Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Tiểu hoàng tử ốm yếu chốn cung đình (1)

Năm thứ 36 Triều đại Phủ Chiêu Đế, tiếng chuông tang chế(1)vang vọng khắp cung điện. Vị vua già trút hơi thở cuối cùng, ngôi vị truyền lại cho thái tử. Ổ Quân, mang trong mình căn bệnh quái ác, giam mình trong Tước Cung, chờ đợi ngày tàn.

Tại Tước Cung.

"Tiểu... Tiểu Thập Cửu..." Bàn tay gầy guộc, nhăn nheo nắm chặt một chiếc nhu đề tinh xảo, như muốn níu giữ chút ký ức cuối cùng. Vị lão nhân với mái tóc trắng như tuyết cố gắng mở to đôi mắt đục ngầu, nhìn bóng hình thiếu niên mặc đồ tang phục trắng toát lao đến bên long sàng, khóc đến xé lòng. Ông muốn đưa bàn tay run rẩy lên vuốt ve mái tóc đen nhánh của nhi tử, nhưng phát hiện bàn tay không thể nhấc lên dù chỉ một chút. Hơi thở yếu ớt thốt ra hai tiếng: "Đừng... khóc..."

"Hức..Ô..ô... Phụ hoàng... Phụ hoàng..." Thập Cửu hoàng tử quỳ gục bên long sàn, ngẩng khuôn mặt lên. Đó là một vẻ đẹp khiến người ta nghẹt thở. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ướt đẫm nước mắt, đôi mắt hồ ly tuyệt đẹp ngấn lệ, từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má, như những viên ngọc trai vỡ vụn, rơi xuống nền gạch lạnh lẽo, thấm vào tim gan những kẻ hầu cận có mặt. Tiếng khóc nghẹn ngào vang vọng khắp nội điện, chất chứa nỗi bi thương tột cùng: "Phụ hoàng... xin người đừng rời bỏ nhi tử... đừng bỏ rơi Tiểu Thập Cửu cô độc..."

"Giang Nam... là một nơi tốt... Tiểu Thập Cửu... hãy đến Giang Nam... sống một cuộc đời... an nhàn... Trẫm phong con làm... Ổ Quân..." Vị đế vương như ngọn đèn cạn dầu gắng gượng chút hơi tàn cuối cùng, ban cho Thập Cửu hoàng tử Phủ Dư Ổ ấp thái ấp(2)cùng phong hiệu là Ổ Quân.

"Quân" là phong hiệu chỉ dành cho đế vương, thấy Quân cũng như thấy quân vương, phải hành lễ như với đế vương.

"Phụ hoàng... phụ hoàng——" Tiếng gọi xé lòng vang vọng trong không gian tĩnh lặng.

"Bệ hạ... băng hà——" Một tiếng hô lớn vang lên, báo hiệu sự kết thúc của một triều đại.

"Ô ô ô... Phụ hoàng... phụ hoàng..." Dư Ổ ôm chặt lấy bàn tay đang dần buông xuống, những giọt nước mắt trong đôi mắt cậu như những viên ngọc trai đứt dây, thi nhau lăn dài trên khuôn mặt, rơi xuống, thấm vào tim gan của vô số quần thần chứng kiến cảnh tượng bi thương này.

"Tiểu Thập Cửu..." Vị tân đế tuấn mỹ trong bộ long bào tứ trảo ôm chặt lấy đệ đệ đang khóc nức nở bên linh cữu. Người nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng gầy gò của đệ đệ, giọng nói trầm ấm chứa đựng nỗi xót thương vô hạn: "Đừng khóc nữa, Thập Cửu. Long thể đệ vốn đã yếu ớt, phụ hoàng nếu có linh thiêng trên cữu trùng, chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy đệ vì người mà bi thương đến suy nhược như vậy."

Những ngón tay thon dài với các khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ đang lăn dài trên khuôn mặt tái nhợt của đệ đệ. Bàn tay người khẽ vuốt ve nốt ruồi son nơi đuôi mắt, một nốt ruồi diễm lệ như một giọt chu sa. Khẽ cụp đôi mắt phượng dài, ánh mắt tân đế thâm trầm lại, yết hầu khẽ động. Người ra hiệu cho vị nội giám đứng bên cạnh: "Khải giá Ổ Quân hồi cung."

"Tuân lệnh, Thái tử điện hạ." Vị nội giám cúi đầu đáp lời.

Dư Ổ rời đi trong tiếng khóc nghẹn ngào. Nỗi bi thống mất mát dâng trào trong tâm can cậu. Tiên đế đã cho cậu cảm nhận được tình phụ tử thiêng liêng mà cậu hằng khao khát, một thứ tình cảm ấm áp và vô điều kiện. Kể từ ngày cậu được đưa vào cung, cậu chưa từng phải chịu bất kỳ sự uất ức hay bất công nào.

Cậu đã ở thế giới này tròn mười năm. Mọi chuyện bắt đầu từ việc hệ thống của cậu bị hệ thống của tên bạch liên hoa kia xâm nhập và phá hoại, dẫn đến việc mỗi khi họ đặt chân đến một thế giới mới, họ đều bị quy tắc của thế giới đó phát hiện. Họ đã chạy trốn khỏi hai thế giới, đối tượng công lược vừa mới bắt đầu, có người chỉ mới quen biết sơ qua, có người mới chỉ kịp nắm tay, thậm chí có người còn đang ân ái trên giường đã phải vội vàng rời đi vì bị quy tắc thế giới phát hiện và vội vàng bỏ chạy.

Cuối cùng, hệ thống buộc phải quay trở về tổng bộ để tiến hành khử độc hoàn toàn, bỏ lại Dư Ổ một mình ở thế gian này, chỉ để lại cho cậu một kịch bản sơ sài và một thiết bị đo giá trị khí vận. Không những vậy, sự sai lệch về thời gian còn khiến cậu biến thành một đứa trẻ bảy tuổi. Hệ thống hứa hẹn sẽ quay trở lại trong vài ngày, nhưng mười năm đằng đẵng đã trôi qua vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

Mười năm... mười năm đằng đẵng không có gia tốc thời gian của hệ thống, Dư Ổ đã thực sự sống trong thế giới thiếu thốn mọi hình thức tiêu khiển và phân biệt giai cấp rõ ràng này. Thời gian dài đến mức cậu suýt chút nữa đã quên mất thân phận và cuộc sống trước kia của mình, từ việc ngày đêm mong ngóng hệ thống quay trở lại, đến việc mắng hệ thống đừng bao giờ xuất hiện, cuối cùng thì đành buông xuôi mặc kệ tất cả.

Không có hệ thống, kịch bản cũng không thể mở ra. Dư Ổ chỉ có thể dựa vào những mảnh ký ức rời rạc còn sót lại và chiếc máy đo giá trị khí vận để dò tìm mục tiêu. Phạm vi tìm kiếm của cậu tập trung vào hoàng cung và triều đình. Cậu đã xác định được ba mục tiêu tiềm năng: Thái tử Phủ Triều Dục, Thượng tướng quân Phàn Diên, và còn một SSR nữa cậu đã biết, một vị thần y giang hồ bí ẩn. Để có thể tiếp cận vị thần y này, hệ thống đã đặc biệt cài cho cậu một buff "ốm yếu", khiến hoàng đế lo lắng mà triệu vị thần y vào cung chữa bệnh. Bởi vậy, ở thế giới này, Dư Ổ luôn mang vẻ ngoài yếu ớt, thân thể cũng nhỏ bé hơn so với những hài tử đồng trang lứa. Dù cậu có ăn uống và vận động rất tốt, trong mắt người ngoài, cậu vẫn là một kẻ bệnh tật ốm yếu đáng thương.

Ở thế giới này, cậu mang thân phận là hoàng tử, con trai của hoàng đế và một mỹ nhân Giang Nam mà hoàng đế gặp trong một lần lúc vi hành. Khi cậu được đưa về cung, mẫu thân cậu đã qua đời. Hoàng đế tuy tuổi cao nhưng vô cùng sủng ái Dư Ổ, đồng thời cũng quản thúc cậu rất nghiêm. Dù cậu đã xác định được đối tượng công lược từ năm mười tuổi, nhưng đến nay vẫn chưa thể thành công lên giường, chỉ có thể ám muội trêu chọc, trêu đến người ta huyết khí dâng trào rồi lại thản nhiên bỏ đi. Không chỉ SSR vì uy nghiêm của hoàng đế mà không dám hành động phải kìm nén dục vọng, chính Dư Ổ cũng đè nén dục vọng của mình. 

Ai từ cuộc sống phóng túng, mỗi ngày bị đè ra làm đột nhiên phải sống một cuộc sống chay tịnh mặt trời mọc thì dậy, mặt trời lặn thì ngủ mà không cảm thấy muốn phát điên?

Nhưng dù có phát điên đến đâu, cậu cũng đành mặc kệ. Thỉnh thoảng cậu lại lôi những món đồ chơi giấu dưới long sàng ra để tự an ủi bản thân, tiện thể chờ đợi cái hệ thống vô trách nhiệm kia quay trở lại. Dù sao thì cậu cũng chỉ có chiếc máy đo khí vận, mà không thể kiểm tra được giá trị công lược cụ thể của từng người. Kịch bản thì vẫn nằm trong đầu, nhưng lại không thể mở ra được.

Điều mà Dư Ổ không thể ngờ tới là hệ thống vẫn chưa quay trở lại thì hoàng đế đã qua đời. Cậu là đứa con mà hoàng đế có lúc về già. Từ ngày Dư Ổ được đưa về cung, sức khỏe của hoàng đế đã suy yếu đi rất nhiều, chỉ gắng gượng chống chọi thêm mười năm rồi ra đi.

Dư Ổ vừa đau lòng, vừa mơ hồ cảm thấy những ngày tháng mỗi ngày giao hoan cuồng nhiệt ở thế giới trước sắp sửa quay trở lại. Bởi vì...Tân đế, vị thái tử ca ca khao khát chiếm đoạt cậu từ lâu. Dù cho hoàng đế đã ban cho cậu vùng đất Giang Nam màu mỡ và phong hiệu Ổ Quân cao quý, thì cậu cũng hiểu rõ rằng mình sẽ không thể rời khỏi hoàng cung dù chỉ một bước chân. Phủ Triều Dục tuyệt đối sẽ không để cậu rời đi, sẽ không bao giờ buông tha cho con mồi béo bở mà hắn đã nhắm trúng từ lâu.

____________________________________

(1) Tiếng chuông tang chế là tiếng chuông được đánh lên để báo hiệu hoặc tưởng nhớ người đã qua đời.

(2) Ấp thái ấp: vùng đất được phong cho các bậc vương hầu.

____________________________________

【Lời tác giả muốn nói:】

Thật sự là viết không xong rồi, nên trước tiên đưa một chút bối cảnh ban đầu của thế giới này cho mọi người xem, còn có SSR mà Ổ Ổ chưa kiểm tra được nha ~

Chương sau sẽ có thịt dài, mỗi thế giới sẽ đăng vài chương cho mọi người đọc thử miễn phí, nếu thích câu chuyện này xin hãy tiếp tục ủng hộ bé bò sữa nha!

Ngoài ra đã nhận được bình luận của mọi người ~ những thể loại như ABO, mạt thế, tu tiên, giới giải trí đều sẽ viết! Nhưng thứ tự trước sau chưa chắc chắn, cái nào có cảm hứng trước thì viết trước!

Về việc cắt bỏ nhân vật hay tiếp tục viết về họ, bé bò sữa không đảm bảo. Mục tiêu của Dư Ổ là chinh phục cả thế giới. Có rất nhiều người đàn ông trên thế giới. Chỉ những người ưu tú mới được giữ lại. Những người có công có thể sẽ xuất hiện lại, hoặc biến mất hoàn toàn. Nếu độc giả đặc biệt thích nhân vật nào, có thể nhắn tin cho bé bò sữa để được xem xét ~

Đừng nóng vội, chúng ta có biển cả mênh mông, chiếc thuyền nhỏ của mỹ nhân vừa mới ra khơi! Cùng căng buồm ra khơi nào!

【Lời Biscuit muốn nói:】

Bút danh của bà Nãi là Thuần Ngưu Nãi. Theo nghĩa đen là "Sữa bò nguyên chất" nên bả mới xưng là bé bò sữa =))))). Nghĩa bóng thì tùy độ dark của Bellrope nha :333. Giống như tên nhà Bis là A biscuit with a bellrope on it -  Dây chuông trên chiếc bánh quy :)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro