Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bắt cóc

"Tên: Mộc Lam
Tuổi: 22.
Sinh ra trong một gia đình nghèo. Hiện đang là sinh viên năm cuối của trường đại học X theo ngành Thương mại. Đang sống cùng 1 cô bạn tên Lý Vy. Cả hai đang thuê nhà tại khu S. Địa chỉ nhà XXXXX.
Đây là những thứ cậu cần."
"Tốt. Lập tức bắt ngay cô ấy về đây."
"Này, đó là bắt cóc đấy!" Bách Cừ ngạc nhiên.
"Cô ấy chỉ có thể ở đây, bên cạnh tôi."
"Tên này cậu điên thật rồi."
Tô Thiên Kỳ lái xe về nhà riêng. Lên lầu cao nhất. Mở cửa... một cô gái đẹp như thiên thần bị trói nơi một cái ghế. Cặp mắt Mộc Lam nhìn chằm chằm vào anh.
"Anh là ai? Anh muốn gì?"
Tiến gần hơn một chút, ngồi xuống, bóp mặt cô.
"Lắng tai nghe cho kỹ, từ bây giờ cô là nữ nhân của tôi."
"Đồ điên, đồ biến thái, đồ bệnh hoạn."
"Câm miệng. Ở đây sẽ không ai làm gì cô. Cho nên cẩn thận cái mồm."
"Làm ơn, chúng ta không quen biết nhau. Hãy thả tôi ra. Tôi van cầu anh." Nước mắt cô lăn dài trên má.
"Sẽ không. Em không biết tôi nhưng tôi biết em. Biết rất rõ. Ngoan ngoãn ở đây."
Nói xong anh tiến ra cửa ra khỏi phòng. Trong phòng chỉ còn tiếng khóc của sự đau đớn.
1 ngày 2 ngày rồi 3-4-5-6 ngày trôi qua. Cô luon van cầu anh thả cô đi. Việc học còn đang dan dở, ông chủ cửa hàng sẽ đuổi việc cô, Lý Vy sẽ tìm kiếm cô khắp nơi.
"Đừng lo, tôi đã sắp xếp tất cả."
Một câu trả lời anh vẫn lặp lại hằng ngày khi cô van cầu anh.
Khi bắt cô đến đây, việc học đã xin phép, cửa hàng đã xin nghỉ, Lý Vy đã cho người thông báo nơi quê nhà có việc. Tất cả đều được anh sắp xếp ổn thoả.
Ngày ngày, anh đều lên với cô. Tự tay đem thức ăn cho cô, tự tay dùng khăn ướt lau tay cho cô, tự tay chải tóc cho cô. Đối với anh, cách anh yêu đơn giản là như vậy. Còn đối với cô, đó là sự bệnh hoạn. Cô bất lực đến nỗi không ăn, không khóc, không nói. Cô nghĩ tại sao người này lại chọn cô mà không phải ai khác? Thất thần cô nhìn ra cửa sổ mỗi khi anh lên.
Hôm nay tròn 2 tuần. Cô ở đây như 1 cái xác không hồn. Còn anh thì vẫn dịu dàng với cô. Anh trò chuyện với cô nhưng không có lời đáp trả.
"Mộc Lam..."
"..."
"Mộc Lam."
"..."
"Tôi rất thích tên của em."
"..."
"Em còn nhớ tên tôi chứ?"
"..."
"Tên tôi Tô Thiên Kỳ. Rất đẹp đúng không." Anh tự mãn.
"..."
"Em hận tôi đúng không, em ghét tôi đúng không? Từ đầu tôi đã nói sẽ không ai làm hại em. Em không tin tôi?"
"..."
"Chúng ta đã từng gặp nhau, em đọc sách ở công viên. Tôi tình cờ đi dạo và đã gặp em. Tim tôi như muốn nhảy ra ngoài. Tôi còn đi bác sĩ vì tim tôi như thế. Lần thứ 2 tôi nhìn thấy em nơi quán cà phê em làm. Em nói xem đó có phải ý trời?"
"..."
"Đã trễ, em không nên thức khuya. Đêm nay tôi sẽ ngủ cùng em. Tôi hứa sẽ không làm hại em."
"Không."
"Lời nói em vô giá trị. Tôi muốn như thế."
Anh nằm xuống giường kéo tay Mộc Lam cùng nằm. Anh trở mình quay sang ôm chằm lấy thân hình nhỏ bé đang lo sợ ấy.
"Không phải sợ. Ôm tôi, tôi sẽ không làm hại em."
Lập tức Mộc Lam ôm vòng eo của Tô Thiên Kỳ. Anh mỉm cười. Dù cô ấy có chút cự tuyệt. Nhưng anh nghĩ có như vậy anh đã đủ hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #langman