Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Chương 9: Tái Hôn

81.

Trợ lý tinh ý nhận ra không khí không ổn liền nhanh chóng rút lui, để lại hai người trong văn phòng.

Bốn mắt nhìn nhau, cuộc đối chất giữa hai người bắt đầu.

82

Sở Vi Thanh bước đến trước mặt Đan Nhiên, nhìn sâu vào đôi mắt ươn ướt của anh. Định mở miệng giải thích nhưng Đan Nhiên đã lên tiếng trước.

"Trước đây anh đã hỏi em rất nhiều lần, tại sao lại ly hôn..."

"Em chưa bao giờ trả lời thẳng cả."

Anh dừng lại một chút, cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh:

"Vừa rồi, chính là lý do sao?"

83.

"Không phải."

Sở Vi Thanh đáp rất nhanh, nhưng khi đối diện với ánh mắt dò hỏi của Đan Nhiên, hắn lại đột ngột im lặng.

Trong mắt Đan Nhiên ánh lên tia hy vọng, chờ đợi câu tiếp theo, nhưng mãi mà hắn vẫn không nói gì thêm.

Thấy đối phương một lần nữa chìm vào im lặng, Đan Nhiên khẽ vươn tay chạm nhẹ vào đầu ngón tay hắn.

Giọng anh run rẩy, như không thể kìm nén được nữa:

"Em nói đi..."

84.

Đan Nhiên đang ngồi nên chỉ có thể ngước lên nhìn Sở Vi Thanh.

Có lẽ là vì những lời muốn nói đã chôn chặt trong lòng quá lâu, có lẽ là vì chiếc hộp nhỏ trong túi đã nóng đến mức thiêu đốt anh.

Cuối cùng Đan Nhiên để mặc cho ngọn lửa trong lòng bùng cháy, bật dậy khỏi ghế.

Anh khẽ đẩy vai Sở Vi Thanh, hốc mắt đỏ hoe:

"Nói gì đi chứ."

"Đừng im lặng, anh không thích."

Sở Vi Thanh sau một lúc trầm mặc, chỉ nói:

"Em và cậu ta không có gì cả."

Nhưng đó không phải là điều Đan Nhiên muốn nghe.

85.

Đan Nhiên biết người đàn ông kia cố ý chọc giận anh, cố ý nói những lời đầy ẩn ý.

Anh biết rõ giữa Sở Vi Thanh và người đó chẳng có gì, cũng biết tính cách của Sở Vi Thanh — dù thực sự có ai khác, hắn cũng không bao giờ làm điều có lỗi trong khi vẫn còn trong cuộc hôn nhân này.

Điều tồi tệ nhất mà Đan Nhiên từng nghĩ đến là Sở Vi Thanh thực sự đã gặp được người mà anh ấy yêu.

Người mà bao năm qua, Đan Nhiên đã cố gắng để trở thành.

Nếu điều đó là sự thật, có lẽ vì nhiều lý do, vì cuộc hôn nhân này, Sở Vi Thanh đã bỏ lỡ hoặc phải chôn chặt tình cảm của mình.

Đan Nhiên không phải là người rộng lượng đến mức có thể buông tay để người mình yêu đi tìm hạnh phúc.

Thực tế thì chỉ cần nghĩ đến việc Sở Vi Thanh yêu một người khác, anh đã ghen tuông đến phát điên. Anh vừa đố kỵ vừa tò mò — rốt cuộc người đó là ai mà có thể khiến Sở Vi Thanh đặt ở trong tim?

Nhưng điều làm anh đau lòng hơn cả là nếu vì chuyện này mà Sở Vi Thanh cảm thấy khó xử, hoặc đang kìm nén điều gì đó, thì dù trái với ý muốn, anh vẫn sẽ đau lòng vì hắn.

Vì yêu nên dù có bị tổn thương đến đâu, Đan Nhiên vẫn luôn đặt Sở Vi Thanh lên hàng đầu.

Anh thực sự không còn thuốc chữa nữa rồi.

86.

"Em và cậu ta không có gì cả, vậy còn với người khác thì sao?"

Đan Nhiên khẽ mím môi, giọng nói nhỏ nhẹ:

"Những ngày qua anh đã nghĩ đến rất nhiều lý do, nhưng lại không ngờ đến điều này."

"Anh tin em, cũng tin rằng cho đến lúc này em sẽ không làm điều gì phản bội lại cuộc hôn nhân của chúng ta."

Dù trong tình huống này Đan Nhiên vẫn không thể nói thẳng ra cụm từ "phản bội anh".

Bởi vì trong suy nghĩ của anh, cuộc hôn nhân này là do anh đề nghị, là do anh đã dành suốt 10 năm để gìn giữ.

Anh muốn Sở Vi Thanh mãi mãi ở bên mình, muốn đợi đến khi thời cơ chín muồi, khi không còn biến cố nào bất ngờ xảy ra mới có thể mở lòng với hắn một cách trọn vẹn.

Mỗi ngày chìm trong sự quan tâm ấm áp của Sở Vi Thanh, Đan Nhiên luôn nghĩ rằng thời cơ đã chín muồi.

Nhưng bây giờ nhìn lại, có lẽ anh đã ảo tưởng quá nhiều.

"Nhưng vừa rồi khi gặp cậu ấy, anh đã nghĩ thông suốt rất nhiều điều."

Giọng Đan Nhiên khàn đi, nhưng lời nói thốt ra lại khiến tim anh càng đau hơn:

"Em sẽ không làm điều gì quá đáng, nhưng em có thể sẽ gặp người mình thích."

Chỉ có trời mới biết, để nói ra câu này anh đã phải nghiến răng đến mức nào.

Đan Nhiên giơ tay đẩy nhẹ cánh tay Sở Vi Thanh, lần này mang theo chút nghẹn ngào không thể kiềm chế:

"Nếu đã có người trong lòng thì cứ nói với anh đi... anh đâu có níu kéo em."

Anh đưa tay lau mắt, không dám nhìn thẳng vào Sở Vi Thanh, chỉ cúi đầu lẩm bẩm:

"Ghét em..."

"Anh ghét em."

87.

"Sở Vi Thanh, anh..."

Anh thích em.

88.

Đan Nhiên nói một tràng dài, hoàn toàn không theo bất cứ kịch bản nào mà anh đã nghĩ trước đó.

Câu cuối cùng thậm chí anh cũng chỉ dám nói thầm trong lòng.

Căn phòng rơi vào tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Ban đầu Sở Vi Thanh tưởng mình đã hiểu lầm ý của Đan Nhiên, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của anh, hắn chắc chắn rằng mình không nghe sai, cũng không hiểu nhầm.

Đan Nhiên đang nghi ngờ hắn ngoại tình.

Một cảm giác bất lực dâng tràn, phản ứng đầu tiên của Sở Vi Thanh lại là bật cười.

Cả hai người đều mang trong mắt những cảm xúc không thể bình ổn, nhưng Đan Nhiên vẫn muốn có một lần đối diện với Sở Vi Thanh để nói hết mọi chuyện.

Ít nhất trước khi cuộc hôn nhân này kết thúc, anh không muốn để lại bất kỳ tiếc nuối nào.

Anh hiểu rõ có những lời không thích hợp để nói vào lúc này, có lẽ đợi khi cả hai bình tĩnh lại, họ có thể giống như hôm Sở Vi Thanh đề nghị ly hôn mà nói rằng:

"Chúng ta vẫn có thể làm bạn."

Đây có lẽ là kết quả tốt nhất mà Đan Nhiên có thể nghĩ đến.

89.

"Đan Nhiên."

"Người lúc nãy là em họ của Việt Thầm."

Đan Nhiên vẫn nhìn thẳng phía trước, không giảm tốc độ bước chân. Hiện tại anh đã rơi vào trạng thái không thể kiểm soát nổi cảm xúc của mình, đến nỗi khi nghe Sở Vi Thanh nhắc đến một cái tên khác, anh cũng cảm thấy rất khó chịu.

Sự chiếm hữu đối với Sở Vi Thanh sau những ngày xa cách đã đạt đến mức chưa từng có.

Số tầng trên màn hình thang máy liên tục nhảy, sắp đến tầng một thì vang lên một tiếng 'ting'. Trong tầm mắt của anh, Sở Vi Thanh nhấn liên tục vào nút xuống tầng hầm, nhưng cơ chế vận hành của thang máy vẫn khiến cửa mở ra.

Đan Nhiên muốn bước ra, nhưng cổ tay lại bị Sở Vi Thanh kéo lại.

"Hôm nay chúng ta nói rõ ràng mọi chuyện."

90.

Bãi đậu xe quá mức yên tĩnh.

Đan Nhiên vừa bước ra khỏi thang máy liền bị Sở Vi Thanh kéo vào trong xe.

Anh chỉ hơi chống cự rồi cũng ngoan ngoãn thuận theo, thậm chí khi Sở Vi Thanh theo thói quen cúi người giúp anh cài dây an toàn, anh cũng ngoan ngoãn ngồi yên.

Đan Nhiên cúi mắt, chăm chú quan sát khuôn mặt gần trong gang tấc của Sở Vi Thanh. Dưới mắt hắn có một quầng thâm nhẹ, rất nhạt, nhưng vẫn có thể nhận ra sự mệt mỏi ẩn sâu trong đáy mắt.

Tim Đan Nhiên thắt lại, đầu ngón tay run rẩy muốn vươn ra chạm vào.

Sở Vi Thanh cài dây an toàn cho anh xong thì lùi lại đóng cửa, vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái.

Hắn không khởi động xe ngay mà tựa lưng vào ghế, ngả đầu ra sau, im lặng vài giây như đang suy nghĩ gì đó.

"Anh nói sai rồi, em không thích Việt Hạo."

Một lúc lâu sau Sở Vi Thanh mới lên tiếng.

Đan Nhiên theo phản xạ đáp lại:

"Anh tin em, anh đâu có nói..."

Lời còn chưa dứt, anh chợt thấy một bóng đen lướt qua tầm mắt.

Sở Vi Thanh đã nghiêng người tới, lòng bàn tay ấm áp che môi anh lại.

Khoảng cách gần đến mức anh có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của đối phương.

Hốc mắt Sở Vi Thanh hơi đỏ, giọng hắn trầm thấp:

"Hôm nay, hãy nghe em nói."

Đan Nhiên chớp mắt, tim như có một cơn sóng cuộn trào.

"Em không thích Việt Hạo, cũng không thích bất kỳ ai khác. Trước đây, bây giờ, ngoài anh ra, em chưa từng thích ai cả."

Đôi mắt Đan Nhiên mở lớn, trong khoảnh khắc ấy toàn bộ suy nghĩ của anh như ngừng lại.

Giọng Sở Vi Thanh dịu đi đôi chút:

"Xin lỗi, hôm nay đã để anh hiểu lầm."

"Mấy hôm trước Việt Thầm có nói với em rằng em họ xa của cậu ấy vừa từ nước ngoài trở về, hôm nay cậu ta vừa xuống máy bay, Việt Hạo nói cậu ta hơi mệt nên muốn đến phòng em nghỉ ngơi, trùng hợp lại có chút chuyện cần bàn."

Phía sau văn phòng của Sở Vi Thanh có một phòng nghỉ, điều này Đan Nhiên biết rõ, vì trước đây anh cũng từng nghỉ ngơi ở đó.

"Em chưa đồng ý nhưng cậu ta cứ lì lợm nằm trên ghế sofa trong văn phòng nghỉ ngơi." Sở Vi Thanh mím môi, giọng điệu nghiêm túc. "Sau này những chuyện dễ khiến anh hiểu lầm như vậy, em sẽ không để nó xảy ra nữa."

Dù kết cục của chúng ta bây giờ vẫn còn là một ẩn số.

Nghe những lời này, Đan Nhiên gần như không còn chú ý đến bất cứ điều gì khác, trong đầu anh chỉ còn lặp đi lặp lại một câu: "Ngoài anh ra, em chưa từng thích ai khác."

Tâm trí anh rối bời, chỉ muốn xác nhận lại xem mình có nghe nhầm không.

Sở Vi Thanh nhìn anh, giọng nói trầm ổn: "Em biết bây giờ nói ra những điều này có hơi đột ngột, nhưng sự thật là vậy."

"Đan Nhiên."

"Sao anh lại không nhận ra chứ?"

"Nếu em không thích anh, năm đó em đã không kết hôn với anh."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro