỏng chút nào..."
"Ô ô..." Dư Ổ bất lực cong mông lên, cố gắng chịu đựng những cú thúc mạnh bạo từ phía sau. Cậu nhìn thấy Lục Kỳ Thâm đang tiến lại gần, theo bản năng đưa tay ra muốn được y ôm vào lòng. Dư Hàng liền siết chặt eo cậu, kéo người trở lại, mạnh mẽ thúc sâu dương vật vào tận cùng bên trong, gầm gừ hỏi: "Một cây dương vật của Hàng Hàng không đủ cho Ổ Ổ ăn sao?"
"Hức...ức...Hư...Hàng Hàng...Hư mất...Hàng Hàng...a..." Dư Ổ đáng thương rên rỉ trong nước mắt, chiếc áo thun mỏng manh đã bị xé rách tả tơi, lơ lửng hờ hững trên người cậu, để lộ bờ vai trắng nõn và tấm lưng thon dài. Eo nhỏ bị bàn tay to véo thành một đường cong. Cặp mông căng tròn run rẩy theo từng nhịp. Toàn thân cậu đều vì làm lâu mà ửng hồng đầy mê hoặc.
Dư Hàng nhất quyết không cho Lục Kỳ Thâm chạm vào. Sau một lần xuất tinh nữa, hắn ôm Dư Ổ đi về phía sô pha. Mặt Dư Ổ chạm vào quần tây Lục Kỳ Thần. Cậu đưa tay mò mẫm. Bàn tay to của Lục Kỳ Thần nắm lấy tay cậu, dẫn đường vuốt ve dương vật của mình. Dương vật đỏ tím được giải phóng, "bộp" một tiếng đập vào khuôn mặt Dư Ổ. Đầu lưỡi hơi đưa ra, mê mẩn liếm láp dịch nhờn tiết ra từ dương vật, quy đầu trượt vào giữa đôi môi ướt át, Dư Ổ ngậm lấy ô ô ô mút vào, nhìn thấy Dư Hàng ở dưới động tác càng lúc càng tàn nhẫn. Anh trai dâm đãng của hắn đang ăn dương vật của người đàn ông khác.
Những cú va chạm từ phía sau khiến dương vật trong miệng Dư Ổ càng lúc càng vào sâu, cắm sâu vào tận cổ họng, nghẹn ứ những tiếng rên rỉ đầy khoái lạc. Lục Kỳ Thâm nhìn cảnh tượng dâm loạn trước mắt, không kìm được lấy ra dương vật thô to nóng bỏng của y, chạm nhẹ lên khuôn mặt trắng nõn của Dư Ổ. Dư Ổ liền đưa tay nắm lấy dương vật kia vuốt ve lên xuống.
Hậu huyệt bị cắm một dương vật, trong miệng ngậm một dương vật, trong tay còn nắm một dương vật. Tất cả đều là những dương vật thô to nóng bỏng, làm đến mức Dư Ổ mất hết ý thức, chỉ còn lại một trái tim dâm đãng, lả lơi vặn vẹo mông cầu xin ba người đàn ông tiếp tục chà đạp mình.
Sau khi thay phiên nhau xuất tinh vào bên trong Dư Ổ, Lục Kỳ Thâm luồn ngón tay vào nơi ướt át nóng bỏng giữa hai chân Dư Ổ, khuấy đảo bên trong, khơi dậy dục vọng đang dâng trào của y. Biết y muốn làm gì Dư Hàng phối hợp dừng động tác, nhường chỗ cho dương vật cũng không kém phần thô to của Lục Kỳ Thâm xâm nhập vào. Hắn siết chặt eo Dư Ổ, tiếp tục những cú thúc mạnh bạo.
Vận động viên thể lực rất tốt. Những cú thúc sâu đến tận cùng, như muốn xuyên thủng cơ thể Dư Ổ, mỗi lần đều mang đến khoái cảm tột đỉnh lẫn đau đớn xé rách. Lục Kỳ Thần không buông tha cho mỹ nhân, anh lại cắm cự vật đã xuất tinh một lần vào miệng cậu, thô bạo rút ra rồi lại cắm vào.
Tiếng gió rít gào, tiếng mưa rơi xối xả, tiếng sóng biển gầm thét, hòa quyện cùng tiếng da thịt va chạm và những tiếng rên rỉ dâm đãng, tạo thành một bản nhạc hoan lạc đầy tội lỗi. Trận giao hoan dâm loạn kéo dài đến tận bình minh. Ánh nắng sớm yếu ớt từ ngoài cửa sổ chiếu vào căn phòng vẫn còn ngập tràn mùi vị tình dục. Dư Ổ nằm bất động trên giường, toàn thân không còn một chỗ da lành lặn, dính đầy tinh dịch đặc sệt, trông như một con búp bê tình dục bị tàn phá đến thảm thương.
Dư Ổ ngủ một mạch không tỉnh lại. Đến lúc chạng vạng, mấy người đàn ông lo lắng ôm cậu lên trực thăng. Lục Kỳ Thần mặt âm trầm sai người đến ngục nước thẩm vấn người kia, mỹ nhân trong lòng anh dần mất đi hơi thở của sự sống, làn da hồng hào chuyển sang tái nhợt, khiến tất cả mọi người lo lắng.
Những bệnh viện hàng đầu trong nước cũng bó tay trước tình trạng hôn mê của Dư Ổ. Các bác sĩ nước ngoài đang trên đường di chuyển đến. Ba người đàn ông đều lộ rõ vẻ tiều tụy và lo lắng trên khuôn mặt, hốc mắt thâm quầng vì mất ngủ. Lục Kỳ Thần với ánh mắt u ám như vực sâu không đáy túm lấy cổ áo thuộc hạ, gầm gừ đầy giận dữ: "Đồ vô dụng! Đến một thông tin cũng không moi được từ miệng hắn sao?"
Gã thuộc hạ run rẩy lắp bắp: "Tên đó cứ lảm nhảm những điều điên rồ, lúc thì nguyền rủa Dư thiếu gia chết không toàn thây, nói Dư thiếu gia đáng chết, lúc lại gào thét hắn chính là Dư thiếu gia... nhưng Dư thiếu gia chẳng phải đang ở đây sao?"
"Bằng bất cứ giá nào, cũng phải moi hết thông tin từ cái miệng thối tha của hắn ra!" Lục Kỳ Thần gằn giọng ra lệnh.
Trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối vô tận, Dư Ổ cố gắng hé mở đôi mắt nặng trĩu. Cảm giác các cơ quan nội tạng đang dần suy kiệt khiến toàn thân cậu đau đớn và mất hết sức lực. Nhưng cậu vẫn cố gắng giữ chút tỉnh táo cuối cùng để nói lời tạm biệt với những người đàn ông này.
Dư Hàng là người đầu tiên phát hiện ra cậu tỉnh lại. Đôi mắt chàng trai đã đỏ hoe vì khóc, hắn cẩn thận nắm lấy bàn tay lạnh giá của cậu, giọng nói nghẹn ngào đầy lo lắng: "Ổ Ổ... Ổ Ổ ....anh tỉnh rồi... không sao rồi... thật sự không sao rồi..."
Ngay lập tức, hai người còn lại cũng vội vàng lại gần giường bệnh, muốn chạm vào mỹ nhân đang nằm bất động trên giường, nhưng rồi lại rụt rè thu tay về, sợ hãi làm cậu đau. Vẻ mặt hung hăng và tàn bạo thường ngày mỗi khi làm tình với cậu đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự lo lắng và sợ hãi tột độ: "Ổ Ổ... đừng sợ... bác sĩ sắp đến rồi..." Khuôn mặt luôn bình tĩnh và kiềm chế của hai anh em nhà họ Lục giờ đây đã hoàn toàn mất đi vẻ lý trí, Lục Kỳ Thần với đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu nắm chặt lấy bàn tay Dư Ổ, từng chữ từng chữ gằn giọng uy hiếp cậu: "Không được ngủ... Dư Ổ... anh nói cho em biết là không được ngủ! Nếu em dám rời bỏ anh... anh sẽ bắt cả ba em chôn cùng em! Tất cả... tất cả bọn chúng đều phải chôn cùng em!"
Nếu Lục Kỳ Thần sống ở thời cổ đại, anh chắc chắn sẽ là một bạo chúa khát máu. Dư Ổ muốn bật cười trước sự độc đoán và chiếm hữu điên cuồng của anh, nhưng nụ cười lúc này của cậu lại yếu ớt và đau lòng đến xé tim gan. Khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc khiến nụ cười ấy càng thêm bi thương, như một lưỡi dao cứa vào trái tim của những người đàn ông đang vây quanh cậu.
"Tiểu Ổ ngoan... xin em... đừng rời bỏ chú mà..."
"Ổ Ổ..."
"Ổ Ổ... anh xin lỗi... anh xin lỗi em..."
"Đừng... đừng khóc..." Hàng mi nặng trĩu dần khép lại, Dư Ổ cố gắng mở ra, nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt vẫn diễm lệ như cũ, như ánh sáng cuối cùng trước khi vụt tắt: "Tạm biệt."
"Ổ Ổ!"
"Ổ Ổ."
"Tiểu Ổ."
"Ha ha ha ha ha...Dư Ổ chết rồi! Dư Ổ chết rồi! Sau này tôi chính là Dư Ổ...Ha ha ha..." Người đàn ông quỳ rạp trên mặt đất, dơ bẩn đến mức không thể nhìn rõ mặt mũi, điên cuồng khóc lóc: "Hệ thống sẽ không lừa tôi! Hệ thống sẽ không lừa tôi! Tôi là Dư Ổ mà, tôi là Ổ Ổ của các người mà."
Bàn tay đeo găng kẹp lấy cằm Tô Nguyên An, khi Tô Nguyên An nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng kia thì càng trở nên điên cuồng: "Lục tiên sinh, Lục tiên sinh, Lục tiên sinh, tôi là Ổ Ổ mà."
"Mày không phải." Ổ Ổ vĩnh viễn chỉ ngọt ngào gọi anh là chú.
Giọng Lục Kỳ Thần lạnh như băng: "Hệ thống là cái gì?"
"Hệ thống, hệ thống chính là hệ thống mà, ha ha ha, các người những kẻ đáng thương trong thế giới này, bị tôi đùa bỡn trong lòng bàn tay..."
Người đàn ông nghe Tô Nguyên An nói năng điên cuồng không mạch lạc của Tô Nguyên An, mày nhíu càng lúc càng sâu. Sau khi lấy được câu trả lời mình muốn, anh đá người đó vào một góc tối tăm, ghê tởm cởi găng tay.
"Đừng để hắn chết, tôi muốn hắn sống không bằng chết."
Hoàn Thế giới 1.
____________________________________
"...Cánh tay mạnh mẽ của gã đàn ông luồn xuống dưới đùi cậu, nhấc bổng cậu lên, ôm sát đến cửa sổ sát đất..." - Hai anh em nhà Lục cứ thích làm ngay cửa sổ nhở???
"...Người đàn ông tiến thêm vài bước về phía trước, buông lỏng nửa thân trên của cậu ra ngoài không trung, cảm giác rơi tự do quen thuộc ập đến khiến Dư Ổ kinh hãi..." "...tàn nhẫn đẩy mạnh nửa thân trên của cậu về phía trước, ép khuôn mặt cậu áp sát vào tấm kính lạnh lẽo.... " - Ý là khúc này tưởng ông Thần thả bé Ổ ra ngoài cửa sổ, lơ lửng trên không phía dưới là vực sâu thăm thẳm không đó. Dị mà nào ngờ ổng làm mấy cái hành động đó ở trong phòng hết á hả????????? Mặc dù chuyện Bis không edit mấy chữ "đ*t", "đ*" vào bản dịch là thật nhưng đầu Bis dark cũng là thật. Mấy cái hardcore kiểu này hiểu lẹ dữ lắm =))))))
Tin mừng là có 4P mà hơi ít, tin buồn là kết thế giới 1 hơi hụt hẫn xíu. Mặc dù biết các SSR có tâm lý rất vững nhưng mà việc người mình yêu bị mình làm chế.t trên giường là một chuyện siêu ám ảnh, siêu tự trách... Nhưng tất cả là do miệng mấy ảnh không chứ đâu!!!! Mấy ảnh cứ lúc nào cũng nói mấy câu như "...Tiểu dâm đãng này! Em không thể sống mà thiếu dương vật đến như vậy thì anh nên chơi chết em trên giường thì hơn...." bà Nãi không để kết như vậy cũng uổng =))) Là do tự mấy ảnh manifest quá mạnh thôi=)))))
____________________________________
【Lời tác giả muốn nói:】
Thế giới này kết thúc rồi!
Sắp mở ra thế giới tiếp theo "Tiểu hoàng tử ốm yếu chốn cung đình" ~ Đã thấy bình luận về cưỡng chế ái! Thế giới tiếp theo nhất định sẽ có!
【Lời Biscuit muốn nói:】
BIs đã hoàn thành kịp deadline hoàn thế giới 1 trước mùng 1 Tết 2025!!!! 🎉🎉🥂🥂🥂
Mặc dù chương kết tác giả viết khá dài nhưng Bis không muốn tách chương mà lựa chọn kết với số chương 18. Bởi vì số 18 là một con số may mắn trong kinh doanh và tài lộc. Phát âm gần giống "chắc chắn phát tài" trong tiếng Trung.
Thông qua con số 18 này, Biscuit chúc các Bellrope năm mới tài lộc dồi dào, tiền vô như nước, vạn sự như ý, công việc thuận lợi, vạn sự hanh thông và luôn ủng hộ những tác phẩm nhà Biscuit!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro