Chương 42 Ngoan ngoãn
Chương 42 Một con thú cưng ngoan ngoãn và xinh đẹp, chẳng khác nào thuộc hạ trung thành của hắn...
---
Akai Shuichi đưa mắt lướt qua Vermouth, rồi dừng lại ở Shinonome và Amuro Tooru. Sau khi nói xong câu kia, Amuro Tooru còn nhẹ nhàng vuốt tóc Whiskey.
Là khiêu khích sao? Xem ra suy đoán của mình không sai—giữa Whiskey và Amuro Tooru, người mang mật danh "Whiskey" lại đang nghe theo một kẻ vẫn còn trong giai đoạn xét duyệt mật hiệu.
Akai Shuichi liếc về phía hai người khác cũng đang quan sát tình huống này. Quả nhiên, bọn họ cũng đang dán mắt vào từng động thái của ba người kia.
Calvados trông đầy phẫn nộ. Hắn nhìn Vermouth đang tiến lại gần Amuro Tooru, ánh mắt dành cho Amuro Tooru tràn ngập ác ý.
Hắn gia nhập tổ chức sớm hơn Amuro Tooru một chút. Ngay từ lần đầu gặp Vermouth, hắn đã đem lòng si mê, nhưng không bao lâu sau, hắn phát hiện ra bên cạnh cô lúc nào cũng có Amuro Tooru. Không rõ tên đó làm cách nào để được Vermouth ưu ái, nhưng luôn có cơ hội xuất hiện bên cạnh cô.
Khi ấy, Calvados tìm mọi cách đẩy Amuro Tooru rời xa Vermouth, nhưng cuối cùng lại bị cô phát hiện. Hắn không những không đạt được mục đích mà còn bị kéo vào một đợt trừng phạt của tổ chức.
Calvados không cam lòng nhìn Amuro Tooru và Vermouth đứng cạnh nhau, nhưng cũng không dám đưa ra bất kỳ lời phản đối nào. Hắn chỉ có thể hung hăng trừng mắt, ánh nhìn tràn đầy oán hận.
Ngược lại, biểu cảm của Midorikawa Hikaru lại bình thản hơn nhiều. Người này lúc nào cũng mang vẻ ngoài ôn hòa, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, Akai Shuichi đã nhận ra sự xa cách toát ra từ tận xương cốt của anh ta.
Midorikawa Hikaru đang quan sát ba người kia, nhưng trong mắt lại chỉ có sự tò mò hờ hững, dường như mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
Vermouth liếc nhìn bàn tay Amuro Tooru đang đặt trên đầu Shinonome, sau đó lại nhìn sang Shinonome—người hoàn toàn không tỏ vẻ phản đối hay khó chịu gì.
Bỗng nhiên, cô bật cười khẽ.
"Tôi biết mà."
Vermouth chậm rãi đưa mắt nhìn về phía Amuro Tooru, khóe môi cong lên đầy ẩn ý.
"Amuro-kun, anh lúc nào cũng mang đến cho tôi những bất ngờ không ai lường trước được."
"Đây là—" Vermouth hướng về phía Shinonome, "cách mà anh sử dụng Whiskey sao?"
Gã đàn ông có nước da ngăm cười nhạt, nhưng không trả lời ngay.
Bàn tay anh lướt từ mái tóc Shinonome xuống, đầu ngón tay dừng lại ngay hõm xương quai xanh, nhẹ nhàng đặt lên đó.
Anh chỉ hờ hững chạm vào, như thể đang cầm nắm một thứ vô hình.
Rồi mới cất giọng:
"Không sai."
Đây rõ ràng là một hành động có phần vượt giới hạn. Thế nhưng, người đang bị chạm vào điểm chí mạng lại chẳng có chút phản ứng nào. Shinonome chỉ cảm thấy hơi nhột, nhưng cũng không hề né tránh.
Người thanh niên tóc đen dài đứng yên tại chỗ, dưới ánh nhìn của mọi người, trông cứ như một con thú cưng ngoan ngoãn và xinh đẹp của Amuro Tooru, tùy ý để chủ nhân vuốt ve bộ lông của mình.
Amuro Tooru khẽ cười, đôi mắt tím hôi ánh lên tia sáng khó đoán trong căn phòng không mấy sáng sủa.
"Nếu tổ chức đã tin tưởng giao Whiskey cho ta, đương nhiên ta phải đối xử với cậu ấy thật tốt."
Shinonome—vốn đang là trung tâm của cuộc trò chuyện—lại hoàn toàn không nhận thức được điều đó. Bàn tay Amuro Tooru đặt trên cổ cậu không hề dùng lực, chỉ đơn giản để lại hơi ấm trên làn da.
Đột nhiên, cậu cảm nhận được một ánh nhìn chăm chú.
Ngước mắt lên, cậu chạm phải ánh mắt của Morofushi Hiromitsu.
Morofushi Hiromitsu không nhìn Furuya Rei mà là đang nhìn chằm chằm cậu.
Nụ cười thường trực trên môi Morofushi Hiromitsu lúc này đã biến mất, ánh mắt anh sâu thẳm hơn bình thường.
Shinonome bất ngờ đối diện với ánh mắt ấy khiến Morofushi Hiromitsu thoáng sững lại: Người này nhạy cảm quá.
Anh chớp mắt, khẽ nhếch môi rồi nở một nụ cười với Shinonome.
Shinonome nhìn anh với vẻ khó hiểu, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều mà thu hồi ánh mắt. Dù vậy, cậu vẫn cảm nhận được điều gì đó vi diệu trong thái độ của Morofushi Hiromitsu.
Vermouth lúc này cuối cùng cũng chấp nhận thực tế rằng Amuro Tooru đã hoàn toàn thuần phục Whiskey. Ánh mắt cô chuyển qua lại giữa hai người, cuối cùng khẽ cụp mi, che đi cảm xúc trong đáy mắt.
"Thật không biết để cậu ta bên cạnh anh là tốt hay xấu nữa." Cô cười khẽ, giọng điệu đầy ẩn ý.
Amuro Tooru nghiêng đầu, nheo mắt:
"Oh? Chỗ nào không tốt?"
Vermouth khẽ cười, tránh không trả lời thẳng:
"Thôi nào, dù sao cũng chẳng phải chuyện tôi cần bận tâm."
Nói xong, cô cũng không tiếp tục xoáy vào chủ đề về Shinonome nữa mà thay vào đó, quay sang mời Amuro Tooru:
"Tối nay có muốn đi uống một ly không?"
Lời này vừa thốt ra, ánh mắt Calvados nhìn Amuro Tooru gần như muốn hóa thành thực thể mà xuyên thủng đối phương.
Akai Shuichi và Morofushi Hiromitsu cũng thoáng nhìn nhau, ánh mắt có chút vi diệu.
Vermouth vốn tưởng Amuro Tooru sẽ không từ chối, không ngờ hắn chẳng suy nghĩ lâu mà đã lắc đầu:
"Không được."
"Nhiệm vụ cuối cùng sắp tới rồi, thời gian có chút gấp gáp..." Amuro Tooru cười nhẹ, "Đợi tôi về Nhật Bản rồi tính, đến lúc đó tôi sẽ báo tin cho cô."
"Vậy à... Vậy tôi đành mong chờ tin tốt từ anh vậy." Vermouth cũng không quá bận tâm, chỉ nhún vai cười.
Cô nghiêng người, ánh mắt lướt qua Morofushi Hiromitsu và Calvados—hai người nãy giờ vẫn đứng cách đó không xa, im lặng quan sát.
Vừa thấy Vermouth nhìn về phía mình, Calvados lập tức thu lại biểu cảm vặn vẹo trên mặt, nhanh chóng nghiêm túc trở lại.
Vermouth hờ hững liếc qua hai người, rồi quay lại hỏi Amuro Tooru:
"Nhìn kết quả mà xem, có vẻ như cậu Nhật Bản này được các người ưu ái hơn đúng không?"
Cô nhếch môi, ánh mắt đầy hàm ý, rồi chậm rãi nhìn sang Akai Shuichi, như đang thăm dò ý kiến của cả hai.
Akai Shuichi không phản ứng gì, chỉ giữ vẻ im lặng.
Nhưng Amuro Tooru không lập tức đưa ra câu trả lời khẳng định. Anh trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
"Có thể lấy cả hai không?"
Vermouth nhướng mày, rõ ràng câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của cô. "Xem ra anh cũng không quá ác cảm với hắn nhỉ?" Cô đang ám chỉ chuyện Calvados từng gây rắc rối cho Amuro Tooru.
"Nhiệm vụ sắp tới, càng nhiều người càng tốt. Thực lực của anh ta cũng không tệ." Amuro Tooru giải thích.
Vermouth chấp nhận lý do này, nhưng vẫn mỉm cười:
"Dù vậy, đây không phải chuyện anh có thể quyết định, Amuro-kun."
Cô liếc nhìn Shinonome với ánh mắt đầy ẩn ý.
"Phải xem Whiskey có chấp nhận hay không."
Không ngờ cuối cùng chủ đề lại quay về chính mình, Whiskey híp mắt nhìn Vermouth một chút rồi mới chuyển ánh nhìn sang Calvados.
Cậu vốn chỉ muốn Morofushi Hiromitsu gia nhập. Calvados có ác ý với Furuya Rei, điều đó khiến Whiskey khó lòng bỏ qua. Nhưng đúng như Amuro Tooru nói, nhiệm vụ mười ngày sau, thêm một người cũng đồng nghĩa với tăng thêm phần thắng.
"Được thôi." Whiskey gật đầu. Nếu Amuro Tooru không phản đối, cậu cũng chẳng có lý do gì để từ chối.
Vermouth chớp mắt rồi nhún vai:
"Vậy thì quyết định vậy đi."
Dứt lời, cô xoay người bước ra cửa.
"Nếu đã có kết quả, chỗ này cũng chẳng còn gì thú vị nữa."
Morofushi Hiromitsu và Calvados tự giác đứng tránh sang hai bên, để Vermouth bước qua giữa họ.
Khi bóng cô dần khuất xa, Vermouth còn giơ tay vẫy vẫy đầy ẩn ý.
"Rất mong chờ danh hiệu của cậu, Amuro-kun."
Mọi người dõi theo bóng Vermouth khuất dần.
Amuro Tooru vẫn giữ tay trên cổ Whiskey. Cảm giác nóng ẩm do mồ hôi đọng lại khiến Whiskey có chút không tự nhiên. Cậu khẽ nhún vai, quay mặt sang Amuro Tooru như muốn nhắc nhở: Vermouth đi rồi.
Amuro Tooru rũ mắt nhìn cậu, cuối cùng mới chịu bỏ tay ra. Trong khoảnh khắc bàn tay rời đi, hơi ấm trên da cũng nhanh chóng tan biến.
Anh vỗ nhẹ lên đầu Whiskey: Ngoan, Moroboshi Dai vẫn còn ở đây.
Những người xung quanh chứng kiến màn tương tác này, mỗi người một vẻ.
Calvados tỏ rõ sự khinh thường, ánh mắt hắn nhìn Amuro Tooru như đang đánh giá một kẻ tiểu bạch kiểm—kim chủ vừa đi liền lập tức bám lấy người khác.
Akai Shuichi thì ngược lại, biểu cảm gần như không thay đổi. Anh vẫn đứng ngoài cuộc, lặng lẽ quan sát, phân tích phản ứng của từng người.
Chỉ có Morofushi Hiromitsu, trong mắt anh ánh lên chút lo lắng.
Cậu đang nghĩ gì vậy, Zero...?
.
Rời khỏi căn cứ, Vermouth ung dung đi vào bãi đỗ xe ngầm. Cô lên xe, đóng cửa lại nhưng không lập tức khởi động động cơ. Thay vào đó, cô lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
Chuông vừa vang lên không bao lâu đã có người bắt máy.
"Vermouth."
Vermouth tựa lưng vào ghế, tư thế lười biếng. Nghe thấy giọng nói từ đầu dây bên kia, cô khẽ nhếch môi, gọi ra danh xưng quen thuộc:
"Rum."
"Xác nhận xong rồi chứ?" Giọng Rum không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
"Ừm." Vermouth bắt chéo chân, mũi giày gõ nhẹ xuống sàn xe từng nhịp. "Whiskey quả thực có chuyển biến tốt."
"Nếu thật sự có chuyển biến tốt thì cô đã chẳng nói chuyện với tôi một cách nhẹ nhàng thế này." Rum hừ lạnh.
Vermouth bật cười. "Có vẻ trí nhớ của Whiskey đã hồi phục không ít. Lần này nhận ra tôi ngay, trạng thái tinh thần cũng khá hơn nhiều."
Rum im lặng vài giây, rồi chậm rãi hỏi:
"Không có dấu hiệu phản kháng?"
"Không." Giọng Vermouth nhẹ bẫng, mang theo chút ý cười. "Rất ngoan ngoãn — đang ở bên cạnh Amuro Tooru đấy."
Cô cố tình nhấn mạnh hai chữ "rất ngoan ngoãn", như đang ẩn ý điều gì đó cùng với chút ý cười khó đoán.
"Không bài xích Amuro Tooru, hơn nữa cũng không tỏ ra mâu thuẫn khi tiếp xúc với anh ta. Đối với nhiệm vụ cũng không có ý kiến gì. Xem ra việc ngừng ám thị không gây ra vấn đề gì quá lớn."
Vermouth khẽ quấn một lọn tóc ra sau tai, xoay nhẹ trên đầu ngón tay rồi tiếp tục:
"Đã bảo thái độ mềm mỏng với Whiskey thì mọi chuyện sẽ tốt hơn nhiều. Cứ cứng rắn ép buộc như mấy người, chỉ khiến cậu ta thêm chán ghét và phản kháng thôi."
Đầu dây bên kia vẫn im lặng.
Vermouth nhướng mày, giọng có chút hứng thú:
"Xem ra ông không phải đang tức giận vì chuyện này nhỉ? Là vì Boss không đồng ý—"
"Vermouth." Rum lạnh giọng cắt ngang. "Đủ rồi. Nếu Boss đã quyết định, ắt là vì có lý do của ngài ấy."
"Rồi, rồi." Vermouth cười nhẹ, không tiếp tục xoáy sâu vào chủ đề này nữa mà tò mò hỏi:
"Vậy xem như đã xác nhận xong rồi nhỉ?"
Cô cong môi, bổ sung thêm một câu:
"Đối tác của Whiskey ấy."
*
Sau khi rời sân huấn luyện và trở về phòng nghỉ, trời đã đến giờ cơm tối. Căn cứ tất nhiên không để các thành viên chính thức và thành viên dự bị phải chờ đợi, bữa tối đã được chuẩn bị chu đáo.
Khi mọi người dùng bữa xong, Loni do dự bước đến bên cạnh Amuro Tooru, vẻ mặt đầy khó xử:
"Ngài Whiskey, ngài Amuro Tooru..."
Tất cả đồng loạt ngẩng đầu nhìn hắn ta.
Dưới ánh mắt của đám đông, áp lực trong lòng Loni càng lớn. Loni cắn răng, cố lấy dũng khí nói tiếp:
"Tôi đã chuẩn bị sẵn phòng cho các ngài, nhưng chỉ có bốn phòng. Mà giờ thì..."
Có năm người.
Amuro Tooru cầm ly nước trước mặt lên, nhấp một ngụm. Lý do anh giữ Calvados ở lại, ngoài lý do nhiệm vụ cần thêm người, chủ yếu vẫn là để tạo thêm một lớp che mắt cho tổ chức.
Nhưng tình huống hiện tại lại khiến anh thấy khá thú vị. Amuro Tooru cúi mắt nhìn chiếc ly thủy tinh trong tay, thầm nghĩ: Nên đẩy Moroboshi Dai ra hay là để Tadeo đi đây...?
Trong lòng anh nghiêng về Moroboshi Dai hơn. Ngay từ lần đầu gặp mặt, anh đã cảm giác người đàn ông này không hề đơn giản. Kiểu người như vậy, nên giữ khoảng cách với mình và Whiskey càng xa càng tốt.
Dĩ nhiên, Whiskey không hề biết suy tính của Amuro Tooru. Nghe Loni nói xong, cậu lập tức đưa ánh mắt nhìn về phía Calvados.
Akai Shuichi cũng vậy.
Morofushi Hiromitsu thấy vậy cũng vô thức nhìn sang người bên cạnh mình.
"Xem ra đã có kết quả rồi." Amuro Tooru ngẩng đầu lên, lập tức bắt gặp cảnh tượng này. Anh nhướng mày, đặt ly thủy tinh xuống bàn, khóe môi hơi cong khi nói với Loni:
"Vậy phiền cậu chuẩn bị thêm một phòng cho Tadeo."
"À... Vâng." Loni gật đầu, lập tức xoay người rời đi.
"Chờ đã—"
Calvados trợn mắt, mãi mới phản ứng lại rằng chỗ ở của mình đã bị quyết định mà không có phần lên tiếng. Hắn ta đập mạnh xuống bàn, tức giận đứng bật dậy:
"Amuro Tooru, anh cố ý?"
Amuro Tooru chớp mắt, vẻ mặt đầy vẻ ngạc nhiên:
"Hửm? Nhưng tôi có làm gì đâu."
Quả thật, từ đầu đến cuối anh chưa hề lên tiếng quyết định ai sẽ ra ngoài.
Calvados nghẹn họng, mặt đỏ bừng.
Trong khi đó, Shinonome, Akai Shuichi và Morofushi Hiromitsu lại đồng loạt thu hồi ánh mắt, vẻ mặt như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.
Calvados tức mà không dám nói gì. Whiskey là thành viên chính thức, hắn không thể tùy tiện phản bác. Nhưng với tư cách một tay súng bắn tỉa, hắn lại không thể không biết danh tiếng của Moroboshi Dai.
Cuối cùng, hắn chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Amuro Tooru và Morofushi Hiromitsu một cái, rồi mạnh bạo ngồi xuống. Ghế va chạm với mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.
"Ồn ào." Shinonome nhíu mày.
Calvados khựng lại, khẽ "chậc" một tiếng nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, nhẹ tay hơn.
Hắn không có nỗi sợ sâu sắc đối với Whiskey như đám hậu cần.
Akai Shuichi liếc qua tài liệu trong tay, thầm nghĩ: Hắn ta chỉ đơn thuần tôn trọng địa vị của thành viên chính thức mà thôi.
Loni nhanh chóng quay lại, lần này còn dẫn theo một người khác.
Hắn nhìn mọi người, thông báo:
"Phòng đã được sắp xếp xong. Whiskey, Amuro Tooru, Moroboshi Dai, Midorikawa Hikaru, xin mời các vị đi cùng tôi. Tadeo đại nhân, xin đi theo đồng đội của tôi, người này sẽ dẫn ngài đến phòng."
Akai Shuichi đứng dậy trước, tay đút túi quần, dẫn đầu bước ra ngoài.
Amuro Tooru vỗ nhẹ lên vai Shinonome, ra hiệu rời đi. Shinonome gật đầu, đeo kiếm lên lưng rồi đứng dậy theo sau.
Cuối cùng là Morofushi Hiromitsu và Calvados.
Vì lần này có đến bốn người, Loni đã chuẩn bị một chiếc SUV cỡ lớn.
Akai Shuichi không do dự mà đi thẳng đến ghế phụ, ngồi vào trong.
Morofushi Hiromitsu mỉm cười, hơi nghiêng người nhường đường cho Amuro Tooru và Shinonome bước lên trước.
Amuro Tooru cũng không khách sáo, chân dài sải một bước lên xe. Khoảnh khắc thân thể hai người lướt qua nhau, cả hai đều không hề nhìn đối phương.
Ngược lại, Shinonome trước khi lên xe lại dừng lại, quay đầu nhìn Morofushi Hiromitsu.
Nụ cười trên mặt Morofushi Hiromitsu hơi cứng lại. Đây là lần đầu tiên anh bị ai đó nhìn chằm chằm lộ liễu như vậy.
Ánh mắt này... rốt cuộc có ý gì?
Mình đã để lộ sơ hở nào sao?
"Whiskey."
Ngồi ở hàng ghế sau, Amuro Tooru thấy vậy liền lên tiếng, như thể giúp Morofushi Hiromitsu thoát khỏi tình huống này.
Shinonome lúc này mới thu lại ánh nhìn, bước lên xe, ngồi xuống cạnh Amuro Tooru.
Cuối cùng cũng không bị nhìn chằm chằm nữa.
Morofushi Hiromitsu thầm thở phào trong lòng, biểu cảm dần trở lại tự nhiên. Anh ngồi vào hàng ghế giữa, lặng lẽ đóng cửa xe.
Cúi đầu, Morofushi Hiromitsu mờ mịt liếc nhìn về phía sau, trong đầu chỉ có một suy nghĩ:
Phải tìm cách nói chuyện với Zero.
___
Nhà conan: Heehee :>>
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro