Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 154 : Nhà mục vụ của Albion (6)

Sáng hôm sau, Kleio thức dậy sớm và bước vào phòng tắm. Dưới ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn khí nhỏ, cậu cắt tóc bằng chiếc kéo văn phòng tìm thấy trên bàn làm việc.

Ở Brunnen, việc để tóc dài vẫn là chuẩn mực, nhưng ở Albion, việc chải ngược tóc phía trước ra sau và cạo trọc sau đầu mới phổ biến. Hiếm khi thấy ai đó nuôi tóc dài đến vai, nhưng Kleio đã để tóc dài vì cậu không muốn tốn công chăm sóc.

'Sao mình lại để nó dài đến thế này? Nó dài gần bằng tóc của thái tử rồi.'

Mái tóc vàng bạch kim mượt mà dài ngang vai của hắn trông tự nhiên đến mức cậu từng nghĩ nó là bình thường ở thế giới này. Ngay cả sau khi Dione xóa tan ảo tưởng đó, cậu cũng chẳng bận tâm đến tóc tai vì kẹt mãi trong trại lính.

Tuy nhiên, nếu cậu định ra ngoài bây giờ, tốt hơn hết là nên trở nên bình thường hết mức có thể. Tiếng kéo cắt nghe thật thảm thiết khi tóc cậu rơi xuống sàn. Behemoth vẫy đuôi nhìn theo.

“Sự khéo léo của ngươi thậm chí còn không bằng một nửa Cel, ngay cả một con chuột cũng có thể làm tốt hơn đó.”

“Xong rồi. Nếu tao đội mũ, sẽ chẳng ai nhận ra tóc tao thế nào đâu. Tao chỉ cần tóc ngắn đủ để giấu dưới mũ thôi.”

“Nếu cắt tóc đi, chẳng phải đôi má gầy gò của ngươi sẽ nổi bật hơn sao?”

“Giờ chuyện đó còn quan trọng không?”

“Quý cô Dione sẽ không buồn chứ?”

Con mèo dường như lo lắng sẽ làm Dione buồn ngay cả khi đối mặt với tình huống cấp bách như bây giờ. Kleio làm ướt tóc, vuốt ngược ra sau và mở tủ quần áo. Hôm nọ, khi cậu cùng mọi người đi quanh một cửa hàng từ thiện quanh dinh thự đã mua vài bộ quần áo cũ và một chiếc mũ để đội, cùng với một chiếc vali để đựng tất cả chỗ đó. Cậu đội chiếc mũ quả dưa cũ với bộ vest nhung kẻ màu nâu không vừa người.

‘Đó là vì một lần khiêu vũ mừng Vũ hội tháng Năm. Lippi và Leticia hẳn rất tiếc vì có thể chúng sẽ phải bỏ lỡ lần này.'

Hàng năm, vào tháng Năm, sau kỳ thi giữa kỳ, học viện tổ chức dạ hội và tiệc tùng mang tên “ Vũ hội tháng Năm". Trong buổi dạ hội, các học viên biểu diễn kịch và ca hát. Năm ngoái, tất cả bọn họ đều có một đêm ngon giấc. Nhưng với tình hình hiện tại, không rõ liệu họ có thể quay lại trường được hay không, chứ đừng nói đến việc kịp tham gia vũ hội.

'Dù sao thì, ngụy trang thế này cũng đủ rồi.'

Cậu giấu ví và đũa phép vào trong quần áo, cùng với hai mươi tờ 100 dinar và hai mươi đồng vàng Aurum dùng trong trường hợp khẩn cấp. Sau khi cất chúng cẩn thận, cậu lục tìm trong ngăn kéo xem còn thứ gì hữu ích không. Hầu hết đá mana của cậu đã được chuyển sang phòng thí nghiệm ở trường, và chiếc áo choàng mùa hè của cậu vẫn còn trong ký túc xá, nên cũng chẳng còn vật gì có giá trị trong đó. Thứ đáng giá còn lại là công cụ ma thuật sử dụng bột quặng đồng mà cậu đã chuẩn bị để sao chép bản thảo của Giáo sư Maria.

Cậu cất hết những thứ đó vào túi, còn tiện tay ném vào một cây bút mực, một con dao rọc giấy và một cái kéo. Tất cả những vật dụng trong dinh thự Asel đều là hàng chất lượng cao mà.

'Đá mana chẳng có tác dụng gì mấy khi muốn đổi ở tiệm cầm đồ trong mấy con hẻm nhỏ. Đổi hàng tạp hóa lấy tiền còn tốt hơn.'

Kleio cẩn thận mở cửa ban công và lẻn ra ngoài, làn gió lạnh của bình minh luồn qua gáy cậu. Đứng trên hiên, cậu nhìn lại phòng ngủ với ánh mắt tiếc nuối.

'Giờ thì, nếu mình bỏ đi như thế này, mình sẽ chẳng thể nói gì ngay cả khi Gideon xóa tên mình khỏi hộ tịch…'

Sự chăm sóc ân cần và yêu thương của bà Canton, ẩm thực theo phong cách Tristein của Gael và rượu được lưu trữ trong hầm rượu… Kleio sẽ nhớ tất cả những điều đó. Nếu mọi chuyện trở nên tồi tệ và cậu trở thành kẻ bị truy nã, có lẽ cậu sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa. Kleio dặn lòng mình, bây giờ không phải lúc để bận tâm đến những chuyện như thế. Cậu nhắm mắt lại, mở vòng tròn và dùng [Giảm Tốc] và [Cách âm]. Vòng tròn của cậu mở nhỏ để kiểm soát lượng ether sử dụng. Ngay khi cơ thể nhẹ cân của cậu đáp xuống dưới chân ban công, cậu liền dập tắt ma thuật.

Ngay sau đó, Behemoth cũng đáp xuống với vẻ uyển chuyển khó mà tin được với thân hình to lớn đó. Kleio cẩn thận kiểm tra thêm một lần nữa để xem tờ giấy gửi cho Cel đã được buộc chặt vào dải ruy băng của nó chưa.

'Chắc chắn rồi. Tốt.'

Người duy nhất cậu có thể tin cậy là Cel.

'Vị thế của Isiel quá tệ để thực hiện kế hoạch này.'

Trang viên Melamide, gia đình bên ngoại của Isiel, nằm cách xa thủ đô. Và, mặc dù không phải là người kế vị chính thức, cô lại là con gái của Tử tước bị buộc tội phản quốc. Việc giám sát cô ấy sẽ rất nghiêm ngặt, và tính khí của Isiel cũng không phù hợp với những hoạt động kiểu gián điệp.

'Nhưng Cel thì khác.'

Camellia Hall không xa lắm, và khả năng cao cô ấy có thể lẻn ra ngoài. Vậy nên cậu đã gửi tin nhắn cho cô ấy. Sẽ tốt hơn nhiều nếu có một người tháo vát như vậy giúp đỡ.

“Vậy thì gặp lại sau nhé.”

“Ngươi phải tự chăm sóc bản thân mình đấy. Chậc.”

Behemoth dí mõm vào cổ Kleio, hít hà cậu lần nữa. Kleio ôm chặt lấy cục lông khổng lồ.

“Nhớ đến chỗ tao nhé. Tao sẽ bắt chuyến tàu gần ga trung tâm sau 3 giờ chiều.”

“Đừng lo. Ngươi nghĩ có vậy mà quý mèo này cũng không làm được sao?”

Họ nhanh chóng rời khỏi khu vườn và tách ra khi đến những con phố về đêm của Lundane.

.

.

.

Hộp thư cậu dùng để nhận thư từ Fran, tại văn phòng thương mại ở phía nam quận Schola, thường xuyên thay đổi. Kleio đi bộ suốt đêm về phía quận Schola. Mặc dù đã cao hơn trước và đã tập luyện, thể lực của cậu vẫn còn yếu nên chẳng mấy chốc lòng bàn chân và lưng đã bắt đầu đau nhức. Nhưng trong lúc Arthur còn bị giam giữ, cậu không thể ngồi yên được. Cậu đi bộ, cố gắng giảm thiểu tối đa số lượng nhân chứng hết mức có thể.

‘Mình đang bị cả cơ quan tình báo bí mật quốc gia và đội của Nam tước Asel theo dõi… Mình là người có ảnh hưởng cỡ vậy từ hồi nào?'

Lundane vẫn tấp nập dù trời chỉ mới hửng sáng. Đường phố khá đông xe cộ, xe ngựa chở hành lý băng qua vun vút. Cậu cố gắng đi bộ để thử giới hạn của mình ở đâu, nhưng mãi đến 6 giờ sáng cậu mới đến nơi. Vì nơi này chuyên về thư tín thương mại, nên bưu điện mở cửa 24/24 với đội ngũ nhân viên ăn mặc lôi thôi chạy quanh sau quầy. Ai cũng mệt mỏi, nên cũng chẳng mấy ai chú ý đến ngoại hình người đối diện. Kleio tự nhiên trà trộn vào đám khách đến kiểm tra hộp thư.

Lá thư của Fran vẫn đến đúng hẹn như mọi khi, với một con tem chuyển phát nhanh dán trên phong bì.

'Phong bì dày đấy, chắc hẳn cậu ta đã tìm thấy thứ gì đó.'

Thay vì kiểm tra nội dung bên trong, Kleio giấu lá thư vào ngực và bắt chuyến tàu đầu tiên đến ga trung tâm. Sau khi xem lại lịch tàu, cậu mua vé tàu đến Novantes khởi hành trong tám phút nữa. Bấy giờ không phải mùa nghỉ lễ nên tàu đến khu nghỉ dưỡng không đông lắm. Cậu chỉ nghe thấy tiếng ngáy của một hành khách khác trên toa khi tàu khởi hành.

Chỉ đến lúc đó, nhẹ nhõm hơn đôi chút, Kleio mới nhỏ ether vào phong bì để mở nó ra. Bên trong có ba bức ảnh cùng một lá thư. Khi xem qua nội dung, Kleio phải cố kìm nén tiếng hét gần như vô thức bật ra khỏi miệng. Đó là một bước đột phá không ai ngờ đến để giải quyết tình hình hiện tại. Những bức ảnh chụp tù binh chiến tranh mặc quân phục Brunnen, một trạm gác bị xé nát hoàn toàn với lá cờ Albion, và một kẻ tấn công đang hoành hành trên căn cứ.

'Không có quỷ, nhưng những bức ảnh về con người này lại rất có giá trị. Đây chính là giải pháp.'

Xét theo ngày lá thư được gửi đi, đây là thông tin vô cùng quan trọng. Nó chỉ rõ kết quả của một cuộc tấn công của quân Brunnen vào đồn gác Kision.

'Ai mà ngờ được Brunnen lại xâm phạm biên giới lần đầu tiên sau nhiều thập kỷ vào lúc này chứ? Đó là lý do tại sao Fran có thể phát hiện ra nơi này mà không bị phát hiện.'

Tiếng còi tàu vang lên như tiếng chuông cứu rỗi trong tai Kleio.

.

.

.

Sau khi rời Lundane, cậu đi qua ba ga nữa rồi nhanh chóng xuống tàu trước khi rời khỏi khu vực Lundane rộng lớn. Lần trốn thoát liều lĩnh cuối cùng này cũng đã thành công.

Vào mùa xuân năm nhất, Kleio đã bị một thanh tra nhà ga giữ lại, và các điều tra viên của Nam tước Asel đã phát hiện ra điều này. Họ nghi ngờ rằng cậu đã xuống tàu ở trạm dừng trước đó tại một nhà ga có người lái. Vậy nên lần này cậu đã chọn xuống tại một trạm không người lái. Việc xem qua danh sách các trạm không người lái khi đến Novantes trước đó đã rất hữu ích.

‘Mình sẽ thế nào nếu không có [Ký ức]?'

Thật vậy, nhờ vào nó mà cậu có thể bắt chước nội dung của cuốn tiểu thuyết ‘Gián điệp thời Chiến tranh Lạnh’ đã đọc khi còn là một thiếu niên.

'Đọc trong sách thì vui lắm, nhưng nếu giờ mình làm hỏng việc ở đây, mình sẽ chết.'

Cẩn thận để không ngủ gật, cậu xuống nhà ga đã quyết từ trước. Kleio vẫn đứng trên sân ga giả vờ kiểm tra đồng hồ ga và giờ tàu, nhìn quanh. May mắn thay, xung quanh không có ai. Cậu vào phòng vệ sinh, thay chiếc áo nhung kẻ nâu bằng chiếc áo khoác vải tuýt màu xám có sẵn trong vali.

Sau đó, cậu quay lại sân ga đầu đối diện và quay trở lại ga trung tâm Lundane.

.

.

.

Chiều xuống, Kleio lại lần nữa đứng ở sân ga trung tâm. Cậu xác nhận không có ai bám đuôi trước khi vào một cửa hàng tạp hóa. Ngay cả khi dừng lại mua vài tờ tiêu đề thư và phong bì thường dùng, cậu cũng không thấy có dấu hiệu mình bị theo dõi.

'Có vẻ như không ai theo đuôi mình cả.'

Kleio bước ra khỏi cửa hàng tạp hóa, tay nắm chặt quai túi xách cũ và lang thang quanh quảng trường nhà ga. Thay vì một cái đuôi, cậu đã tìm thấy một tên câu khách cho quán trọ. Cậu ta đi về phía Kleio đúng như kỳ vọng.

“Này! Nhìn thấy anh đi ra từ lối ra quảng trường, chắc hẳn anh đến từ phương Bắc nhỉ? Có phải anh đang tìm nhà trọ để ở không? Anh có phải là khách tham dự hội nghị của ngành dịch vụ khách sạn không?”

“À… Ừ.”

“Vậy đến Nhà trọ Red Rooster của chúng tôi đi! Gần ga tàu và bữa sáng thì tuyệt vời nữa!”

“Vậy thì… nhờ anh. Nhưng trước đó, để tôi viết một tin nhắn lên bảng thông báo của trạm đã.”

“Ồ, chắc là anh đang chờ ai đó sao? Người yêu của anh à?! Huh?!”

“Ừm, chuyện đó… Không phải thế đâu.”

Kleio giả vờ là người nhà quê và viết tên quán trọ lên bảng thông báo, ghi chú đó là nơi ông Opener trú lại. Anh chàng chào khách giục Kleio nhanh chóng đến quán trọ, và chẳng mấy chốc họ đã đến nơi.

Đó là một tòa nhà cũ kỹ, bẩn thỉu, không có khách trọ nào cả. Cậu thậm chí còn đặt cọc trước với giá cao hơn giá thị trường 30 dinar. Mở sổ lưu bút ra, cậu ghi tên Opener vào đó.

“Sắp tới sẽ có khách khác đến tìm tôi… Xin hãy để họ lên phòng tôi.”

Người chủ quán trọ vỗ nhẹ vào lưng Kleio như thể anh ta nghĩ rằng cậu đang bí mật gặp một người tình nào đó đang sống trong thành phố.

“Đừng lo, anh chàng độc thân. Tên anh là Opener phải không? Tôi sẽ gửi họ lên.”

Kleio mặc kệ chủ quán trọ hiểu lầm, chính hiểu lầm này lại hoàn toàn phù hợp với mục đích của cậu.

Cậu leo lên cầu thang bụi bặm, kẽo kẹt dưới mỗi bước chân để tìm phòng của mình trên tầng hai. Nhìn qua những phòng trống, trang thiết bị quán trọ đều đã cũ kỹ. Ga trải giường nhàu nhĩ, và căn phòng thoang thoảng mùi hôi khó chịu. Nhưng dù sao thì nó vẫn là môi trường lý tưởng cho Kleio.

‘Mình chắc chắn sẽ có thể tránh được ánh mắt của người khác khi ở đây.'

Tờ giấy ghi chú cậu để lại trên bảng tin để tránh sự nghi ngờ của anh chàng mồi khách là không cần thiết. Behemoth có thể tìm thấy Kleio bằng mùi hương, nên cậu có thể chuẩn bị một cuộc gặp mà không nhất thiết cần chỉ định địa điểm.

'Sau vụ này, mình nên mua cho nó cả một vườn nho, chứ không phải chỉ một thùng rượu nữa.'

Sau khi đóng cửa, Kleio nhìn lại lá thư của Fran một lần nữa. Khung ảnh nhỏ lộ ra, đánh dấu rõ ràng tháp canh tại rào chắn Absalom. Dấu vết rõ ràng ám chỉ thanh kiếm của một hiệp sĩ đã chém đứt bức tường đá dày đó. Xác một người lính Brunnen nằm xuống giữa trận chiến ác liệt, và một sĩ quan Brunnen bị các hiệp sĩ Albion bị thương bắt giữ.

'Bộ quân phục màu xám nhạt, phù hiệu, mũ quân đội và mái tóc dài… Ông ta là một sĩ quan cao cấp của Brunnen.'

Trận chiến không phải giữa Brunnen và hiệp sĩ của Kision mà là với quân của Tristein. Fran đã ghi chú họ là những hiệp sĩ mặc áo giáp xanh đậm.

'Một hiệp sĩ mặc quân phục Brunnen và một người mang theo chất độc Hydra đã tấn công đồn canh gác ở Kision và hiện đang nằm trong tay Tasserton.'

Điều này có thể đảo ngược toàn bộ tình hình hiện tại. Tuy nhiên, Công tước Tristein sẽ cố tiêu hủy mọi bằng chứng càng nhanh càng tốt, tùy thuộc vào phán đoán của Melchior. Trước khi Công tước kịp che đậy tất cả, vụ án phải được công khai với công chúng.

‘Thứ này có thể xóa bỏ cáo buộc phản quốc.'

Những lời Gideon nói hôm trước vẫn vang vọng trong tâm trí cậu.

'Không thể cứu được Arthur trừ khi Brunnen xâm lược ngay bây giờ.'

Và ngay lúc này, cơ hội biến điều bất khả thi đó thành khả thi đang nằm trong tay cậu.

*

TL’s note: Opener - Đồ mở nắp chai /hộp á. Đặt tên hay dễ sợ hà =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngoaituyen