Chương 17: Học bá thanh xuân vườn trường (17)
Những ngày Lục Kỳ Thâm nằm viện, Dư Ổ luôn ở bên cạnh chăm sóc anh ta, mỗi lần Lục Kỳ Thần tan làm trở về đều đè cậu ra làm tình một trận, khiến vết thương của Lục Kỳ Thâm mấy lần bị nứt ra. Đợi đến khi vết thương hoàn toàn lành lại, y như con thú đói khát lâu ngày được ăn thịt, đè Dư Ổ ra làm ở mọi ngóc ngách, thúc đến khi thân thể mỹ nhân run rẩy kịch liệt, không thể tiết ra thêm một giọt tinh dịch nào nữa, đâm đến mức dâm thủy không ngừng tuôn chảy, khóc lóc kêu gào muốn làm đồ dâm đãng của bọn họ cả đời.
Dư Hàng bị đưa ra nước ngoài, Dư Ổ không còn chỗ dựa nên hơi giãy giụa một chút. Cậu không muốn vào cái lồng sắt mà người đàn ông chuẩn bị cho cậu. Cho đến khi mất đi sự che chở mà gặp vô số quấy rối, mỹ nhân đành đau khổ khuất phục, nức nở thương tâm ngã vào lòng người đàn ông cao lớn, nhỏ giọng cầu xin anh ta che chở, cam nguyện làm chim hoàng yến cả đời của anh ta. Lục Kỳ Thần xoa mái tóc mềm mại của cậu, giọng nói dịu dàng: "Chỉ cần Tiểu Ổ mỗi ngày ngoan ngoãn dạng chân trên giường, chú sẽ yêu thương em vô bờ bến, bất cứ điều gì em mong muốn, chú đều sẽ đáp ứng, cho dù là sao trên trời cũng hái xuống cho em."
Dư Ổ vùi trong ngực anh ta nức nở khóc, khóc đến vô cùng thương tâm, trong lòng lại thầm mắng lão già quỷ kế đa đoan: "Tiểu Ổ yêu chú, muốn làm tiểu mẫu cẩu của chú cả đời."
Ngón tay người đàn ông luồn vào khe mông theo đường dâm thủy cắm vào hậu huyệt, giọng khàn khàn đầy ám muội dụ dỗ mỹ nhân: "Vậy Tiểu Ổ nên làm gì để chú vui đây."
Dư Ổ ôm cổ anh ta, hơi nhấc mông lên, kẹp chặt ngón tay đang cắm trong huyệt, lắc lư mông: "Cầu xin chú...Xin chú đâm vào lỗ dâm của Ổ Ổ...nghiền nát tiểu mẫu cẩu đi...a... "
Dương vật to lớn và thô ráp tiến vào sâu bên trong huyệt, mỗi nhịp thúc mạnh đều xé toạc những nếp gấp mềm mại bên trong, thịt non bị chà xát đến ửng đỏ, dâm dịch sánh đặc trào ra theo từng nhịp ra vào, phát ra những âm thanh "òm ọp" đầy nhục dục, thấm ướt vải vóc. Tiếng rên rỉ hòa lẫn với tiếng da thịt va chạm ngày càng lớn dần: "A a a a... Chú thật sự rất giỏi...sâu quá...a...chú muốn thúc chết em rồi..."
Mặc dù Dư Ổ mỗi ngày đều dang rộng đôi chân đón nhận hai anh em họ, nhưng suốt hai năm, giá trị công lược của Lục Kỳ Thần vẫn luôn dừng lại ở 98%, chỉ thiếu một chút nữa là đầy. Điều này khiến Dư Ổ vô cùng phiền muộn.
Tiếng chuông báo hiệu giờ tan học vang lên, các nam sinh cao lớn tuấn tú tụ tập ở cửa lớp. Khi nhìn thấy mỹ nhân với dáng người thon thả bước ra, họ nhanh chóng tiến đến mời:
"Dư Ổ, ngoài cổng phía bắc mới mở một nhà hàng rất ngon, cậu có muốn đi ăn thử không?"
"Dư Ổ, bộ phim mà cậu đã nhắc đến vào tuần trước hiện đã được công chiếu rồi, cậu có muốn đi xem cùng chúng tôi không?"
Ánh mắt của những người xung quanh, dù vô tình hay cố ý, đều hướng về chỗ này, trong ánh mắt chứa đựng sự ngưỡng mộ lẫn tò mò. Họ cũng mong muốn có được sự dũng cảm như những chàng trai kia, tiến lên mời mỹ nhân hẹn hò.
"Nam thần Dư lại được mọi người vây quanh rồi." Một giọng nói nhận xét.
Danh hiệu nam thần đã gắn liền với Dư Ổ từ thời trung học cho đến tận đại học.
Lục Kỳ Thâm mặt trầm xuống bước tới, vỗ vai một chàng trai đang chắn đường. Chàng trai quay lại với vẻ mặt khó chịu vì bị làm phiền thì khi nhìn thấy Lục Kỳ Thâm liền lập tức thay đổi thái độ, nở một nụ cười gượng gạo: "Chào, Lục Kỳ Thâm."
"Tránh ra." Lục Kỳ Thâm lạnh lùng nói, tay nắm lấy chàng trai với nụ cười quyến rũ đang dựa vào cạnh cửa: "Ổ Ổ."
"Kỳ Thâm, anh đến rồi." Dư Ổ chớp chớp đôi mắt hồ ly, nhón chân vòng tay ôm cổ chàng trai cao lớn, nở một nụ cười tươi tắn, hoàn toàn không có chút e dè nào vì hành động trêu chọc người khác của mình.
Đợi đến khi chàng trai lạnh lùng ôm mỹ nhân rời đi, những chàng trai vừa tiếp cận Dư Ổ thất vọng nói: "Chẳng phải mấy ngày trước Dư Ổ đã bị chụp ảnh đang hôn Lục Kỳ Thần sao? Tại sao họ vẫn chưa chia tay?"
Xu hướng tính dục của Dư Ổ đã được công khai từ khi nhập học, khiến trái tim của rất nhiều sinh viên nữ tan vỡ. Còn các sinh viên nam đều mong chờ mỹ nhân trở lại trạng thái độc thân để có cơ hội tiếp cận, hoặc ít nhất là mong nhận được một ánh nhìn từ cậu.
"Lại đi quyến rũ người khác." Lục Kỳ Thâm vừa nói vừa xoa eo Dư Ổ, rồi đưa cậu vào ghế sau xe. Ánh mắt của chàng tài xế trẻ thoáng hiện lên vẻ muốn van xin cho mỹ nhân, nhưng cuối cùng đã bị câu nói lạnh lùng "Lái xe" của Lục Kỳ Thâm kéo về thực tại.
Ôm Dư Ổ vào lòng, bàn tay Lục Kỳ Thâm nhẹ nhàng xoa nắn bờ mông mềm mại của cậu, hơi thở y trở nên nặng nề hơn. Y cúi xuống hôn lên chiếc cổ thon dài của chàng trai với những cảm xúc mâu thuẫn vừa thành kính vừa đầy dục vọng.
"Ô... Kỳ Thâm...đừng mà..." Dư Ổ vừa đón nhận những nụ hôn của chàng trai, vừa khẽ luồn những ngón tay nhỏ nhắn vào mái tóc y, không biết là ấn vào hay đẩy ra. Lục Kỳ Thâm khẽ cắn một cái, vẻ lạnh lẽo trong ánh mắt y đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự hòa quyện giữa tình dục và tình yêu. Hai năm trôi qua, Lục Kỳ Thâm đã từ một chàng trai ngây ngô trở thành chàng trai trưởng thành anh tuấn. Dư Ổ học cùng trường đại học với y, nhưng không cùng chuyên ngành. Mỗi ngày, họ cùng nhau đến trường và tan học. Anh em nhà họ Lục đã hạn chế mọi mối quan hệ xã hội của cậu, nuôi dưỡng cậu trở nên kiều mị và "ngây thơ", ngăn cản cậu tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào khác ngoài họ, kể cả ba cậu, cũng chỉ được gặp mỗi tháng một lần.
"Lại câu dẫn người khác một lần nữa, em cũng đừng mong được học đại học." Lục Kỳ Thâm vừa nói vừa luồn tay vào vạt áo Dư Ổ, nhẹ nhàng xoa nắn hai điểm nhỏ đang dần cương cứng của cậu. Nếu không phải sắp đến công ty, y chắc chắn sẽ đè cậu ra và thỏa mãn dục vọng ngay trên xe. Nhưng ngoài bước cuối cùng ra, Dư Ổ đã bị Lục Kỳ Thâm trêu đùa đến mức mất hết sức lực, ngoan ngoãn dựa vào ngực y, mặc cho y vuốt ve trêu chọc, chỉ còn biết thở hổn hển nhìn ra ngoài cửa sổ.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn neon rực rỡ chiếu sáng cả thành phố, trên màn hình lớn ven đường đều hiện lên một tấm poster. Chàng trai cao lớn, tuấn tú trong bộ đồ bóng rổ màu đỏ, ngôi sao mới nổi của giải bóng rổ chuyên nghiệp. Dư Ổ đã hai năm không gặp người đó.
"Em đang nhìn gì vậy?" Lục Kỳ Thâm chú ý đến ánh mắt cậu, nhìn thấy tấm poster khổng lồ thì sắc mặt trầm xuống: "Sao vậy, Ổ Ổ quên lúc trước đã đến nhà họ Lục như thế nào rồi sao?"
"Có cần tôi nhắc lại để em nhớ không?" Ngón tay với những khớp xương rõ ràng kẹp lấy cằm Dư Ổ, Lục Kỳ Thâm nhìn sự thay đổi cảm xúc trên khuôn mặt cậu, từng chữ từng chữ nhắc nhở: "Chính nhà họ Dư đã bán em cho chúng tôi."
Hất tay Lục Kỳ Thâm ra, Dư Ổ nhíu mày, không vui nói: "Tôi đâu phải hàng hóa, bán cái gì mà bán."
Lời này của Dư Ổ đã chọc giận Lục Kỳ Thâm, y túm lấy cậu ấn xuống ghế, kéo quần cậu xuống, "bạch bạch" vài cái đánh vào mông cậu. "A..." Giọng Dư Ổ lập tức thay đổi, mang theo hương vị quyến rũ, làm chàng tài xế trẻ run tay, xe lệch khỏi đường đi rồi vội vàng lái trở lại.
Vẻ mặt Lục Kỳ Thâm càng thêm lạnh lẽo, y dường như đang trở nên giống hệt Lục Kỳ Thần, ngay cả dáng vẻ tức giận cũng không khác biệt.
Ngón tay thăm dò vào hậu huyệt ẩm ướt đang co rút, theo dòng dâm dịch tiến sâu vào bên trong, ấn vào điểm mẫn cảm trong ruột: "Trước đây là ai đã cầu xin được trở thành tiểu mẫu cẩu của hai anh em chúng tôi? Bây giờ Dư Hàng vừa trở về đã trở mặt không quen?"
Rút dương vật đỏ tía đang cương cứng ra, Lục Kỳ Thâm mạnh mẽ cắm vào. Bàn tay to lớn siết chặt eo nhỏ của Dư Ổ, Lục Kỳ Thâm mạnh mẽ thúc đẩy, vừa thở dốc vừa uy hiếp cậu: "Anh nói cho em biết, Dư Ổ, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Em sinh ra là người của nhà họ Lục, chết cũng phải là ma của nhà họ Lục."
"A...Ô...ô...Kỳ Thâm nhẹ chút...xin anh nhẹ chút..."
Dư Ổ mông cong dựa vào ghế sau, vừa rên rỉ vừa nói chuyện với hệ thống trong đầu: [Hàng Hàng, em ấy xuống máy bay chưa?]
Hệ thống: [Xuống rồi.]
Dư Ổ: [Ừm...a...Ừm...a...a...]
Hệ thống bất mãn: [Dư Hàng đã công lược thành công rồi, cậu còn quan tâm cậu ta làm gì! Chuyện cấp bách là Lục Kỳ Thần đó!]
[Hiện giờ khí vận của ba SSR đều nghiêng về phía cậu. Nếu còn không công lược thành công Lục Kỳ Thần thì bên bạch liên hoa sẽ hất tay trên cậu đó!!!]
Dư Ổ: [Ừm...a...]
Hệ thống tức giận: [Ừm a cái gì mà ừm a! Anh em nhà họ Lục này chỉ biết thỏa mãn dục vọng mà không hề tăng giá trị công lược, thật uổng công Dư Ổ của chúng ta bị lợi dụng!]
Hệ thống: [Ừm a cái quỷ! Anh em nhà họ Lục này chỉ biết thao người mà không tăng giá trị công lược, đúng là phí công Ổ Ổ chúng ta bị đè ra làm hai năm nay!]
Dư Ổ không nhịn được bật cười thành tiếng. Lục Kỳ Thâm nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng cậu, khuôn mặt đầy dục vọng càng thêm lạnh lùng. Y siết chặt cằm mỹ nhân, cúi xuống hôn ngấu nghiến, cắn xé môi cậu không chút thương tiếc: "Em đang cười cái gì, hả?"
"Đang cười vì nghĩ có thể thoát khỏi sự giam cầm của tụi anh sao?"
"Anh nói cho em biết, không có khả năng đâu Dư Ổ. Cả đời này em cũng đừng hòng trốn thoát."
"Ô...Kỳ Thâm...sâu hơn nữa đi...a...Mạnh nữa lên...em thích..." Dư Ổ rên rỉ đầy dục vọng, ôm chặt lấy y, đón nhận từng cú thúc mạnh như muốn xé nát thân thể. Trong cơn mê loạn của khoái cảm, cậu chợt nhớ ra điều gì đó. Giá trị chinh phục của Lục Kỳ Thần đã ngưng trệ từ một năm trước khi Dư Hàng bước chân vào giới bóng rổ chuyên nghiệp. Thế giới thể thao chuyên nghiệp không chỉ đơn thuần là những trận đấu, nó còn liên quan đến danh dự quốc gia, tiền tài và quyền lực... Bất cứ thứ gì dính dáng đến quốc gia đều trở nên phức tạp, đây cũng là lý do khiến anh em nhà họ Lục càng ngày càng quản thúc cậu chặt chẽ. Nỗi ám ảnh treo lơ lửng trong lòng họ, kẻ mà họ đã ép rời đi năm xưa, nay đã trở lại, mang theo những biến số khó lường.
Hệ thống thở dài đầy thương cảm: [Thật tội nghiệp cho Hàng Hàng, dù vẫn giữ được vóc dáng cao lớn, nhưng rõ ràng đã gầy đi rất nhiều, cuộc sống nơi xứ người chắc chắn không hề dễ chịu, chắc chắn không tốt đẹp gì.]
Dư Ổ [...]
Hệ thống tiếp tục lải nhải, giọng điệu trách móc đầy ghen tuông: [Cậu đúng là đồ vô tình! Hàng Hàng đã phải một mình bơ vơ ở nước ngoài suốt hai năm trời mà cậu không hề mảy may đau lòng sao! Cậu ta là người đàn ông đầu tiên của cậu đấy! Chẳng phải người ta thường nói tình đầu là thứ tình cảm khắc cốt ghi tâm sao!]
Dư Ổ khẽ nhếch mép, cười khẩy: [Chỉ biết chạy loạn khắp nơi, nếu không bị tống ra nước ngoài hai năm thì chắc cỏ trên mồ mả đã cao hai mét rồi...]
Hệ thống: [ Hả? ]
Dư Ổ: [ ...đến lúc đó bị thế giới phát hiện, cậu lại khóc rống lên cho xem. ]
Hệ thống: [...... A? ]
Chiếc siêu xe dừng lại của gara, nhưng âm thanh ái ân bên trong vẫn vang vọng. Tiếng da thịt va chạm càng lúc càng mạnh mẽ, tiếng rên rỉ đầy kiều mị của mỹ nhân văng vẳng bên tai mãi không dứt. Chàng tài xế trẻ cúi người, mặt đỏ bừng bước xuống xe, nhìn chiếc xe vẫn còn rung lắc nhẹ, khẽ cắn môi rồi nhanh chóng chạy vào thang máy. Hôm nay là bữa tiệc thường niên của công ty. Dư Ổ tan học về muộn, bữa tiệc đã bắt đầu. Lục Kỳ Thần, với tư cách là chủ tịch, không thể rời đi nên đã tạm thời cử người đón cậu đến công ty.
Có người lặng lẽ giữ chàng tài xế trẻ lại và hỏi: "Tiểu Lưu, hôm nay Dư thiếu gia có đến không?"
"Đến!!!" Chàng tài xế trẻ tên Tiểu Lưu hất tay người kia ra, chạy nhanh đến trước mặt người đàn ông cao lớn với vẻ mặt lạnh lùng, giọng run run: "Lục...Lục tổng...Dư thiếu gia..."
Vị giám đốc đang nói chuyện với Lục Kỳ Thần nhận ra tình hình nên im lặng. Lục Kỳ Thần lạnh lùng nhìn qua: "Tiểu Ổ sao vậy?"
"Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia đã đưa Dư thiếu gia..." Tài xế chưa kịp nói hết câu, Lục Kỳ Thần đã giơ tay ngăn lại. Anh ta liếc nhìn thư ký đứng bên cạnh, lạnh lùng ra lệnh: "Tính lương cho Tiểu Lưu."
Thư ký gật đầu đáp: "Đã rõ, Lục tổng."
Chàng tài xế trẻ trợn tròn mắt, không thể tin vào những gì vừa nghe: "Lục tổng...Lục tổng... Cầu xin ngài đừng đuổi việc tôi!...Xin ngài cho tôi tiếp tục được làm tài xế cho Dư thiếu gia...Tôi không cần lương...Xin đừng bắt tôi rời xa Dư thiếu gia!"
Bảo vệ nhanh chóng tiến lên kéo chàng trai đang gào thét xuống.
Lục Kỳ Thần cầm ly rượu vang đỏ gần đó lên nhấp một ngụm. Anh ta nhìn bóng mình phản chiếu trong ly rượu, đột nhiên cảm thấy một sự bất lực trào dâng.
Đây đã là người thứ bao nhiêu rồi? Suốt hai năm qua, vô số người như thiêu thân lao đầu vào lửa, khiến anh ta ngày càng muốn giam cầm Dư Ổ trong một chiếc lồng sắt. Chim hoàng yến chưa bị bẻ gãy cánh thì sao có thể gọi là chim hoàng yến?
Thư ký tiến lên hai bước: "Lục tổng, về phía Dư thiếu gia..."
Lục Kỳ Thần xua tay, không dự tiệc được thì không dự. Niềm vui trên giường cũng là một loại niềm vui, Dư Ổ quá nghịch ngợm, luôn chọc giận hai anh em họ.
Trong một góc của buổi tiệc thường niên, một chàng trai mặc đồng phục phục vụ, tay bưng khay trà, khuôn mặt cứng đờ và ánh mắt rũ xuống không ngừng nhìn về phía Lục Kỳ Thần. Trong mắt chàng trai không còn sự tự tin thường ngày, vẻ ngoài thánh thiện gần như biến mất sau hai năm vấp váp trong xã hội. Cậu ta thận trọng, nhưng vẫn nuôi dưỡng dã tâm trèo cao. Một tia độc ác lóe lên trong đáy mắt. Nếu không có...nếu không có Dư Ổ, con tiện nhân đó! Tất cả vinh hoa này lẽ ra phải thuộc về cậu!
Hệ thống bạch liên hoa suy yếu đã khiến cậu ta tìm đến Dư Ổ. Việc mất đi năng lượng hệ thống trong hai năm liên tiếp khiến cậu ta mơ hồ nhận ra điều bất thường.
Cậu ta vô tình va vào một người đàn ông. Người đàn ông khẽ nhíu mày nhắc nhở. Tô Nguyên An vội vàng xin lỗi, nhưng trong lòng lại oán hận. Người như vậy, hai năm trước còn không xứng xách dép bên cạnh cậu ta!
Khi buổi tiệc thường niên kết thúc, Lục Kỳ Thần nhận được một cuộc điện thoại. Anh ta nghe thấy tiếng nói xen lẫn giữa một chàng trai và một người đàn ông trong điện thoại, một giọng điệu bình tĩnh hoàn toàn khác với hai năm trước: "Tôi muốn gặp Ổ Ổ."
Người đàn ông cười nhạo rồi cúp máy. Anh ta giật nhẹ cà vạt, nhanh chóng bước về phía chiếc xe đang rung lắc, mở cửa rồi ngồi vào.
Lục Kỳ Thâm thấy anh trai ngồi vào ghế lái, một bên vẫn giữ nguyên tư thế dâm đãng của Dư Ổ, vừa thở dốc vừa hỏi: "Đi đâu?"
Lục Kỳ Thần khẽ "Ừ" một tiếng rồi khởi động xe.
"A... Chú ơi... Chú ơi...Chú cứu Tiểu Ổ với, ô ô ô... Tiểu Ổ sắp bị làm hỏng rồi." Người đàn ông luôn thích nghe cậu gọi chú, Dư Ổ vươn tay muốn ôm người đàn ông ở ghế lái, chàng trai phía sau mạnh mẽ đâm vào, cơ thể cậu lập tức mất hết sức lực mặc cho chàng trai giữ chặt eo mình "bạch bạch bạch" từng nhịp mạnh mẽ liên tục thúc mạnh.
"Ô ô...Ổ Ổ sắp hỏng mất rồi a..." Mỹ nhân mặt đỏ bừng với đôi mắt hồ ly quyến rũ, tiếng rên rỉ mỗi lúc một lớn hơn. Quần tây của người đàn ông ở ghế lái cũng căng phồng lên, nhưng người đàn ông dường như không hề cảm nhận được, chân nhấn ga, chiếc xe lao nhanh ra khỏi nội thành, hòa vào màn đêm đen kịt đang dần buông xuống. Gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi vào. Lục Kỳ Thần nghe tiếng rên rỉ bên tai, khóe miệng khẽ cong lên. Anh ta kéo cà vạt, tốc độ xe tăng lên 120km/h.
Hệ thống: [Sao tôi có một dự cảm không lành...]
Dư Ổ bất lực cong mông, nuốt nhả dương vật thô to tím đỏ của chàng trai, dâm thủy chảy ròng: [Ừm... A...Tôi cũng có một dự cảm, giá trị công lược của Lục Kỳ Thần... A a a... Sâu quá... Nhanh hơn....Nhanh hơn nữa...]
____________________________________
【Lời tác giả muốn nói:】
Cảm giác thế giới này có lẽ chỉ còn một chương nữa là kết thúc! Thế giới tiếp theo tôi dự định sẽ xoay quanh một tiểu hoàng tử ốm yếu, nhu nhược, bị chính thái tử ca ca, chất tử của nước địch, đại tướng quân oai phong, thần y giang hồ... từng bước một chiếm đoạt.... Các bạn có gì muốn xem đều có thể nói cho tôi biết nha, bình luận tôi đều có xem đó!
【Lời Bis muốn nói:】
Hàng Hàng về rồiiiiiiiiii. Lalalalalaaaa ~~~~ Sắp có 4P rồi!!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro