Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

đề 2

LƯU Ý : Truyện này là bài mà t/g đã viết để nộp làm bài thi cho giáo viên . Nhưng vì lúc đầu viết trên đây nên vẫn còn bản thảo và trong lúc chờ điểm từ giáo viên thì mời mọi người nhận xét về bài . 


"Tôi xin- khụ khụ xin lỗi mọ- khụ khụ có vẻ như ... Tôi đã khụ khụ công sức ... Của mọi người khụ khụ đổ sôn..." 

"Khoan đã anh N.H.T , anh hãy cố lên ! Mọi người ở đây sẽ cố gắng giúp anh mà . Anh còn người nhà nữa . Đúng vậy , nếu anh cứ như vậy người nhà của anh sẽ rất đau lòng đấy . Thế nên hãy cố lên ." 

Tít...tít...tít...

Không thể nào ... Anh ấy đã... Chúng tôi ... Chúng tôi đã cố gắng rồi mà ? Tại- Tại sao anh ấy không thể qua khỏi cơ chứ ? 

Tôi hận nó , tôi hận cái đại dịch Covid - 19 này . Đây đã là ca thứ xxx có người chết vì nó rồi đấy . Tại sao ? Tại sao cơ chứ ? 

"Bác sĩ H , bây giờ không phải lúc mà đau thương đâu . Qua phòng 202 ngay đi , bệnh nhân đang có dấu hiệu suy nhược không thở được rồi kia . Anh mau qua đó kiểm tra cho bệnh nhân đi !" 

Đúng rồi , còn rất nhiều bệnh nhân cần được chữa trị mà , tại sao tôi lại quên mất cơ chứ ? Bây giờ tôi phải mau chóng đến đó để khám cho họ thôi . Tôi phải cứu sống họ .

Tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần mà chạy nhanh đến phòng 202 . Bước vào căn phòng thì mùi cồn sát trùng của bệnh viện lại xộc thẳng lên mũi khiến tôi nhăn mày trong thoáng chốc . Trong căn phòng , một người phụ nữ đang khó khăn hít những luồng oxi trong máy thở . Phổi của cô ấy đã bị phá hủy mất gần 50% , điều đó khiến cho việc hít thở của cô ấy trở nên khó khăn . 

Tôi mất một lúc lâu để giúp cô ấy lấy lại được nhịp thở . 

Mệt quá . Tôi cảm thấy áp lực . Cũng đúng thôi , tôi vừa mới tối nghiệp ngành y chưa được bao lâu thì phải đi lên tiền tuyến để chống dịch mà . Hôm nay đã lần thần thứ 10 có người chết trước mặt tôi vì đại dịch mà tôi không thể làm gì được . Lần thứ 10 , họ quằn quại trong đau đớn để có thể thoát khỏi bàn tay của tử thần đang kề sát bên cạnh họ . Lần thứ 10 tôi đã tuột tay để họ rơi vào tay tử thần...

"Anh H , ra ăn chút gì đi . Cả ngày anh không ăn gì rồi đó , ăn chút gì đi không là tí không có sức mà mà tiếp nhận thêm mười mấy ca sắp được đưa đến đây để chữa trị đâu."

"Ừm , chờ tôi xíu . Cô A ra ăn trước đi , tôi sẽ ra ăn sau ." 

Người vừa gọi tôi là cô A , cô ấy là một bác sĩ của bệnh viện này năm 18 tuổi . Một cái tuổi đãng lẽ ra đang phải ngồi trên ghế nhà trường nhưng vì cô ấy tốt nghiệp được sớm hơn những sinh viên khác nên cô ấy mới ở đây . Đến nay cô ấy đã có 4 năm kinh nghiệm . Những kinh nghiệm của cô ấy đã giúp cho bệnh tình của các bệnh nhân có chuyển biến tốt hơn . Chẳng bù cho tôi .... Mà thôi , ra ăn gì đó để lấy sức cho buổi tối thôi . Tối nay sẽ lại là một tối khó khăn đây . 

Tôi bước vào phòng ăn , nơi có những hộp cơm để lấy sức cho những y bác sĩ như tôi . Hôm nay không biết là ăn cơm gì đây nhỉ ? Ồ , hôm nay được ăn cơm tấm nè . Nhìn ngon ghê á . 

Cô P thấy tôi bước vào liền đưa tôi hộp cơm cười cười đùa trêu .

"Nè H , đừng có bí xị như thế chứ . Cậu mà cứ bí xị mặt mày như vậy thì sau này không lấy được vợ đâu đấy nhé , đến lúc đó đừng có trách sao tôi không nói trước ." 

"Nào cô , cháu mới 22 tuổi thôi mà . Còn lâu mới ế được cô ạ . Mà hôm nay sao nhìn mặt cô vui thế ? " 

Tôi nghe cô nói vậy chỉ biết cười xòa nói . Mà khi để ý kĩ thì cô ấy có vẻ như đang rất vui . Tại sao vậy nhỉ ? 

"À , hôm nay bệnh viện mình đã có 2 bệnh nhân được chữa khỏi rồi đấy ." 

Tôi nghe cô nói với giọng vui mừng đó mà không khỏi vui mừng . Như vậy tức là chúng tôi đã cứu sống được hai mạng người rồi . 

Tự dưng , những cảm giác mệt mỏi trong tôi như được trút đi . Cũng đúng thôi , số lượng bệnh nhân bị nhiễm của cả nước đã được giảm đi 2 người mà . Không vui sao được . Tôi nghĩ tối nay sẽ nhẹ nhàng hơn một xíu rồi đây . 

"Anh H ,cô A , cô P ơi ! Ở phòng 202 bệnh nhân đang bị khó thở ." 

Niềm vui chợt vụt tắt , tôi ăn nhanh miếng cơm rồi nhanh chóng đến phòng bệnh giúp bệnh nhân . Cô P và cô A cũng nhanh chóng chạy theo . Bước vào bên trong , tôi thấy bệnh nhân nữ kia đang khó khăn hít thở . Tôi nhanh chóng giúp cô ấy lấy lại hơi thở . Nhưng ... Có vẻ như ... Đã quá muộn rồi . Cô bệnh nhân này đã không qua khỏi cõ lẽ vì tôi đã đến muộn . 

Niềm vui trong thoáng chốc kia của tôi nay đã thay bằng những áp lực , sợ hãi . Tôi áp lực về việc cứu sống bệnh nhân , tôi sợ hãi việc bệnh nhân chết vì dịch bệnh ngay trước mặt tôi . Đêm nay có vẻ như sẽ tiếp tục là một đêm khó khắn với chúng tôi đây . 

Chúng tôi phải nhìn thấy những cảnh tượng như này đến bao giờ ?

Liệu chúng tôi có trụ được đến lúc có vacxin không ? 

Liệu chúng tôi có chết vì dịch bệnh ? 

Liệu tôi có thể cứu những người bị nhiễm biến chủng mới của dịch bệnh này không ?  

"Ê anh H ? Dậy đi anh . Đến ca của anh rồi đó . Chúng ta phải cố gắng để giúp họ chứ . Đúng không ? Mà hôm qua anh mệt lắm đúng không ? Anh ngủ luôn trong lúc ăn làm tôi với cô P sợ ơi là sợ luôn đó ."

"Hả ? À , ừm chúng ta phải cố gắng để cưu họ . Haha , chắc do thiếu ngủ nên nó vậy đó cô . Thôi tôi đi đây ."

Tôi đứng dậy , đi ra ngoài  bắt đầu đi kiểm tra cho bệnh nhân trong bệnh viện . Tôi cũng từ từ quên đi giấc mơ đó .


9:00
24/11

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro