
Chương 165 : Cho một nền hòa bình vĩnh cửu (6)
Giống như nước biển đang dần dâng lên hướng đến một thảm họa sắp xảy ra, những nhận thức sâu thẳm trong tiềm thức của Kleio bắt đầu trỗi dậy. Dù bao nhiêu mùa trôi qua, một cuộc sống mới vẫn chưa đủ để cậu coi nơi này là quê hương. Ký ức từ kiếp trước vẫn còn in sâu trong tâm trí cậu. Giờ đây, khi cậu lùi lại và cố gắng đọc tình huống từ góc nhìn của người ngoài cuộc, cậu nhận ra có lẽ mình đã hiểu lầm ý định của tác giả.
'Có lẽ ngay từ đầu, việc dùng phép tấn công đã là việc bất khả thi.'
Ban đầu, cậu nghĩ rằng phép thuật của mình sẽ trở thành một loại công nghệ mà không ai có thể tái tạo lại được sau khi ether bị thế giới này ngó lơ.
Ở học viện, cậu từng dạy vài trò nhẹ nhàng cho một số học viên cuối cấp và bạn cùng lớp tò mò. Mặc dù họ là những học sinh ưu tú nhất lục địa Dernier về phép thuật, nhưng bọn trẻ vẫn không thể điều khiển ether một cách tinh tế như Kleio.
Công thức [Theo dấu], vốn là cốt lõi của đòn tấn công, không thể được sử dụng một cách thích hợp chỉ dựa trên giác quan của một người bình thường. Đương nhiên là công thức đó được sử dụng để phản ánh chuyển động của ether, vì vậy việc áp dụng nó vào tấn công phép thuật là điều không thể chấp nhận được.
Lúc đó, Kleio nghĩ rằng vai trò của mình trong tương lai đã được định đoạt. Thế giới này là nơi diễn ra cuộc đối đầu giữa tác giả và các nhân vật. Đó là chiến trường giữa các vị thần và loài người.
Việc gặp Arthur không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Kleio được cử đến với cậu ta như một sứ giả của Chúa.
'Vì Fran không có ý định chế tạo vũ khí, nên phải có người tiếp quản vai trò đó trong chiến tranh. Mình đã đoán người đó sẽ là mình.'
Có lẽ, cậu có thể tránh được nghĩa vụ quân sự, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu sẽ không tham gia vào cuộc chiến. Chúa hẳn đã sắp đặt sẵn vị trí cho cậu .
Nghĩ đến những trận chiến sắp tới, Arthur cần một người đồng hành hỗ trợ. Dĩ nhiên, Isiel sở hữu sức mạnh đáng kinh ngạc, nhưng giá trị thực sự của cô sẽ được bộc lộ khi cô ấy là một chỉ huy chứ không phải một chiến binh đơn độc. Một người chiến đấu bên cạnh Arthur phải có sức mạnh có thể ngăn chặn ngọn lửa từ trên trời rơi xuống. Nếu khoa học không làm được điều đó thì chỉ có phép thuật mới làm được.
'Khi Melchior lôi Fran ra khỏi học viện khoa học, có lẽ hắn cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Ý muốn của tác giả quả thật mạnh mẽ….'
Tuy nhiên, nếu cậu thành công trong việc thực hiện ý muốn của tác giả, thì ether sẽ không bao giờ bị xóa bỏ.
'Liệu mình có bị trừng phạt vì là người đã mang lửa đến cho nhân loại không?'
Điều gì sẽ xảy ra nếu thứ sức mạnh đó được trao cho nhân loại? Nếu vậy, liệu một ngày nào đó thế giới có đi theo con đường của Melchior không?
“Gaoo…hhh…”
Behemoth, vẫn còn phát ra những âm thanh kỳ lạ trong giấc ngủ, trở người trong vòng tay Kleio. Cảnh chiếc lưỡi mèo thè ra khỏi miệng khiến Kleio giật mình tỉnh giấc.
'Ôi, đúng là ảo tưởng về bản thân. Thậm chí dù ta đến đó từ sớm, Melchior vẫn có thể gây ra nhật thực đăng quang, nên khả năng tất cả chúng ta sẽ cùng thất bại vẫn tồn tại.'
Kleio gãi cằm Behemoth, ngẫm đi ngẫm lại những lời Melchior đã nói trong đầu.
Cuộc gặp này đã cung cấp cho Kleio khá nhiều manh mối. Ngay cả Melchior, kẻ dám đối đầu với Chúa viết nên thế giới này cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra ở phần bản thảo thứ tám.
'Thứ nhất, hắn dường như không biết chính xác tiplaum có tác dụng gì. Nếu hắn biết thì hắn sẽ chẳng có lý do gì để đầu tư vào mỏ và bỏ công sức xây dựng một khu phức hợp chế biến cả. Vì khi ether biến mất, tiplaum sẽ là động lực giúp thế giới trụ vững mà.'
Tuy nhiên, tầm hiểu biết của Melchior không nên bị bỏ qua. Cũng như Arthur đã biết được sự thật về thế giới này khi nền tảng của nó bị lung lay, chẳng phải hắn cũng có thể làm vậy sao?
'Còn lý do nào khác khiến hắn có thể thành thạo những phương pháp cực kỳ hiện đại đó không?'
Có quá nhiều yếu tố chưa biết xung quanh Melchior đến nỗi không có manh mối tuyệt vời nào có thể dẫn cậu đến một giả thuyết có thể tin tưởng.
Tuy nhiên…
'Một điều rõ ràng là: nếu Melchior sống sót sau lễ đăng quang….'
Lần này, việc đó có thể thực sự chấm dứt lịch sử loài người. Không thể đảo ngược, không còn đường lui nữa.
Kỳ lạ thay, Kleio lại sợ ngày tận thế hơn cả cái chết của chính mình.
‘Mình đoán lễ đăng quang đẫm máu đó không dễ thực hiện. Hắn ta không thể đáp ứng tất cả những điều kiện đó ngay bây giờ. Không biết phải mất bao lâu nữa mới đến lúc đó, nhưng…'
Đúng lúc đó, cửa phòng ngủ của cậu bật mở với một tiếng gõ. Người xuất hiện trước mặt Kleio đang căng thẳng nhổm người dậy, chính là Cel.
“Ồ, cậu không nghe thấy tôi vào à? Tôi đã gửi thông báo rồi mà.”
“Vậy sao? Tôi đâu thấy mẩu ghi chú nào?”
“Tôi đã nói với Nebo… Anh chàng đó cũng đang ở ngoài sân tập. Đang đi chơi với Isiel và Arthur chẳng vì lý do gì.”
“Như vậy có ổn không…?”
Cel hét lên trước câu trả lời không chắc chắn của Kleio.
"Ừm, trông cậu khá hơn lần trước chúng ta gặp nhau rồi đấy. Nhưng đầu cậu thì hết ổn rồi."
Con mèo và chủ phòng quấn lấy nhau trên giường cùng một chiếc chăn. Tóc của Kleio, vốn đã dài ra một chút so với trước, trông khá bù xù. Kleio cố gắng vuốt lại khi Cel kéo một chiếc ghế bên giường và ngồi xuống.
“Ôi, bận rộn quá, bận rộn quá. Sao chúng ta phải bị hành nhiều thế này trong khi chỉ nghỉ học có vài ngày chứ?”
“Có thể làm gì giờ? Các giáo sư cũng cân nhắc đến sự thuận tiện của chúng ta hết mức có thể rồi, nên hãy cứ yên lặng mà làm đi.”
“Cậu nói giống hệt Isiel, nhưng, tôi biết cậu cũng chỉ viết sơ qua một phần bài tập cho ngày mai thôi.”
Kleio vẫn chưa tiến triển nhiều trong việc sửa lại tóc.
“Cel, cậu khá thân với cô Dione và tận dụng khả năng tiên đoán của cô ấy nhỉ.”
“Đùa ai thế? Chết tiệt. Nếu tôi có khả năng đó thì tôi đã không bị cướp mất tài sản rồi."
“Ừm, tôi không có ý đó. Tôi rất tiếc cho những gì cậu phải trải qua.”
Kleio thực sự cảm thấy thông cảm với người bạn này của mình.
‘Nếu ở trong tình huống của cô ấy, chắc mình đã muốn đốt trụi cả hội trường Thượng viện rồi. Cel rất kiên nhẫn.'
Tức giận vì con gái đã trốn khỏi Camellia Hall, Katarina đã chuyển toàn bộ tài sản của Cel thành một quỹ tín thác. Trong quá trình này, thuế thừa kế và tiền phạt đã được áp dụng, khiến tài sản của Cel sụt giảm đáng kể.
'Mức thuế khá cao. Nhờ vậy, chúng ta có thứ gì đó có thể gọi là hệ thống phúc lợi, mặc dù nó vẫn rất cơ bản…'
Hệ thống phúc lợi của Albion cực kỳ tân tiến ở chỗ nó cung cấp giáo dục cho trẻ em, thực phẩm và chăm sóc y tế miễn phí cho người nghèo. Nữ hoàng Carmela đã chuyển giao quyền thu thuế và quyết định ngân sách cho giới quý tộc, và đổi lại, đặt nền móng cho hệ thống này. Tiền thuê đất được thu bởi giới quý tộc, những người đóng một tỷ lệ phần trăm nhất định, và tất cả tiền thuế từ các hoạt động thương mại sẽ thuộc về chính phủ. Katarina đã học được bài học từ cách Melchior hoạt động và sử dụng thuế với mục đích chính trị.
'Tác giả nhìn và viết ra một số điều hay, và nếu mình làm theo chúng thì sao?'
Gideon Asel luôn đổ tiền quyên góp ở rất nhiều nơi, nên dù con trai út của ông có bị cuốn vào một cuộc chiến chính trị, ông vẫn tỏ ra sẵn sàng. Nhưng công việc kinh doanh của Tanpet de Neju thì khác. Bá tước Islay trẻ tuổi mới là người dẫn đầu cuộc điều tra của ủy ban thuế thay vì nhóm bộ trưởng thương mại mà Katarina quen biết. Kết quả là, bầu không khí lạnh lẽo bao trùm công việc kinh doanh của Katarina.
“Ngay cả khi Bá tước Islay không gây ảnh hưởng gì, bà ấy vẫn tức giận với tôi, quá không đúng lúc đi.”
Kleio đã bị từ chối sau khi đề nghị giảm tiền thuê đất trong quý này cho bà ấy thông qua Dione. Nhưng Katarina, vì lòng tự trọng, đã trả đầy đủ tiền thuê.
“Dù sao thì, nếu đã hoàn thành bài tập rồi thì cầm lấy danh sách này đi. Đây là cách để mua sắt. Các hiệp sĩ ở lãnh địa Kision rất chăm chỉ luyện tập, nên chu kỳ thay vũ khí rất ngắn.”
Cel ném tập tài liệu của mình ra trước mặt Kleio, cậu với tay qua Behemoth để lấy nó.
“Bộ hậu cần không phải đã tuyên bố sẽ hỗ trợ nhiều hơn trước sao?”
“Cậu ngây thơ dữ vậy? Nếu số lượng nhiều thì sao? Chất lượng kém nên không bền đâu.”
“…Các ngôi sao, họ là những người nhìn nhận mọi thứ theo góc nhìn cá nhân.”
“Tôi không thể chi tiêu nhiều tiền, nên mọi con đường khác đều bị chặn. Cổ tức được chi trả giới hạn ở mức 30.000 dinar mỗi năm, và lương hưu không được phép rút quá 2.500 dinar mỗi tháng.”
Lương của một nhân viên văn thư lành nghề là 1.500 dinar, còn người giúp việc thường là 1.000 dinar mỗi quý. Vậy nên, 2.500 dinar một tháng không phải là một khoản tiền nhỏ để sống một mình. Nhưng nếu để nuôi sống cả một lực lượng quân đội thì chỉ như cát bỏ bể mà thôi.
Chống khuỷu tay lên đầu gối rồi gác cằm lên tay, Cel tặc lưỡi.
“Tôi đã cố gắng đệ đơn kiện lên tòa án cấp cao hơn, nhưng thẩm phán đã bị mua chuộc bởi mẹ. Ông ta không chịu đứng về phía tôi.”
“Tôi không nghĩ sẽ có một phiên tòa công bằng đâu. Đã đến lúc chúng ta phải lặng tiếng chút.”
“Đó chính là vấn đề. Sẽ có người công khai phản đối tên quái dị đó.”
Trong cuộc khủng hoảng này, ngày càng nhiều thượng nghị sĩ và doanh nhân tích cực ủng hộ Phó vương. Melchior không thể bị Aslan mà giới quý tộc ủng hộ Brunnen đã gây ảnh hưởng mạnh mẽ đàn áp.
‘Là suy giảm sớm.'
Kleio thở dài khi trả lại hồ sơ cho Cel.
'Những nơi mà tiền sẽ được chi tiêu phân tán rộng quá.’
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro