Chương 8: Học bá thanh xuân vườn trường (8)
Dư Ổ bị anh em nhà họ Lục giam cầm trong căn biệt thự rộng lớn suốt ba ngày đêm triền miên.. Hoàn toàn không một bóng người hầu, chỉ có tiếng thở dốc, tiếng va chạm da thịt và những âm thanh dâm mỹ vang vọng khắp không gian. Từ chiếc sofa mềm mại, bàn bếp lạnh lẽo, phòng tắm mờ hơi nước cho đến khung cửa sổ sát đất, mọi ngóc ngách đều in dấu hoan ái cuồng nhiệt của bọn họ. Điện thoại bị tịch thu, Dư Ổ hoàn toàn bị cô lập, chỉ còn biết đón nhận những cơn sóng dục vọng triền miên. Sức lực của hai anh em họ Lục dường như vô tận, tần suất làm tình dày đặc đến mức ngay cả Dư Ổ, người vốn đã quen với những cuộc hoan lạc, cũng cảm thấy kiệt sức.
Mặc dù thân xác rã rời, tinh thần suy nhược, nhưng ba ngày bị dày vò cũng không hề vô ích. Giá trị công lược của Lục Kỳ Thâm tăng thêm 5 điểm, lên mức 85%. Lục Kỳ Thần tăng tận 10 điểm, lên 70%.
"Tình dục có thể đổi lấy giá trị công lược?"
Câu trả lời là, dĩ nhiên.
Ngay tại bàn ăn, Dư Ổ bị người đàn ông ôm chặt trên đùi, chiếc áo sơ mi chỉ còn là thứ trang sức hờ hững, không thể che lấp những dấu vết hoan ái chằng chịt trên da thịt. Hai chân cậu dang rộng trên đùi anh, để lộ rõ sự xâm nhập trơ trẽn. Dương vật thô to vẫn cắm sâu trong cơ thể cậu, mỗi lúc một cương cứng hơn, khiến bụng dưới cậu hơi nhô lên một đường cong đầy kích thích. Khi bát cháo được đưa đến miệng, Dư Ổ vừa hé môi, đầu lưỡi vừa liếm một ngụm, lập tức một cú thúc mạnh bạo từ phía dưới xộc thẳng vào điểm mẫn cảm của cậu.
"A......" Cơ thể mềm nhũn xuống, Dư Ổ bất lực dựa vào lòng Lục Kỳ Thần nức nở, "Ô...Kỳ Thần...Anh ơi.....anh buông tha Ổ Ổ đi."
"Sao không gọi là chú nữa?" Đôi mắt dài của Lục Kỳ Thần ánh lên vẻ tinh quái, anh múc một muỗng cháo thịt đưa lên miệng, rồi bất ngờ bóp nhẹ cằm Dư Ổ, trao cho cậu một nụ hôn sâu. Môi lưỡi quấn quýt triền miên, vị cháo thơm nồng được mớm vào miệng cậu. Dư Ổ nuốt xuống, sau đó không quên liếm nhẹ lên môi người đàn ông một cách đầy khêu gợi, giọng nũng nịu: "Anh ơi...Ổ Ổ vẫn còn là học sinh mà...cầu...cầu xin anh...cho em về nhà đi mà..."
Hôm nay là thứ hai, tên khốn Lục Kỳ Thâm đã đi học, để lại Dư Ổ một mình với Lục Kỳ Thần. Điều này khiến Dư Ổ vô cùng khó chịu. Cậu còn có "chú chó ngoan" Dư Hàng vẫn chưa xử lý xong.
Hệ thống lên tiếng an ủi: [Xoa đầu...xoa đầu...Đã dùng điện thoại gửi tin nhắn cho Dư Hàng rồi, bé ngoan sẽ sớm đến cứu cậu.]
Dừng một chút, hệ thống lại nói: [SSR là những kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn trong thế giới, mọi mặt đều rất biến thái, hay là chúng ta tạm thời không làm nhiệm vụ ở thế giới bạch liên hoa này nữa, đi đến thế giới cấp thấp chỉ có một SSR để tích lũy kinh nghiệm, nâng cấp hệ thống rồi quay lại?]
Dư Ổ: [?]
Đôi mắt hồ ly ngấn lệ của Dư Ổ nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông. Trong đầu cậu thầm nghĩ: [Tôi làm gì khiến cậu nghĩ tôi không chịu nổi? Thêm mười SSR nữa tôi cũng chẳng hề hấn gì.]
Hệ thống nghẹn lời, im lặng nuốt lại những lời định nói, chỉ âm thầm hy vọng mỹ nhân ở thế giới tiếp theo cũng có suy nghĩ "mạnh mẽ" như vậy.
"Về nhà?" Lục Kỳ Thần nhéo nhẹ đôi má mềm mại của Dư Ổ, đồng thời cự vật bên dưới khẽ nhúc nhích. Cảm giác ấm nóng, ẩm ướt từ bên trong cậu khiến mắt anh híp lại đầy thích thú. "Nhà họ Dư sao dám vì cậu mà đắc tội tôi? Ngay cả ba cậu còn đang tự lo thân mình, lấy đâu ra sức mà tìm cậu?"
Thấy mỹ nhân lại sắp rơi lệ, Lục Kỳ Thần bất đắc dĩ lau nhẹ khóe mắt cậu, "Đúng là giỏi giả vờ "
Lục Kỳ Thần thừa biết Dư Ổ chỉ đang diễn trò, mặc kệ cậu diễn trò đáng thương cũng không hề mềm lòng. Anh còn trắng trợn thúc giục: "Ăn thêm chút nữa đi, lát nữa làm em lại kêu đói bụng không có sức."
Dư Ổ: "... Ô ô ô"
Cậu chính là không chịu nổi, cậu chính là đồ mít ướt.
Mới ăn được một nửa, Dư Ổ lại bị ép xuống bàn ăn, tiếp tục bị xâm chiếm. Cảm giác no căng khiến cậu có chút ngán ngẩm, vừa khó chịu rên rỉ vừa thầm hỏi hệ thống: [Bảo bối Hàng Hàng của tôi đến chưa?]
Hệ thống dửng dưng quan sát cảnh tượng dâm mỹ trước mắt: [Chưa.]
[Bảo bối Hàng Hàng của tôi đến chưa?] Dư Ổ kiên trì hỏi lại.
Hệ thống lạnh lùng nhả ra làn khói: [Chưa.]
Người đàn ông cởi phăng chiếc áo sơ mi vướng víu trên người Dư Ổ, đeo lên chiếc tạp dề đầy khêu gợi. Cổ áo trễ nải để lộ hai điểm hồng hào sưng tấy trước ngực, vừa nhìn đã biết là bị người đàn ông thường xuyên ngậm mút. "Bốp!" một tiếng, Lục Kỳ Thần vỗ mạnh vào bờ mông căng tròn của Dư Ổ, tạo nên một làn sóng thịt đầy kích thích. Nhìn thân thể tuyệt mỹ của mỹ nhân với những dấu ấn hoan ái chằng chịt, khẽ khép hai chân đứng trước mặt anh với vẻ mặt đầy xuân tình, cự vật vừa mới xuất tinh của Lục Kỳ Thần lại một lần nữa cương cứng.
Bàn tay to xoa bóp bờ mông với cảm giác cực tốt, "Nhếch mông lên."
Dù miệng nói không muốn, nhưng cơ thể Dư Ổ lại thành thật dán sát vào cự vật nóng bỏng của người đàn ông. Cây dương vật thô to, đỏ tím dễ dàng xâm nhập vào tiểu huyệt ướt át, cả hai cùng rên rỉ trong khoái cảm. Lục Kỳ Thần nắm lấy tay Dư Ổ, kéo ngược về phía sau, từ phía sau tiến vào. Anh từng bước dẫn cậu về phía nhà bếp, giọng điệu đầy chiếm hữu và thô tục: "Đồ dâm đãng, mau nấu cơm cho chồng em."
"Ân, a......" Cơ thể đã quá quen với những cuộc hoan ái của Dư Ổ thuần thục kẹp chặt cự vật trong cơ thể, phát ra những tiếng rên rỉ ngọt ngào: "Chồng...a...Chồng ơi..." Dâm dịch chảy dọc theo chỗ giao hợp, tạo thành một vệt dài dâm đãng.
Dư Ổ chống hai tay lên bệ bếp, ưỡn cong cặp mông về phía sau. Điều khiến cậu hài lòng là dù ở tư thế nào, cậu cũng chỉ cần tận hưởng mà không cần tốn chút sức lực. Cự vật của người đàn ông vừa to vừa thô, mỗi cú thúc đều sâu hơn lần trước, eo mạnh mẽ "bạch bạch bạch" như một cỗ máy, khiến cậu đạt đến đỉnh điểm của khoái cảm, rên rỉ không ngừng.
Ngay lúc Dư Ổ đang chìm đắm trong khoái lạc, hệ thống phá đám: [Bảo bối Hàng Hàng của cậu đến rồi.]
Tiếng phanh xe chói tai vang lên. Từ vị trí trong bếp có thể nhìn thấy toàn cảnh sân, Dư Ổ nhìn thấy chiếc Maybach quen thuộc. Cửa xe mở ra, cậu nhìn thấy Dư Hàng, điều này không khiến cậu ngạc nhiên, nhưng sự xuất hiện của dì Dư khiến cậu thoáng chút bối rối. Tuy nhiên, sự bối rối đó nhanh chóng tan biến dưới những cú thúc mạnh bạo từ phía sau. Bên trong bếp là những âm thanh trần trụi, những tiếng thở dốc nặng nề và tiếng da thịt va chạm mạnh mẽ, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài bình yên của khu vườn. Dư Ổ lo sợ rằng những âm thanh đó sẽ lọt ra ngoài, đến tai những người vừa mới đến.
Như thể chiều theo suy nghĩ của cậu, ánh mắt Dư Hàng hướng về phía cửa sổ bếp. Bị người nhìn thấy khiến hậu huyệt cậu co rút lại, siết chặt dương vật nóng rực trong huyệt. Lục Kỳ Thần vỗ mông cậu, giọng điệu trêu chọc, "Kẹp chặt như vậy làm gì?"
"Ô ô ô... Bị thấy rồi... bị thấy rồi..." Dư Ổ lắc mông, nuốt nhả dương vật thô to của người đàn ông, vừa đáng thương vừa hề hề cầu xin, "Chồng ơi... đừng... ô... đừng để bị nhìn thấy mà..."
Vỗ vỗ bờ mông căng tròn, Lục Kỳ Thần nói, giọng điệu ra lệnh, "Cứ kẹp chặt vào."
Anh tăng tốc độ thúc mạnh, dồn hết tinh dịch nóng bỏng vào sâu bên trong cơ thể Dư Ổ ngay khoảnh khắc trước khi những người bên ngoài kịp bước vào.
"A..." Cảm giác bị tinh dịch nóng bỏng lấp đầy khiến Dư Ổ đồng thời đạt cao trào, toàn thân mềm nhũn. Người đàn ông ôm lấy eo cậu, chậm rãi rút dương vật vẫn còn ướt át đầy tinh dịch lẫn dâm thủy ra, rồi áp quy đầu lên bờ mông trắng nõn, cố tình bôi trét những giọt tinh dịch còn sót lại lên đó. Lục Kỳ Thần xoa bóp thêm vài cái, rồi ra lệnh một lần nữa: "Lên lầu."
Dư Ổ run rẩy bước đi, cố gắng xua tan dư vị khoái lạc vẫn còn vương vấn trên cơ thể. Cậu biết rõ bộ dạng hiện tại của mình không thể để người khác nhìn thấy. Nếu chỉ Dư Hàng thì không sao, thậm chí thêm một người nữa cũng không thành vấn đề, nhưng có cả dì Dư ở đó thì mọi chuyện hoàn toàn khác.
Tắm rửa qua loa, cậu còn chưa kịp mặc xong quần áo thì hệ thống đã nhắc nhở Dư Hàng đã lên đến nơi.
Dư Ổ nhanh chóng thay đổi biểu cảm, từ vẻ lười biếng, thỏa mãn sang một vẻ u sầu, đáng thương. Đôi mắt ướt át như chực chờ rơi lệ, cố tỏ ra sự yếu đuối cần được che chở. Nhưng những dấu vết hoan ái chằng chịt trên da thịt lại tố cáo sự thật, biến vẻ đáng thương thành một sự mời gọi đầy dục vọng, như thể cậu đang khát khao được tiếp tục những cuộc truy hoan.
Cánh cửa phòng bị đẩy mạnh. Dư Ổ nhanh chóng trưng ra vẻ mặt sợ hãi tột độ, đôi mắt ngấn lệ nhìn thấy khuôn mặt u ám của Dư Hàng. Nước mắt lập tức tuôn rơi từ khóe mắt. Bất chấp việc trên người chỉ mặc độc chiếc áo mỏng manh, Dư Ổ nghẹn ngào gọi tên Dư Hàng: "Hàng Hàng..." Vừa nói, cậu vừa chạy nhanh về phía chàng trai cao lớn. Chân vấp phải thứ gì đó, vấp ngã vào vòng tay rắn chắc.
Dư Hàng nhanh chóng ôm lấy cậu. Cơ thể người trong lòng vẫn mềm mại và quyến rũ như trước, chỉ là những dấu vết hoan ái chi chít trên làn da trắng nõn khiến cơn ghen tuông trong lòng Dư Hàng bùng nổ. Vòng tay ôm lấy siết chặt hơn vài phần, đến khi Dư Ổ khẽ rên rỉ, hắn mới nới lỏng, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng. Trong ánh mắt vốn dịu dàng giờ đây ẩn chứa lệ khí nồng đậm.
"Đi." Dư Hàng cởi áo khoác của mình, khoác lên người cậu đang mặc áo ngắn hở hang.
Dựa vào lồng ngực rắn chắc Dư Hàng, Dư Ổ khóc nấc xuống lầu. Phòng khách dưới lầy rất yên tĩnh. Dư Ổ lén mở mắt nhìn, đột nhiên không kịp đề phòng chạm phải ánh mắt mang theo ý cười sâu xa của Lục Kỳ Thần.
Dư Ổ càng nức nở to hơn, dụi đầu vào ngực Dư Hàng: "Ô ô ô... Hàng Hàng..."
Dư Hàng ôm chặt cậu hơn, che chắn cậu khỏi ánh mắt của người đàn ông kia, không đi về phía sô pha mà nhanh chóng bế cậu ra cửa.
Bên trong và bên ngoài cánh cửa là hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Cửa vừa mở ra, Dư Ổ đã run lên vì lạnh. Cậu suýt chút nữa đã quên mất bây giờ là mùa đông. Dư Hàng nhanh chóng nhét cậu vào ghế sau xe, ôm chặt cậu vào lòng và liên tục hôn lên khắp cơ thể cậu. Dư Ổ mặc kệ những nụ hôn đó. Mấy ngày không gặp, thật lòng mà nói, cậu cũng có chút nhớ nhung "con chó ngốc" thô lỗ này.
Râu ria đã mọc đầy trên khuôn mặt nam sinh, như thể mấy ngày nay chưa được cạo. Dư Ổ đưa tay sờ vào cằm hắn, mới phát hiện khuôn mặt thường ngày tươi tắn, điển trai giờ đây hốc hác và tiều tụy.
"Hàng Hàng..." Dư Ổ khẽ gọi.
"Hàng Hàng! Hàng Hàng! Anh còn biết nhắn tin cho em! Bảo anh đừng chạy lung tung anh không nghe, để đến khi xảy ra chuyện như thế này mới khóc, khóc thì có ích gì?" Dư Hàng vừa mở miệng đã là một tràng giáo huấn. Nhưng ngay khi cảm nhận được Dư Ổ run rẩy trong vòng tay, trái timhắn như bị ai đó bóp nghẹt. Dang tay ôm chặt hơn, vùi mặt vào bờ vai gầy guộc của Dư Ổ, giọng nói run rẩy, đầy đau đớn: "Em xin lỗi... Ổ Ổ... là em vô dụng... là em không bảo vệ được anh."
Dù Dư Ổ mặt dày đến đâu cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ. Hàng Hàng nhà cậu vẫn là một cậu bé rất đơn thuần. Dư Ổ xoa lên mái tóc mềm mại, khẽ dụi khuôn mặt mình vào má Dư hàng, cọ xát nhẹ nhàng, giọng điệu nũng nịu như mèo con: "Anh xin lỗi mà, Hàng Hàng... Anh sai rồi, anh không nên chạy lung tung."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro