Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1-15

Xin Hãy Thứ Tha

CHAP 1

Bệnh viện Kwon gia:

Tiếng vù vù của trực thăng phát ra âm thanh lớn phá tan sự yên tĩnh củabệnh viện tư nhân hàng đầu Đại Hàn Dân Quốc. Viện trưởng , phóviện trưởng , trưởng khoa và toàn thể nhân viên bệnh viện nhanh chóng ra nghênh đón khách quý , hay nói đúng hơn là mau mau cứu người.Trực thăng nhanh chóng được hạ cánh . Tất cả mọi người đều đã sẵn sàngcông tác cấp cứu.Bước xuống khỏi trực thăng là một cô gái với mái tóc đen dài , làn da

ngăm đen , quần áo có phần xộc xệch . Trên gương mặt lạnh lùng ấy xuấthiện những vết cào cấu và ánh mắt sắc bén thường ngày giờ đây nhuộm đầyvẻ lo lắng nhìn xuống người con gái tóc vàng đang nhắm nghiền

mắt nhưng trên gương mặt thanh tú ấy giờ đây vẫn còn toát lên sự hoảngsợ tới cực độ.

_ Nhị tiểu thư….Viện trưởng cùng tất cả các nhân viên bệnh viện đều

cuối đầu chào

_ Mau cứu cô ấy! Giọng nói uy nghiêm giống như mệnh lệnh được đưa ra

khiến đối phương không cách nào kháng cự

_Vâng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức thưa nhị tiểu thư. Đường đường là

viện trưởng của bệnh viện mang tầm vóc Châu Á nhưng lại khúm núm

trước mặt một cô gái nguyên nhân vô cùng đơn giản , bởi cô gái này là

người nắm trong tay bát cơm của toàn thể nhân viên bệnh viện , hơn

nữa còn là người thừa kế tương lai của đại thương nhân Kwon Ji Yong _

Kwon Yuri

Kwon Ji Yong đã cẩn thận tuyển về rất nhiều danh y ở nội khoa cũng như

các thiết bị về y tế cho bệnh viện . Nguyên nhân ông đầu tư nhiều

tiền vào y tế là vì người vợ trước của ông _bà Han Chae Young đã qua

đời vì một căn bệnh quái ác mà vào thời gian đó nền y học ở Hàn còn

kém phát triển. Bệnh viện Kwon gia vẫn luôn mang lại lợi nhuận khổng lồ

cho tập đoàn Kwon.

Một đám y bác sĩ mặc đồng phục bệnh viện được phân phó đã nhanh chóng

đến tiếp nhận bệnh nhân để có thể cấp cứu một ách nhanh chóng

nhất

Kiểm tra mạch đập , đo huyết áp , kiểm tra sơ qua các vết thương trên

cơ thể , liên tiếp các thuật ngữ chuyên sâu được trao đổi làm không khí

trong phòng cấp cứu vô cùng nặng nề . Sau một hồi bàn luận bệnh nhân

nhanh chóng được chuyển thẳng lên phòng phẫu thuật ở tầng 12 của

bệnh viện

Sau một hồi cấp cứu , căn cứ vào tình hình của bệnh nhân các bác sĩ

thông báo cho viện trưởng

_Bệnh nhân có thể đã va chạm mạnh gây nên các vết thương bên ngoài và

ảnh hưởng đến não bộ , giờ phải đợi bệnh nhân tỉnh lại mới có thể

xác định rõ ràng những tổn thương gặp phải

Nhìn tiểu thư với bộ dáng lo lắng cực độ , viện trưởng lấy hết can đảm

thông báo cho cô biết tình hình của bệnh nhân rồi nhanh chóng mở cuộc

họp khẩn cấp với toàn bộ chuyên gia khoa não để đề thảo lận về các rủi

ro có thể xảy ra khi bệnh nhân tỉnh lại.

Kwon Yuri sau khi nghe xong tình trạng của bệnh nhân thì choáng váng .

Một phần vì cô cũng đanh mất máu khá nhiều do vết thương ở tay

một phần vì hoảng sợ cực độ . Cô ngồi sụp xuống hành lang ở bệnh viện

rồi ôm đầu lẩm bẩm , nức nở những câu nói mang đầy vẻ hối hận

_Xin em…Yul xin lỗi…mau tỉnh lại đi…đừng bỏ Yul một mình….

_Yul ah … chợt nghe có tiếng nói cô ngước mặt lên thì thấy Choi

Sooyoung _người bạn thân nhất của cô đang đặt tay lên vai cô mỉm cười

để

trấn an nỗi sợ hãi của bạn mình

Sooyoung ‘s pov :

Tại sao cậu không nghe lời tớ ? Chuyện này rồi sẽ không có kết quả tốt

đâu sao cậu vẫn không chịu từ bỏ ? Cậu càng cố gắng thì người chịu

tổn thương nhiều nhất cũng sẽ là cậu thôi Yul ah . . .

End pov

_Cô ấy sẽ không sao đúng không Soo ? Nói cho tớ biết là cô ấy sẽ tỉnh

lại đi ... Yuri đứng dậy rồi lắc vai Soo một cách không kiểm

soát chứng tỏ cô ấy đang hoang mang cực độ

_Bình tĩnh lại đi Yul , cô ấy sẽ tỉnh lại mà…

_Tớ không biết nữa Soo ah , tớ không muốn như vậy đâu…

Sooyoung chỉ còn biết thở dài , chỉ cần là chuyện có liên quan đến cô

gái tóc vàng kia thì Kwon Yuri lạnh lùng , sắc bén thường ngày sẽ biến

mất

_Việc cậu cần làm bây giờ là cầm máu cho vết thương ở tay rồi nghỉ ngơi

chờ cô ấy tỉnh lại rồi tính tiếp.

Cùng lúc này cánh cửa phòng phẫu thuật bật mở , các bác sĩ thông báo ca

phẫu thuật vô cùng thuận lợi nhưng vẫn phải chờ đến khi bệnh nhân

tỉnh lại.

Yuri thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng . Cô vui mừng cám ơn bác

sĩ rồi nhanh chóng tiến vào phòng bệnh _ nơi có người con gái

duy nhất cô yêu đang nằm ở đó…

Jessica Jung Sooyeon….

Chap 2 :

**Flashback**

_Thả tôi ra…đừng chạm vào tôi…Tae àh , cứu em với … Taeeeee….Cô gái tóc vàng cố gắng hết sức thoát khỏi bàn tay của cô gái tóc đen

_Đến bây giờ mà em vẫn còn nghĩ đến cô ta sao? Tại sao ? Tại sao các người ai cũng chỉ biết đến sự tồn tại của cô ta chứ ? Còn tôi thì sao ? Thì sao hả?...Cô

gái tóc đen điên cuồng nắm lấy vai cô gái tóc vàng một cách thô bạo.

_Xin cô…Thả tôi về với Tae đi mà…Cô gái tóc vàng liên tục van xin

_Im ngay ! Ai cho phép em nhắc đến tên cô ta chứ hả ? Cô gái tóc đen dùng môi mình chặn lại cái tên mà cô căm ghét từ môi của cô gái tóc vàng

_Ưm…m…thả ra . Cô là đồ khốn kiếp !....Cô là quái vật !...

Mặc kệ sự giãy dụa ấy cô gái tóc đen vẫn tiếp tục dùng môi mình trải lên khắp gương mặt của cô gái tóc vàng

May mắn ở gần đó có một con dao gọt trái cây . Cô nhanh chóng cầm lấy nó đâm thẳng vào cổ của con người mà cô cho là đáng ghê tởm đó.

Con dao vung xuống nhưng con người đó đã nhanh chóng chụp được…

Máu từ bàn tay chảy ra lênh láng……

Đau quá…..

Lòng bàn tay cô đau buốt…

Trái tim cô nhức nhối….

Cô đáng ghét đến thế sao ?...

Tại sao ai cũng xa lánh cô?...

Nhân cơ hội con người đó đang thất thần suy nghĩ , cô nhanh chóng vùng lên rồi chạy nhanh ra ngoài với mong muốn thoát khỏi con người đáng sợ đó

Nhưng….

Keeeeeettttt….

Rầm……

End Flashback

_Tại sao cô ấy vẫn chưa tỉnh lại? Yuri lạnh nhạt hỏi bác sĩ . Đôi mắt cô vẫn luôn hướng về người con gái đang nằm trên giường bệnh

_Thưa tiểu thư…

_Khôôôông…..

Cùng lúc đó cô gái nằm trên giường bật dậy và hét toáng lên….

Chớp chớp hai mắt , cô cố gắng hướng ánh mắt nhìn như muốn đánh giá hoàn cảnh xung quanh…

Cô khẽ chuyển động cổ cứng ngắc , muốn nhìn rõ hơn xung quanh nhưng lại đụng vào vết thương làm cô bật lên tiếng rên khẽ

_Ư…Đau quá đi…

Tiếng nói của cô kéo con người nãy giờ vẫn chưa hết bất ngờ về thực tại

_Sooyeon ! Em đau lắm không ? Em đau ở đâu ?

_ Tôi đau đầu , đau chân cả tay cũng đau nữa…cả người chỗ nào cũng đau hết…hứchức…Cô vừa nói vừa bỉu môi như đang làm nũng

Như bất ngờ trước phản ứng của cô , Yuri hoàn toàn bất động như để bộ não kịp xử lý thông tin

Bác sĩ thì nhanh chóng lại kiểm tra xem có biến chứng nào hay không thì…

_Không được chích tôi …tôi không muốn…. không muốn chích đâu…hức hức. Cô bỗng bật khóc với một lý do vô cùng trẻ con

Nghe được tiếng khóc của cô Yuri nhanh chóng phục hồi tinh thần rồi chạy lại dỗ dành….

_Ngoan nào…bác sĩ không chích em đâu…

_Thật không ? Cô ngước đôi mắt lên hỏi với một khuôn mặt hết sức đáng yêu

_Uhm..Thật mà…Ngoan nào…Hôn nhẹ lên trán cô Yuri mỉm cười trấn an

_Nhưng hình như tôi không quen cô…mà tôi là ai…tôi tên gì….huchuc…không biết…không biết đâu…

_Mất trí nhớ sao ? Sau khi lấy lại bình tĩnh , Yuri có phần hoảng sợ hỏi bác sĩ

_Đúng vậy ! có thể là mất trí nhớ tạm thời…Bất quá lúc này cô ấy đang vô cùng xúc động , chúng ta phải đợi đến khi cô ấy bình tĩnh mới có thể kiểm tra tổng

quát…

Chủ nhiệm khoa não lại phân tích một hồi lâu nhưng lúc này Yuri đang vô cùng hỗn loạn khiến cô không thể tiếp thu bất cứ điều gì

Ánh mắt Yuri nhìn chằm chằm vào cô , đôi mắt sâu kia nhìn xoáy vào cô thật ngọt ngào như đang nhìn một thiên sứ

Đúng ! Cô chính là thiên sứ của Kwon Yuri……

Và Yuri đã có một quyết định cho chuyện này………

Bất kể là ngọt ngào hay đau khổ……..

Cô vẫn muốn thử một lần…….

Dù phải trả giá đắt nhưng cô vẫn chấp nhận…..

Vì tình yêu……

Chap 3:

_Cô là ai? Tiếng nói mềm mại nhẹ nhàng của cô vang lên lần nữa

_Kwon Yuri…Tầm mắt Yuri vẫn không rời khỏi gương mặt xinh đẹp của Jessica

_Yuri…?...vậy tôi là ai?

_Em là Jung Sooyeon….Yuri kiên nhẫn trả lời cô , tạm dừng một chút như đang quyết định điều gì đó…

_Và em là vợ sắp cưới của Yul. Yuri nhìn thẳng vào mắt cô như khẳng định điều đó

Jessica nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì đó .

Cô nhìn thẳng vào mắt Yuri…

Đen láy…

Sâu thẳm…

Dịu dàng…

Và …

Tràn ngập tình yêu…

Jessica như lạc vào ánh mắt hút hồn ấy . Một cảm giác ấm áp và quen thuộc.

Cô thích ánh mắt này …

Trực giác cho cô biết Yuri yêu cô thật lòng…

Cô tin Yuri…

Cô mỉm cười dịu dàng rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay Yuri…

Tâm trạng Yuri ngập tràn hạnh phúc . Chưa bao giờ Jessica cười với cô như thế . Chỉ cần có được nụ cười này thì cô sẵn sàng từ bỏ mọi thứ .

Kể cả mạng sống

_Thưa tiểu thư có thể đi kiểm tra tổng quát được rồi ạ

_Tôi biết rồi…Sooyeon àh…chúng ta đi kiểm tra nhé

_Ư..em không muốn đi…

_Ngoan nào…sẽ không đau đâu…

Sau một hồi năn nỉ thì cuối cùng Yuri cũng năn nỉ được cô công chúa này đi kiểm tra tổng quát . Chẳng cần xe lăng , Yuri vòng tay qua người Jessica rồi bế

bổng cô ấy lên trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.

Dù có phần bất ngờ nhưng Jessica cũng nhanh chóng choàng tay qua cổ Yuri rồi rúc sâu vào cổ Yuri để tìm kiếm hơi ấm dễ chịu ấy

Vào tới phòng kiểm tra nhưng Jessica nhất quyết không cho Yuri ra ngoài nên Yuri đành phải túc trực bên cô công chúa hay nhỏng nhẽo của cô

Sau khi kiểm tra tổng quát xong thì nàng công chúa lại tiếp tục nũng nịu

_Yul àh…Em đói…

_Em có muốn ăn táo không ?...Nhẹ nhàng nắm lấy tay Jessica , Yuri dịu dàng hỏi

_Uhm…Em muốn ăn trái to kia kìa…phùng má , chu môi làm nũng với Yuri

_Rồi , rồi , theo ý em hết. Được chưa…Yuri nhẹ nhéo cái mũi đang chun lại vô cùng đáng yêu

_Yul cũng ăn đi…nè aaaa…ngon không Yul ?

_Uhm. Vợ Yul đút thì tất nhiên là ngon rồi…

_Giỏi nịnh thôi…mà em chỉ là vợ sắp cưới của Yul thôi…không chừng em sẽ bỏ trốn vào ngày cưới để theo người khác đó…

Một câu nói đùa của Jessica lại làm bầu không khí chợt lắng xuống

Sắc mặt Yuri bỗng trở nên căng thẳng và hoang mang cực độ

Dù chỉ là một câu nói đùa nhưng Jessica lại thấy ánh mắt Yuri đau đớn đến cực độ . Nhưng cô lại mỉm cười vì biết Yuri yêu mình nhiều thế nào

_Yul àh…Em xin lỗi…Em khô….

Bất chợt Yuri đẩy ngã cô xuống giường một cách thô bạo rồi áp sát vào người cô và nhìn cô với ánh mắt tổn thương…

_Xin em…đừng nói thế…Yul sẽ làm tất cả để em về lại bên Yul…đừng rời xa Yul mà…Yul chỉ cần em thô…ummm

Yuri chợt im bặt vì đôi môi ai kia đã ngăn môi cô lại…

Jessica hôn cô…

Chưa hết bất ngờ thì Yuri cảm nhận được có cái gì đó mềm mại và ẩm ướt lướt qua môi mình…

Một cách nhanh chóng Yuri đáp lại nụ hôn mà cô vẫn luôn ao ước…

Ngọt ngào…

Đam mê…

Say đắm…

Liệu nó có kéo dài mãi mãi?............

Chap 4 :

**NewYork**

_Tae àh…đợi tớ với…

_Nhanh lên nấm ú àh…chúng ta không có nhiều thời gian đâu…

_Cậu nhớ Jessica đến phát điên rồi sao ? Tiffany mỉm cười hỏi nhưng trong ánh mắt ấy vẫn tóat lên vẻ cô đơn

_Tất nhiên rồi…đợi đến lúc cậu có người yêu thì cậu sẽ hiểu được cảm giác của tớ thôi…

_Xí….vậy sao cậu không xin bác Kwon đổi người đi công tác mà lại tự mình đảm nhận chứ…Cậu cũng biết là chúng ta phải ở đây cho tới khi nào hoàn thành

xong dự án mà…

_Tớ biết…nhưng tớ không muốn phụ lòng tin của appa giành cho tớ…với lại tớ cũng muốn có thành tựu cho riêng mình…tới khi đó tớ có thề cầu hôn với Jessica…

_Cậu ấy không phản đối việc cậu đi sao?

_Không…Cô ấy hoàn toàn ủng hộ tớ…Cô ấy còn nói bọn mình không nên liên lạc để mình chuyên tâm làm việc nữa kìa

“Đó không phải sự thật đâu Tae ngốc àh”

_Uhm…vậy chúng ta cùng nhau cố gắng nhé…Tiffany trưng ra eye smile chết người của mình

“Cậu ấy dễ thương thật…Dừng lại Taeyeon…mày đang nghĩ gì thế hả….”

********************************************************************************

***************************************************

**Tập đoàn Kwon**

_Hôm nay không đến bệnh viện chăm sóc công chúa tóc vàng của cậu àh ? Khá bất ngờ khi thấy Yuri xuất hiện ở công ty vào lúc này, Sooyoung ngơ ngác hỏi

_Hôm nay có cuộc họp để khai trừ tên Lee Donghae đáng ghét đó thì sao tớ có thể vắng mặt chứ. Nhếch môi cười khinh bỉ khi cái tên đó xuất hiện trong đầu cô

_Hắn ta đúng là ngu ngốc . Định lật đổ cậu không ngờ lại dùng cách ngu xuẩn đó.

Reeng…reeng

Cùng lúc đó tiếng chuông điện thoại của Yuri vang lên . Khẽ chau mày khi nhìn thấy tên người gọi…chần chừ một lúc Yuri quyết định bắt máy

_Alo…

_Cuối tuần này con về nhà ăn cơm nhé…dì Kim làm rất nhiều món mà con thích….

_Tuần này con bận rồi…vội vàng cắt ngang lời ông Kwon , Yuri nói bằng giọng lạnh lùng

_Yuri àh , con nên…

_Con đang bận , con cúp máy đây…

Bíp…bíp…bíp…

_Là bác Jiyong sao? Sooyoung lên tiếng hỏi

_Uhm…Ngửa đầu ra sau ghế , Yuri mệt mỏi xoa trán

“Yuri , mày không cần nghĩ về ông ấy”

**Flashback**

_Thưa tiểu thư…cô hãy ăn cơm trước đi ạh

_Dạ không…cháu muốn chờ cha cháu về ạ…Cô bé Yuri 10 tuổi lễ phép nói

Cùng lúc này cánh cửa bật mở , ông Kwon với bộ dạng say khướt bước vào nhà…

_Appa đã về…Yuri reo len mừng rỡ rồi chạy nhanh về phía appa để được ôm ấp thì…

Bịch…

_Tránh ra…

Ông Kwon thẳng tay đẩy ngã Yuri xuống đất rồi bước vào phòng đóng sầm cửa lai…

ầm…

Cánh cửa đóng kín để lại một đứa trẻ vẫn còn ngơ ngác vì chuyện vừa xảy ra…

_Tiểu thư có sao không ạh? Mọi người nhanh chóng chạy lại đở Yuri đứng dậy

_Cháu không sao ạh…Mọi người cứ về phòng nghỉ đi

_Vâng…thưa tiểu thư…khẻ thở dài , mọi người nhanh chóng rời khỏi đó , viễn cảnh này quá quen thuộc với họ kể từ ngày bà chủ mất

Đợi đến khi mọi người đã về phòng hết , cô bé Yuri cũng về phòng rồi lấy tấm ảnh của mẹ ra và bắt đầu tâm sự với mẹ mình…

_Umma ơi…hôm nay appa lại uống say rồi…appa còn xô Yul ngã nữa…nhưng Yul không giận appa đâu…Yul biết appa đang buồn vì không có umma ở đây…rồi

appa sẽ không sao mà, appa sẽ thương Yul giống lúc trước…đúng không umma ?

_Sao umma không trả lời Yul ? Yul buồn quá…không ai để ý Yul hết…hức…Yul…Yul sợ lắm…Yul không thích cô đơn một mình đâu…umma về với Yul đi…hức…

Cứ thế cô bé cứ khóc mãi cho đến khi thiếp đi lúc nào không biết nhưng vẫn còn ôm chặt tấm ảnh của umma vào lòng

End flashback.

Reeng…reeng…

Tiếng chuông điện thoại kéo Yuri khỏi những dòng suy nghĩ về quá khứ . Chợt nhận ra mắt mình đã nhòe đi, cô dung sức lau đi những giọt nước mắt ấy

_Alo…

_Yul àh…sao Yul chưa đến thăm em ?

_Sooyeon àh…Yul xin lỗi…sau khi họp xong Yul sẽ đến thăm em ngay…được không ?

_Ứ..em không biết đâu…Yul mà không đến thăm em thì em sẽ không nói chuyện với Yul nữa đâu…Yul nghe chưa??

_Rồi rồi….Yul sẽ đến mà…vợ àh…

_Đáng ghét…nhanh lên…em chờ Yul đó…

_Uhm…tạm biệt em…

Mỉm cười hạnh phúc sau khi tắt máy Yuri ngồi cười ngớ ngẩn như một tên ngốc…

_Cậu định giấu chuyện của Jessica với bác ấy luôn sao ? Sooyoung lên tiếng hỏi

_Đúng vậy…Tuyệt đối không thể để ông ấy biết chuyện Sooyeon nhập viện và mất trí nhớ nếu không ông ta nhất định sẽ báo cho Kim Taeyeon biết . Ông ta

chỉ biết có taeyeon thôi…Tớ mới là con ruột của ông ấy mà…Yuri chợt trở nên kích động khi nhắc đến vấn đề này

_Thôi được rồi cậu không cần kích động như vậy đâu…đến giờ họp rồi…đi thôi

Yuri và Sooyoung không ngờ cuộc nói chuyện giữa họ đã bị một người nghe được…

“Jessica??…Sooyeon???…mất trí nhớ????….Kim Taeyeon?????...”

Chap 5:

_Sooyeon àh…Yul đến rồi này…Sau khi kết thúc cuộc họp tống cổ tên Lee Donghae đó ra khỏi công ty , Yuri nhanh chóng

đến bệnh viện vì không muốn Jessica phải đợi quá lâu.

Nhưng khi bước vào phòng bệnh của Jessica thì chỉ có chiếc giường trống không lạnh lẽo…

Quá bất ngờ và hoảng loạn Yuri nhanh chóng triệu tập tất cả nhân viên bệnh viện tìm kiếm…

_Các người tại sao lại không cẩn thận trông coi người bệnh?...Nhận được hung tin viện trưởng ngay lập tức có mặt tại phòng

bệnh cùng với sự hoảng sợ

_Một người lớn như vậy tại sao lại tìm không thấy???....

Yuri cố gắng lấy lại bình tĩnh mặc dù cô đang hoang mang cực độ…

Có lẽ cô ấy chỉ đi dạo vì quá buồn chán mà thôi…

Bình tĩnh Kwon Yuri…

Cô ấy sẽ không sao đâu…

Yuri cố gắng suy nghĩ những nơi mà Jessica có thể đi vào lúc này

Đúng rồi…

Nhất định là ở đó…

**Flashback**

_Oa…Tae àh…hoa đẹp quá kìa…

_Cẩn thận đấy Sica…đừng chạy nhanh quá…

_Nhanh lên Tae àh…cậu chậm quá đi…đồ con rùa…

_Yah…Cậu nói ai là con rùa…tớ mà bắt được thì cậu chết với tớ…đứng lại…

Cứ thế hai người mải mê đùa giỡn mà không biết rằng ở gần đó có một đứa bé tóc đen đang nhìn theo với ánh mắt cô đơn ,

tiếc nuối xen lẫn sự ganh ghét

“Sao cậu không một lần nhìn về phía tớ chứ??...”

_AAA…bắt được cậu rồi…chết với tớ…haha…

_haha…thả tớ ra Tae…nhột quá đi…

Hai đứa trẻ cứ nằm lăn lộn trên cánh đồng hoa nên vô tình làm gãy những bông hoa gần đó…

_Dừng lại…Tae…Cậu làm gãy hết hoa rồi…

_Ooh…Tớ xin lỗi…chúng ta trồng lại chúng đi…

Và cứ thế chúng nhặt lại những bông hoa bị gãy rồi cẩn thận trồng lại chúng…

_Xong rồi…Sao cậu buồn vậy , Sica?...Chợt nhận ra cô bé Jessica đang nhìn những bông hoa với ánh mắt buồn bã, Taeyeon

quan tâm hỏi

_Cậu biết không Tae…khi cha mẹ tớ còn sống , gia đình tớ hay ra vườn hoa chơi đùa với nhau…mẹ tớ rất yêu hoa…có lẽ bị

ảnh hưởng từ mẹ nên tớ cũng yêu hoa vô cùng…những lúc cô đơn tớ sẽ ngắm hoa rồi tâm sự với chúng…như vậy cũng giống

như tớ đang trò chuyện với mẹ vậy.….tớ đã từng hứa sẽ trồn một vườn hoa thật lớn để tặng mẹ vào ngày sinh nhật….nhưng

rồi công ty của appa tớ phá sản…ông ấy đã gửi hai chị em tớ vào cô nhi viện rồi tự tử cùng với mẹ tớ…Lúc đầu tớ rất hận ông

ấy…tại sao lại lôi mẹ tớ vào chuyện này nhưng sau này tớ mới hiểu được…nếu như ông ấy mất thì mẹ tớ cũng không thể nào

chịu nổi…họ yêu nhau rất nhiều…

Khi kể lại những chuyện đau lòng này Jessica vẫn không để rơi một giọt nước mắt nào…có lẽ cô ấy đã quen chịu đựng sự

đau khổ…nhưng cũng có thể…Taeyeon không đủ sự vững chắc và ấm áp cho cô tựa vào

_Không sao đâu Sica àh…Cậu đã có tớ và mẹ tớ rồi…

_Uhm..tớ rất biết ơn mẹ cậu đã nhận tớ về nuôi rồi cho tớ một gia đình…nhưng…

_Cậu lo cho Krystal àh ???

_Uhm…chúng tớ mất liên lạc khi nó được gia đình người khác nhận nuôi…

_Không sao đâu tớ hứa sẽ tìm ra em ấy cho cậu mà…tin tớ nhé…

Jessica quay sang nhìn Taeyeon rồi nở một nụ cười thật tươi nhưng chợt nhận ra có một bóng dáng lấp ló đằng sau gốc cây ,

Jessica nở một nụ cười ranh mãnh rồi…

Chuụut….

Jessica quay sang hôn lên má Taeyeon một cái rõ kêu rồi hướng ánh mắt thách thức về phía cái bóng đằng xa…

Sau nụ hôn ấy….

Một người khoái chí

Một người hạnh phúc…

Còn một người….

Đau đớn…

End Flashback

Chợt nhớ lại chuyện ấy, Yuri chạy nhanh đến vườn hoa bệnh viện. Cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy bóng dáng nhỏ bé đang

ngồi trên cỏ rồi nhìn chằm chằm vào những bông hoa và đang lẩm bẩm điều gì đó

Kí ức có thể mất đi…

Nhưng trái tim…

Và cảm xúc…

Không bao giờ thay đổi…

Yuri bước một cách nhẹ nhàng nhất có thể để lắng nghe xem công chúa của cô đang nói gì

_Đồ đen thui đáng ghét…

_Đồ seobang vô trách nhiệm…

_Đồ…đồ…hứ…bực mình quá đi

_Bỏ người ta cả ngày mà vẫn không đến thăm…

_Đã vậy mình bỏ đi luôn…cho lo chết luôn đi…

_Không biết người ta nhớ sao chứ…hing…

Vừa lẩm bẩm những câu nói vô cùng đáng yêu, Jessica vừa bức những cọng cỏ mà cô tưởng tượng chúng là Kwon Yuri

_Sooyeon àh…Yul đến rồi này…

Nghe thấy tiếng nói ấm áp ,dịu dàng quen thuộc , Jessica quay lại nhưng chợt nhớ ra là mình đang giận nên bĩu môi rồi lại

quay sang chỗ khác

_Đến đây làm gì…sao không ở công ty luôn đi…

_Yul nhớ vợ quá nên không chờ được nữa rồi…

Vòng tay ôm lấy Jessica từ phía sau, Yuri kéo thân mình nhỏ bé ấy vào lòng rồi vuốt ve…

_Nhớ mà bỏ người ta cả buổi sáng àh…đáng ghét…xích ra đi…Nở một nụ cười hạnh phúc nhưng cô vẫn không muốn tha cho

con người này quá sớm

_Thôi…đừng giận mà công chúa…muốn gì Yul cũng chịu hết…

_Thật không…Em muốn đi công viên chơi…trưng ra bộ mặt cún con làm nũng khiến ai kia không cách nào kháng cự…

**Công viên giải trí**

_Vui quá Yul àh…Em muốn ăn kem…

_Được rồi…xem em kìa…đổ mồ hôi tùm lum luôn…vừa nói vừa dịu dàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán Jessica

_Yul cũng vậy kìa…Yul mệt không?...Jessica cũng lấy khăn giấy lau đi những giọt mồ hôi trên trán Yuri…

Những cử chỉ đầy dịu dàng và yêu thương họ giành cho nhau đã thu hút không ít ánh mắt của mọi người gần đó…đặc biệt là

một người…

_Thôi…em ngồi đây đi…để Yul mua kem cho…không được đi đâu đó biết chưa…

_Em biết rồi…em muốn ăn kem dâu…Yul đi nhanh đi…

Khi Yuri vừa đi thì có một bóng người vội vàng tiến lại nơi Jessica đang đứng…

_Sooyeon àh…em đi cùng Yul đi…để em một mình ở đây Yul không yên tâm chút nào…vừa mới đi được vài bước Yuri đã vội

vàng quay lại…

_Yul thật là…em đâu phải con nít…tuy ngoài miệng tỏ vẻ không muốn nhưng Jessica vẫn để tay mình lọt thỏm vào bàn tay

ấm áp ấy

Sau khi ăn kem xong, họ lại tiếp tục ngồi đu quay theo yêu cầu của nàng công chúa ấy…

_Oa…đẹp quá Yul àh…

_Cũng bình thường thôi mà…

_Xí…như vậy mà cũng bình thường thôi sao

_Có thứ còn đẹp hơn như vầy nữa kìa…em có muốn xem không

_Ở đâu?

_Lại đây, Yul nói cho…

Nghe theo lời Yul, Jessica áp sát tai mình vào môi Yul thì…

Chuụut…

_Là em đó…

_AAA….Yul là đồ dê xồm…Yul chỉ biết nịnh thôi…

_Yul nói thật đấy…Với Yul, em là thiên sứ, là hội tụ của tất cả những thứ tuyệt vời nhất…Yul sẽ chăm sóc em suốt đời…sẽ

không bao giờ buông tay em ra…Chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc…Yul yêu em…

Yuri nhìn thẳng vào mắt Jessica rồi nói ra những lời từ đáy lòng mình…

Từ từ tiến lại gương mặt của Jessica, Yuri muốn dung nụ hôn này để chứng minh tình yêu của mình cho Jessica…

Chợt Jessica nhận ra hoàn cảnh này rất quen thuộc…

“Hãy để Tae chăm sóc em…cho em một gia đình hạnh phúc…chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau…Tae yêu em…”

Như vừa suy nghĩ được điều gì, Jessica vội vàng la lên

_Không…tránh ra…

Chap 6:Enjoy it!!!!

Bất chợt Jessica đẩy mạnh Yuri ra khiến cô bị đập mạnh đầu vào thành ghế…

Ngỡ ngàng trước phản ứng mãnh liệt của Jessica, Yuri bất động, cơn đau ở đầu của cô chẳng là gì so với sự tan nát trong cõi

lòng…

Jessica vẫn không chấp nhận cô sao ?...

Tại sao chứ ?…

Cô luôn yêu cô ấy bằng cả trái tim…

Cô sẵn sang đánh đổi tất cả chỉ để giữ cô ấy bên mình…

Chẳng lẽ….

Cô ấy đã nhớ lại mọi chuyện?...

_Yul àh…Yul có sao không? Em xin lỗi…sự áy náy cùng với ánh mắt lo lắng của Jessica làm Yuri thở phào nhẹ nhõm…

_Yul không sao…Em sao thế? Yuri nắm chặt lấy bàn tay Jessica để trấn an cô ấy cũng như nỗi bất an trong lòng mình…

_Em không biết…em…em…Jessica trở nên lung túng, cô vẫn không biết tại sao mình lại phản ứng mạnh đến thế….

Có gì đó không đúng ở đây…

Con người vừa xuất hiện trong đầu cô là ai…

Cô không thể thấy rõ mặt cô ấy…

Cô chỉ biết…

Giọng nói ấy…

Chắc chắn không phải giọng nói của Yul…

_Thôi…không sao đâu…nếu em mệt thì chúng ta về thôi…nhìn Jessica đang tập trung suy nghĩ chuyện gì đó Yuri vội vàng cắt

ngang dòng suy nghĩ của cô ấy về quá khứ…

_Uhm…Cảm giác tội lỗi khiến Jessica ngoan ngoãn làm theo lời Yuri nói…

Trên xe không khí vô cùng tĩnh lặng…

Chỉ có tiếng hít thở của hai người…

Nhưng hai bàn tay họ vẫn đan chặt vào nhau…

Một người lo sợ vì những bí mật không thể tiết lộ…

Một người bất an vì những cảm xúc kì lạ…

Bởi vì…

Cô không thích nụ hôn ấy…

Trong bóng đêm một chiếc xe chậm rãi bám theo họ…

Sau khi đến bệnh viện Jessica đề nghị tự mình lên phòng bệnh vì cô muốn giải tỏa những cảm giác bất an này…

Nhìn thấy sự kiên quyết của Jessica, Yuri cũng đành chấp nhận…

Jessica đang thơ thẫn trong vườn hoa của bệnh viện với những suy nghĩ của riêng mình…

Tae là ai……..

Tae yêu cô…

Yul cũng yêu cô…

Ai mới thật sự là người nắm giữ con tim này…….

Vô số câu hỏi đặt ra trong đầu cô vào lúc này…

Cô muốn giải quyết những thắc mắc trong đầu mình…

_Cần người tâm sự không cô em ?

Bất chợt một giọng nói vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô…

Trước mặt cô lúc này là một người đàn ông xa lạ nhưng trực giác cho cô biết hắn ta là người xấu…

_Anh là ai ? Tôi không quen anh…

_Anh là Lee DongHae…Em không nhớ anh sao, Jessica?

“Jessica? Sica ?”

_Tôi là Sooyeon…không phải Jessica gì hết…nhầm người rồi…

_Em đúng là mất trí nhớ thật rồi…nếu không phải hôm đó anh nghe Kwon Yuri và Choi Sooyoung nói chuyện có lẽ không ai

biết được bí mật này rồi, cô ta đúng là nham hiểm mà…

_Tôi không quen anh…làm ơn tránh đường…

_Vậy thì thật tội nghiệp cho Kim Taeyeon…

“Taeyeon? Tae ?”

_Kim Taeyeon là ai?

_Cô ấy là người yê…

Bốp….

Chưa hoàn thành xong câu nói của mình, DongHae bị một cú đấm rất mạnh vào mặt khiến hắn ngã xuống đất

_Cút ngay…mày đã nói gì hả? Giọng nói Yuri đầy phẫn nộ vang lên…may mắn là cô không yên tâm để Jessica về phòng một

mình nên nhanh chóng quay lại nếu không thì…

_Haha…Kwon Yuri…Cô đúng là nham hiểm…lại giấu cô ấy một chuyện quan trọng như thế…

_Im ngay…đồ khốn…Không thể kiềm chế cơn tức giận Yuri điên cuồng đạp lên người Donghae như muốn hắn vĩnh viễn biến

mất…

Khuôn mặt Yuri bỗng trở nên vô cùng tàn ác và đáng sợ…

Giống như quỷ dữ…

Bị lấy mất trái tim…

Điên cuồng…

Tàn bạo…

Hung ác…

Vô cùng tàn nhẫn…

_Đánh đi…cho dù cô có đánh chết tôi thì sự thật vẫn là sự thật…Cô là quái vật…Cô sẽ không bao giờ có được tình yêu của

Jes…

_Tao giết chết mày…

Yuri với lấy con dao mổ trên khay đựng dụng cụ y tế của một cô y tá tình cờ đi ngang qua…

“Quái vật…?”

Như quá sợ hãi trước phản ứng của Yuri, một cơn choáng váng ập đến khiến Jessica hoa mắt và cô ngất đi…

_AAA…Cô ấy ngất rồi…cô y tá hoảng sợ hét lên

Chợt nghe thấy tiếng hét Yuri quay lại thì thấy Jessica đã nằm trên mặt đất…

Bỏ con dao xuống Yuri nhanh chóng tiến lại nơi Jessica đang nằm rồi bế cô ấy về phòng bệnh bỏ lại tên Donghae đang đau

đớn nằm trên mặt đất vì con dao đã đâm vào chân hắn và nhìn vào cô với ánh mắt căm thù…

“Chuyện này chưa xong đâu Kwon Yuri.Cứ chờ đấy”

_Sooyeon àh…tỉnh lại đi em…vừa bế Jessica trên tay Yuri vừa hoang mang gọi tên cô ấy nhiều lần

_Bác sĩ…Cấp cứu

Sau khi được bác sĩ kiểm tra, tình trạng của Jessica không nguy hiểm, chỉ do hoảng sợ cực độ mà thôi, cần phải nghỉ ngơi và

không thể chịu kích động nữa thì mọi chuyện đều ổn

_Yul xin lỗi…tất cả là tại Yul…Yuri nắm chặt tay con người đang nằm ngủ trên giường bệnh…

Reeng…

Chợt điện thoại Yuri vang lên, cô vội vàng bắt máy vì không muốn làm thức giấc Jessica

_Chuyện gì vậy Soo?

_Công ty có hợp đồng gặp trục trặc, cậu phải tới để giải quyết…

_Được rồi…tớ đến ngay…

Yuri tắt máy rồi tiến đến giường bệnh đặt một nụ hôn lên trán Jessica rồi thở dài rời khỏi phòng bệnh…

Khi cánh cửa đóng lại thì con người đang nằm trên giường cũng mở mắt ra nhìn chằm chằm vào trần nhà…

Bây giờ cô không muốn nói chuyện với Yuri…

Cô vẫn còn hoảng sợ khi nhớ đến khuôn mặt Yuri lúc ấy…

Lạnh lùng…

Tàn nhẫn…

Chắc chắn Yuri có chuyện giấu diếm cô…

Cô muốn biết về quá khứ của mình…

Cô cần một người giúp mình tìm lại kí ức…

Lee DongHae ?...........

Chap 7:

Sau sự việc của Lee Donghae, Jessica được bảo vệ vô cùng gắt gao…

Bảo vệ ư…

Thực chất là cô đang bị giam lỏng…

Dù đi bất cứ đâu cũng có người tháp tùng phía sau…

Thật sự rất khó chịu…

Tù túng và bó buộc…

Cô ghét cảm giác này…

Chính vì thế cô chẳng buồn nói chuyện với bất kỳ ai…

Kể cả Yuri…

Hằng ngày Yuri đều đến thăm cô…

Nhưng…

Có lẽ cô cần thời gian để thích ứng việc vừa xảy ra…

Đang suy nghĩ thất thần thì có một mảnh giấy ở dưới đĩa trái cây làm cô chú ý…

“Nếu muốn biết về quá khứ của mình và sự thật về bản chất của Kwon Yuri thì đến cổng sau của bệnh viện để gặp tôi

Một mình….

Lee Donghae…..”

Lại là hắn ta…

Cô có nên đi không?

Quá khứ…

Bản chất của Yuri…

Thiên thần…

Hay…

Ác quỷ…???

**New York**

_Tại sao họ có thể lật lọng như vậy chứ? Rõ ràng đã đồng ý với chúng ta tại sao lại ký hợp đồng với công ty khác? Taeyeon

đập mạnh tập tài liệu xuống bàn một cách đầy giận dữ

_Bình tĩnh đi Tae àh…Có lẽ hợp đồng của chúng ta có thiếu sót gì chăng?

_Thiếu sót àh? Không thể nào…Cậu có biết tớ đã mất bao nhiêu công sức để làm nó không? Vì không kiểm soát được sự

nóng giận của mình mà Taeyeon quát lớn vào mặt Tiffany

_Tớ xin lỗi…Tiffany cúi mặt xuống đất để ngăn những giọt nước mắt đang chực trào ra…

Chợt cảm thấy tội lỗi khi mình đã quá to tiếng với bạn mình, Taeyeon vội vàng giải thích vì cô không muốn nhìn thấy những

giọt nước mắt cùa cô ấy

_Um…tớ không cố ý lớn tiếng với cậu đâu…chỉ là tớ tức giận vì công sức của mình không được công nhận thôi…Taeyeon thở

dài, cô đồng ý với appa sẽ ký hợp đồng thành công nhưng có lẽ cô không đủ năng lực để chiến thắng Kwon Yuri_người mà

cô luôn cố gắng để vượt qua…

Flashback:

_Appa…con được điểm cao này…Taeyeon đem bảng điểm lại khoe với appa mình…

_Uhm…giỏi lắm con gái ngoan…Ông Kwon vừa nói vừa vuốt ve Taeyeon…

_Dù cậu có cố gắng thế nào thì vẫn thấp hơn tôi một bậc thôi…Yuri cười khinh bỉ khi thấy Taeyeon khoe khoang bảng điểm

với appa mình

_Yuri, con không được nói như vậy, dù sao Taeyeon cũng là chị con…

_Chị gì chứ? Con và cậu ta chẳng có chút quan hệ nào cả? Cậu ta chỉ là con riêng của người phụ nữ đáng ghét đó thôi…

Bốp…

Một cái tát thật mạnh của ông Kwon vào mặt của Yuri trước sự ngỡ ngàng của Taeyeon và bà Kim_mẹ của Taeyeon

_Con học ở đâu cái kiểu ăn nói hỗn láo như thế chứ hả?

_Tại sao chứ? Con luôn cố gắng để vượt qua cậu ta chỉ để nhận được sự chú ý của appa…nhưng appa lúc nào cũng chỉ biết

đến Taeyeon…con mới là con ruột của appa mà…từ khi mẹ mất, appa luôn xa cách với con, có phải vì cậu ta và người phụ

nữ đó không, appa không còn thương con như ngày xưa nữa, con ghét appa…cô bé Yuri ôm mặt khóc chạy ùa vào phòng rồi

đóng sầm cửa lại…

Những kí ức đau đớn ngày nào lại ùa về…

**Flash back**

Hôm nay nhà họ Kwon được bày trí vô cùng lộng lẫy, bởi hôm nay là sinh nhật của ông Kwon..

Đã lâu rồi kể từ ngày bà Kwon mất, không khí trong nhà mới bớt đi vài phần ảm đạm…

Cô bé Yuri xinh đẹp trong bộ quần áo màu trắng đang ngồi trên bàn ăn chờ appa của mình về để chúc mừng sinh nhật…

Trong tay cô bé đang ôm hộp quà mà cô sẽ tặng cho appa mình…

_Thưa tiểu thư…Lão gia đã về…

_Cháu biết rồi….vừa dứt lời thì cô bé đã chạy ào ra ngoài…

Cánh cửa mở ra, ông Kwon với bộ mặt cau có bước vào làm không khí chợt lắng xuống…

_Appa…con chúc appa sinh nhật vui vẻ…vừa nói Yuri vừa cười thật tươi và giơ tay đưa hộp quà mà mình đã cất công chuẩn

bị lên với ánh mắt mong chờ

Khi nhìn thấy nụ cười và ánh mắt ấy, lòng ông Kwon thắt lại đau đớn…

Đó là nụ cười và ánh mắt của Chae young…

Đó đã từng là những điều ông trân trọng và quý giá nhất…

Nhưng giờ đây….

Ông không muốn nhìn thấy chúng nữa…

Chúng làm ông đau đớn…

_Ngủ sớm đi…cất giọng nói lạnh lùng để che dấu nỗi đau trong long, ông Kwon bước ngang qua Yuri, ông không cho phép

mình phải yếu đuối vào lúc này ….

_Ơ…quà con tặng appa này…con đã làm rất lâu…lúc trước là umma dạy con làm đấy…vẫn không chịu bỏ cuộc, cô bé chạy

theo níu kéo tay appa mình…

_Tránh ra….khi nghe đến từ umma ấy làm nỗi nhớ và sự tức giận trong ông bùng nổ…..

Giật mạnh cánh tay ra khỏi bàn tay nhỏ bé ấy, ông Kwon vô tình dung lực quá mạnh khiến cô bé ngã xuống nền nhà lạnh

buốt…

Món quà trong tay vỡ nát….

Trái tim chịu quá nhiều tổn thương của một cô bé cũng không còn lành lặn như xưa…

Nỗi đau này quá lớn…

Món quà là một khung hình có bức vẽ bà Kwon trong đó….

Đó là do chính tay cô bé vẽ…

Từng viên ngọc được kết lên khung hình tuy không đều nhưng lại rất cẩn thận…

Tan nát rồi…

Chẳng còn gì cả…

Như phải gánh chịu sự tổn thương quá lớn, cô bé ngồi thất thần hồi lâu rồi nhích đến nhặt bức tranh của umma lên…

Cô bé lau bức tranh vào áo mình một cách nhẹ nhàng rồi lẩm bẩm những câu khiến người ta đau thắt..

_Không sao đâu…Yul lau giùm umma rồi…mặt umma vẫn còn đẹp lắm…umma có đau không? vừa hỏi cô bé vừa thổi nhẹ vào

bức tranh như để xoa dịu nỗi đau của bức vẽ cũng như cõi long mình rồi đứng dậy lặng lẽ về phòng…

_Umma àh, Yul không chịu được…Yul đau quá…Yul sợ nữa…không ai bên cạnh Yul cả…ngay cả appa cũng bỏ rơi Yul rồi….

Lúc về đến phòng thì cô bé òa khóc thật lớn….

Khóc cho những nỗi đau đã bị đè nén quá lâu…

Khóc cho những cố gắng không được đền đáp….

Khóc vì quá khứ hạnh phúc đã vụt mất…

Và khóc vì một Kwon Yuri yếu đuối, ngu ngốc và dễ bị tổn thương…

Khóc một lần cuối cùng….

Và không bao giờ khóc nữa….

End flash back

Đau đớn khi nhận ra mình vừa ra tay đánh đứa con gái mà ông thương yêu…ông Kwon ngồi sụp xuống một cách hối hận…

_Appa đừng buồn mà…con sẽ cố gắng qua mặt Yuri để cậu ấy không xem thường con nữa…

Kể từ lúc đó, Taeyeon hạ quyết tâm sẽ thắng Kwon Yuri về tất cả mọi phương diện

Học tập…

Công việc…

Tình thương của appa…

Và…

Kể cả tình yêu…

End flashback

_Cậu chỉ cần cố gắng là được mà…Tớ biết gần đây vì không liên lạc được với Sica mà cậu không tập trung vào công việc

được nên có sơ suất thôi

_Tớ không thể thua Kwon Yuri được Fany àh, tớ không muốn bị cậu ta xem thường…không thể được…Taeyeon vừa nói vừa

ôm đầu mình một cách tuyệt vọng…

_Không sao đâu…Tớ sẽ giúp cậu mà…

“Tớ đã có cách giúp cậu rồi Tae àh…nhưng cậu cứ yên tâm…trong lòng tớ cậu luôn là người giỏi nhất mà”

Chap 8:

_Anh biết là em sẽ đến mà…Donghae xuất hiện ngay khi thấy Jessica lấp ló ở phía xa và lén lút với bộ quần áo bệnh nhân….

_Tôi không có nhiều thời gian đâu, mau nói cho tôi biết đi…

_Thế em muốn biết gì nào? Vừa nói hắn vừa lấy bàn tay ghê tởm của mình vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của Jessica…

_Quá khứ của tôi…Jessica vẫn giữ giọng lạnh băng và nhìn chằm chằm vào hắn

_Um…vậy thì phải có điều kiện gì đó chứ…

_Anh muốn gì? Tôi chẳng có gì có thể cho anh đâu…

_Anh chỉ cần em là được rồi…dứt lời hắn hôn nhanh vào má Jessica

Chát…

_Khốn kiếp…anh thật đáng ghê tởm…Jessica tát mạnh vào mặt hắn

_Tôi ghê tởm ư? Tôi nói cho em biết, Kwon Yuri mới chính là người đáng ghê tởm, cô ta dám đuổi tôi khỏi công ty rồi không

cho bất kỳ công ty nào nhận tôi vào làm nữa kìa

_Đó là vì anh bất tài, vô dụng không tài giỏi bằng Yul của tôi…Jessica trở nên tức giận khi hắn ta dám mắng Yuri của cô

_Ha…Yul của tôi nữa àh…được lắm…đã vậy tôi sẽ cho cô biết thế nào là đau khổ….hắn tiến sát lại Jessica…

_Tránh ra…cứu tôi…um…mm…giọng nói của cô chợt im bặt vì đã bị hắn chụp thuốc mê…

“Để xem cô sẽ như thế nào đây Kwon Yuri…haha”

**NewYork**

_Cho tôi hỏi ông Smith đang ở phòng nào ạh? Tiffany dùng tiếng Anh thành thạo của mình hỏi nhân viên tiếp tân

_Phòng 108 thưa cô…

_Cám ơn

Đứng trước phòng 108, Tiffany cố gắng giữ bình tĩnh, cô hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa phòng bước vào

_Đến rồi àh cô bé…

Tiffany nhìn thấy một gã ngoại quốc cao to đang nằm trên giường với chỉ một chiếc khăn quấn quanh mình…

_Anh đợi em lâu quá rồi đấy…nhanh lên…lại đây…vừa nói hắn vừa đập tay vào chỗ trông bên cạnh mình

_Ông sẽ ký hợp đồng với chúng tôi chứ? Tiffany rụt rè hỏi

_Tất nhiên cái đó còn phụ thuộc vào biểu hiện trên giường của em nữa chứ….nhanh lên nào…

Tiffany rụt rè bước lại gần chiếc giường….

Khi cô gần đến nơi thì hắn ta kéo cô xuống rồi trường lên trên…

Liên tiếp những nụ hôn trải lên khuôn mặt cô…

Từng lớp quần áo dần được cởi bỏ…

Cô chợt cảm thấy ghê tởm hắn ta…

Và ghê tởm chính bản thân mình…

Liệu cô có đúng khi đưa ra quyết định này…

Khi đã yêu thì…

Không có đúng sai…

Chỉ có xúc cảm của con tim là luôn luôn đúng…

“Tae àh…cứu tớ…tớ cần cậu…”

**Tại một căn nhà hoang**

Khẽ mở mắt để quan sát tình hình xung quanh, cô chợt nheo mắt để thích ứng với ánh nắng *** gắt đang chiếu vào mặt

mình

_Tỉnh rồi sao? một giọng nói vang lên

Là Lee Donghae…

_Thả tôi ra…Jessica giãy dụa khi thấy tay mình bị hắn ta trói chặt

_Đâu có dễ như vậy chứ…chúng ta còn phải đợi Yul của em đến tham gia nữa…haha

_Anh định làm gì Yul ? cô chợt hoảng sợ với ý nghĩ hắn ta sẽ làm hại đến Yul…

_Em lo lắng cho cô ta đến vậy ư? Cô ta không xứng đáng để có được hạnh phúc đâu..

_Tôi sẽ cho Yul hạnh phúc…

_Im đi, em chẳng biết tí nào về cô ta cả

_Tôi chỉ cần biết Yul yêu tôi là được rồi

_Yêu em àh…đã vậy thì tôi muốn biết cô ta có còn yêu em nữa không khi em đã là người phụ nữ của tôi…

_Anh muốn làm gì? Tránh xa tôi ra…

Hắn ta lao đến Jessica rồi nằm đè lên người cô ấy…….

Sự giãy dụa chẳng có tác dụng gì vào lúc này…….

Cô đành buông xuôi cho số phận……..

“Yul àh, cứu em với………..”

**NewYork**

Rầm…

Cánh cửa phòng 108 bật mở …

Bốp…

_Tránh xa cô ấy ra…đồ khốn….Taeyeon điên cuồng đánh tới tấp vào mặt của gã Smith khi cô vừa chứng kiến gương mặt

kinh tởm này đang di chuyển khắp người Tiffany…

_Cô làm cái quái gì thế hả? Tôi sẽ không bao giờ ký hợp đồng với tập đoàn Kwon các người nữa…

_Cút ngay…Tôi cũng không cần cái hợp đồng quái quỷ ấy nữa…

“Cậu lo cho tớ sao Tae àh?”

Gã Smith hoảng sợ trước ánh mắt đỏ rực của Taeyeon nên nhanh chóng nhặt lại quần áo rồi chạy ra khỏi phòng…

_Tại sao cậu lại lên giường với hắn ta hả? Cậu có biết cậu đang làm gì không? Cậu mất trí rồi àh? Vừa nói Taeyeon vừa nắm

chặt lấy vai Tiffany mà lắc…

_Đau tớ Tae àh….Tiffany nhăn mặt khi Taeyeon nắm lấy vai cô rất mạnh…

_Cậu biết đau sao? Nếu không phải tớ theo dõi cậu thì cậu có biết chuyện tồi tệ gì sẽ xảy ra không hả?...Taeyeon vẫn tiếp

tục mắng Tiffany…

_Cậu theo dõi tớ sao? Làm sao cậu biết? …

_Tớ đã nghe lén cuộc nói chuyện giữa cậu và thư ký của gã Smith…giọng Taeyeon chợt dịu lại khi thấy gương mặt hối lỗi của

Tiffany…

_Tớ chỉ muốn giúp cậu thôi mà…Tiffany cuối gằm mặt vì xấu hổ…

_Nghe tớ nói này…thật sự tớ rất muốn giành được hợp đồng này để chứng tở bản thân nhưng nếu vì nó mà cậu xảy ra

chuyện thì tớ không cần nó nữa…dịu dàng nâng mặt Tiffany lên, Taeyeon nhìn thẳng vào mắt Tiffany một cách kiên định như

để chứng minh lời mình vừa nói…

_Cậu lo cho tớ như vậy sao? Tiffany ngước mắt lên nhìn Taeyeon đầy hy vọng, nhưng…

_Tất nhiên rồi chúng ta là bạn mà…mỉm cười dịu dàng Taeyeon vô tình nói mà không nhận ra ánh mắt đầy tổn thương kia…

_Tớ không muốn chúng ta là bạn cậu có hiểu không? Bất chợt Tiffany hét lên khiến Taeyeon bất ngờ…

_Cậu sao vậy Fany? Nắm chặt lấy tay Tiffany, Taeyeon lo lắng hỏi…

_Buông ra…tớ không cần cậu hương hại….Vùng ra khỏi bàn tay ấm áp ấy Tiffany muốn đứng dậy nhưng do vấp phải tấm

drap giường nên cô bị mất thăng bằng ngã xuống đất và kéo theo cà Taeyeon…

Khá bất ngờ vì cú ngã lúc nãy, đến lúc bình tĩnh lại thì Taeyeon thấy Tiffany đang nằm đè trên người cô, bàn tay cô ấy đang

vuốt ve khuôn mặt cô

_Tớ không muốn chỉ là bạn của cậu, Tae àh…

_Cậu…cậu…Taeyeon lắp bắp khi thấy khuôn mặt Tiffany đang từ từ tiến lại gần cô…

Từ từ hai bờ môi chạm vào nhau…

Ngọt ngào…

Mềm mại…

Taeyeon dần dần chìm đắm và đáp trả lại nụ hôn…

Nụ hôn càng ngày càng cuồng nhiệt…

Cả hai dần dần bị nụ hôn đốt cháy….

Và khi Taeyeon chuẩn bị cho bước tiếp theo thì…

“Còn Sica thì sao?”

Một ý nghĩ bất chợt vang lên trong đầu cô làm cô lấy lại được sự tỉnh táo…

“Mày vừa làm gì vậy Tae?”

Taeyeon đẩy Tiffany ra rồi nhanh chóng chạy ra khỏi khách sạn…

_Tae àh…đợi tớ với….Tiffany gọi với theo…

Khi nghe thấy tiếng gọi của Tiffany thì Taeyeon càng cố gắng chạy nhanh hơn vì cô sợ phải đối mặt với Tiffany cũng như

những cảm xúc kì lạ này

Đó là nụ hôn đầu tiên của cô…

Cũng là lần đầu cô tiếp xúc một cách thân mật với người khác..

Mặc dù cô và Jessica quen nhau đã lâu nhưng chỉ có nắm tay, cùng lắm là hôn má mà thôi…

Có lẽ đây chỉ là sự mới mẻ…

Không còn gì khác nữa…

Có thật như vậy không?...

Do đang bận rộn với những suy nghĩ của mình, Taeyeon băng qua đường mà không chú ý có một chiếc xe đang lao về phía

mình…

Kéet….

_AAAAAAAAAAAAAAA……

_KHÔNG……………

Chap 9:

Rầm….

Cánh cửa căn nhà hoang bật tung sau cú đá rất mạnh của Yuri…

Chạy nhanh hết sức có thể vào trong, Yuri vội vàng tìm kiếm hình bóng quen thuộc…

Tim cô như thắt lại khi thấy người con gái cô yêu đang nằm bất tỉnh trên mặt đất…

Quần áo bị xé rách…

Khuôn mặt đẫm nước mắt….

Và máu…

Đau đớn…

Hoảng loạn…

Cô từ từ tiến lại về phía thiên thần của cô…

_Sooyeon àh….

Yuri chầm chậm tiến về phía thân hình đang nằm bất động trên mặt đất…

_Sooyeon àh…

Bốp…

Bất chợt có một vật gì đó đập vào đầu cô khá mạnh khiến cô dần mất đi ý thức…

...........................................

Tỉnh dậy khi bị nước hất vào mặt mình, Yuri chớp chớp mắt để làm quen với ánh nắng chói mắt, tay cô đang bị trói chặt….

_Yul àh…một giọng nói yếu ớt xen lẫn sợ hãi vang lên làm cô ngay lập tức bừng tỉnh….

_Sooyeon àh…em không sao chứ?...

_Em không sao Yul àh…Hắn ta…

_Hai người diễn đủ rồi đấy…Giọng nói Lee Donghae vang lên…

_Mày muốn gì? Thả cô ấy ra? Mày muốn làm gì tao cũng được …

_Anh hùng lắm Kwon Yuri…haha…không lẽ mày còn muốn cô ta khi mà cô ta đã là người của tao sao?

_Mày nói gì? Đồ chó…

_Haha…hối hận khi đã đến cứu cô ta sao?mày có thể đi nếu muốn….nhưng cô ta thì phải ở lại để phục vụ tao lần nữa…

_Im ngay…cho dù có chuyện gì xảy ra thì tao cũng không bỏ cô ấy một mình đâu….

_Yul àh…Yul đi đi…không cần lo cho em đâu…hưc…lắc đầu liên tục, cô không muốn Yuri vì cô mà gặp nguy hiểm

_Không…Yul sẽ không bỏ em dù có chuyện gì xảy ra đi nữa…

_Im đi…hai người tình cảm đủ rồi đó…

_Mày muốn làm gì tao cũng được nhưng xin mày đừng hại cô ấy được không?...

_Haha…Kwon tiểu thư mà phải cầu xin người khác sao? Đúng là sức mạnh tình yêu nhỉ…

_Chỉ cần mày thả cô ấy, muốn gì tao cũng chấp nhận hết…

_Mày còn nhớ lần trước mày đã đâm vào chân tao chứ…hôm nay tao muốn mày phải gánh chịu nỗi đau đó…thế nào…

_Đừng….đừng…Yul àh…không cần phải như thế đâu…nước mắt Jessica chảy dài…

_Được…mày muốn làm gì thì tùy…Yuri nói bằng giọng cương quyết…

_Không dễ vậy đâu…tao muốn mày tự đập gãy chân của mình…dứt lời hắn quăng cho Yuri một khúc cây mà hắn vừa dùng

để đập vào đầu

Cô lúc nãy …

_Đừng…Jessica vẫn tiếp tục van xin…

_Hãy nhớ những gì mày đã nói…Yuri nhìn Donghae với một ánh mắt cương quyết…

Sau khi câu nói ấy kết thúc cũng là lúc liên tiếp những âm thanh đau đến xé lòng vang lên…

Bốp…bốp…bốp….

Yuri cầm lấy khúc cây và đánh thật mạnh vào chân mình…

Chân Yuri đẫm máu…

Khuôn mặt Jessica đẫm nước mắt…

Đau quá….

_KHÔNG, xin anh tha cho Yul đi mà

_Em muốn cầu xin cho cô ta ư? vậy hãy xem cái này đi….. vừa nói hắn vừa quăng cho cô một xấp hình

Nhặt lên xem thì cô bất ngờ khi thấy trong ảnh là mình và một người con gái khác đang tươi cười vô cùng vui vẻ….

Cô gái ấy không phải Yul…

_Sao ? Em nhận ra người trong ảnh chứ…đó chính là quá khứ của em đấy, và điều quan trọng, Kwon Yuri chính là người mà

em căm ghét nhất….

Cầm những tấm ảnh trong tay, Jessica xem đi xem lại nhiều lần…

Trong khi đó Yuri nhìn cô với ánh mắt lo sợ và đau đớn..

Hết thật rồi sao…

Cầm những tấm ảnh trên tay, Jessica sờ lên chúng như để cảm nhận…

Cảm giác này….................

Như vừa suy nghĩ được chuyện gì đó, ánh mắt Jessica lóe lên một tia nguy hiểm…..

_Thì ra là vậy…….

_Rốt cuộc em cũng nhớ lại rồi àh…

_Tất nhiên, đây là những kỉ niệm đẹp của chúng tôi thì làm sao có thể quên được chứ…vừa nói Jessica vừa lạnh lùng nhìn

thẳng vào ánh mắt của Yuri

Cuối cùng cũng kết thúc…

Những thứ không thuộc về mình dù cố gắng thế nào thì kết quả vẫn như nhau…

Jessica không thuộc về cô…

Chưa từng và không bao giờ thuộc về cô….

Mỉm cười đau đớn Yuri để mặc những giọt nước mắt tuông rơi…

_Hahaha, vậy bây giờ em có muốn van xin cho cô ta nữa không…

_Không bao giờ, anh mau thả tôi ra đi, người anh muốn trả thù là cô ta, không liên quan gì đến tôi, anh muốn hành hạ cô ta

như thế nào thì tùy..ánh mắt lạnh giá xoáy thẳng vào Yuri…

“Em tàn nhẫn với Yul vậy sao…”

_Mày hãy thả cô ấy ra đi, dù sao cô ấy cũng không liên quan đến chuyện này, nếu mày muốn giết tao thì cứ ra tay đi…ánh

mắt vô hồn của Yuri cho thấy cô quyết định buông xuôi tất cả….

_Không phải em rất ghét cô ta sao, bây giờ anh cho em cơ hội trả thù đấy Jessica…vừa nói hắn vừa cởi trói tay cho Jessica

và quăng cho cô ấy một con dao…

_Giết cô ta và em sẽ được ra khỏi đây…hắn ta lạnh lùng tuyên bố…

_Giết tôi đi, tôi sẽ không phản kháng đâu…Yuri ngước lên nhìn Jessica lần cuối rồi nhắm mắt chờ đợi cái chết….

Được chết dưới tay người mình yêu cũng là một loại hạnh phúc…

Một hạnh phúc tàn nhẫn…

“Đừng quên Yul nhé, Sooyeon”

_Anh nhớ phải giữ lời đấy…cầm con dao trên tay, cô không một chút do dự nào mà đâm xuống………

Chap 10:

_Tae àh….Dùng hết sức mạnh của mình Tiffany đẩy Taeyeon vào lề đường, cùng lúc đó chiếc xe lao tới hất cô ra xa…

Bịch…

Đầu Tiffany va mạnh vào thành xe….

Và rồi…

Điều duy nhất Tiffany có thể biết là tiếng kêu đầy hốt hoảng của Taeyeon....

Bóng tối bao trùm….

_Anh nhớ phải giữ lời đấy…cầm con dao trên tay, cô không một chút do dự nào mà đâm xuống………

Bất ngờ cô quay ngược trở lại rồi vung con dao về phía DongHae…

Đang nhếch môi cười một cách đắc ý, hắn hoàn toàn bất ngờ khi thấy Jessica đang cầm con dao đâm vào hắn…

Dù không kịp chuẩn bị nhưng hắn vẫn may mắn né được con dao…

Con dao xẹt qua tay hắn rướm máu làm hắn trở nên điên cuồng…

_Khốn kiếp, cô chết với tôi….

Đang nhắm mắt chờ đợi cái chết, Yuri nghe tiếng Donghae hét lên và tiếng kêu của Jessica…

Mở mắt ra cô thấy hắn cầm lấy khúc cây và đánh về phía Jessica đang đứng im vì quá hoảng sợ…

Bất chấp cái chân đang đau đớn, cô vùng lên rồi chạy thật nhanh đến ôm Jessica vào lòng rồi hứng chịu liên tiếp những cú

đánh thô bạo ấy…

.........................................

_Cậu sẽ không sao đâu Fany àh…có tớ ở đây rồi…Taeyeon thật sự hoảng loạn, cô vẫn luôn nắm chặt tay Tiffany trên đường

đến phóng cấp cứu…

Cô biết Tiffany yêu cô…

Nhưng….

Nhiều đến thế sao….

Cô ấy sẵn sàng hy sinh những thứ quý giá nhất của mình…….

Còn cô thì sao?.........

Cô có thể cho cô ấy được những gì?...........

Tình yêu?.............

Không thể được…

Phải làm sao đây…..

Cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại cũng là lúc Taeyeon ngồi bệch xuống đất ôm đầu một cách đau đớn với bàn tay đầy máu

của Tiffany và chìm đắm vào những suy nghĩ của riêng mình….

_Dừng lại….tiếng Sooyoung vang lên từ đằng xa….

Nhận thấy tình hình không thuận lợi, Lee Donghae cầm lấy cái ghế ở gần đó và sẽ cho Yuri một đòn quyết định….

_Đừng….Jessica hét lên hoảng sợ khi thấy hắn ta cứ liên tục đánh vào lưng Yuri

Đoooàng…

Sooyoung cầm lấy khẩu súng và bắn vào tay hắn….

Sự đau đớn ở cánh tay buộc hắn phải bỏ khúc cây ra và bỏ chạy…

Nhưng vệ sĩ nhà họ Kwon nhanh chóng ập đến và khống chế hắn…

Jessica lao nhanh đến bên Yuri lúc này đã bất tỉnh vì không chịu được cơn đau hành hạ mình….

_Yul àh…Yul không được có chuyện gì đâu….đừng bỏ em một mình…

_Nhanh lên…đưa tiểu thư vào bệnh viện….tiếng Sooyoung vang lên gấp gáp khi thấy người bạn thân của mình đang nằm bất

động trên mặt đất và máu ở chân không ngừng chảy ra

Đèn phòng cấp cứu vụt tắt

Taeyeon cuống quít hỏi bác sĩ về tình trạng của Tiffany….

_Tạm thời đã qua thời kỳ nguy hiểm nhưng do chấn động đến não nên phải chờ bệnh nhân tỉnh dậy mới có thể phán đoán

chính xác…

_Cám ơn bác sĩ…thở phào nhẹ nhõm, Taeyeon nhanh chóng tiến vào phòng bệnh của Tiffany…

Cô ấy đang nằm trên giường bệnh với dãy băng quấn quanh đầu…

Khuôn mặt tái nhợt…..

Tâm cô chợt thắt lại khi nhìn thấy hình ảnh ấy.

_Cậu sẽ không sao đâu Fany àh…..

.......................................

_Yuri sao rồi bác sĩ….

_May mắn tiểu thư chỉ bị kiệt sức và mất máu quá nhiều thôi, bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi là có thể khỏe lại…bác sĩ vui vẻ trả lời

_Còn chân của Yul thì sao…có nặng không?...liệu có để lại di chứng nào không?...Jessica nắm lấy vai bác sĩ hỏi dồn dập…

_Cô cứ yên tâm…tạm thời vết thương ở chân không đáng ngại nhưng phải tập vật lý trị liệu một thời gian mới có thể đi lại

bình thường nhưng sau này không thể để chân của tiểu thư bị thương nặng như vậy nữa, nếu không thì hậu quả sẽ rất khó

tưởng tượng…bác sĩ nghiêm túc căn dặn rồi nhanh chóng rời khỏi nhường không gian riêng cho hai người bọn họ….

Jessica tiến vào phòng bệnh rồi ngồi bên giường và vuốt ve khuôn mặt của Yuri…

Yul của cô rất đẹp…

Yul của cô có mái tóc đen dài…

Yul của cô có chiếc mũi cao và đôi môi gợi cảm….

Yul của cô?.......

Từ khi nào bản tính sỡ hữu của cô lại cao đến vậy…

Khi Yuri được đưa vào phòng cấp cứu thì cô lại bình tĩnh lạ thường…

Không có gì phải sợ sệt cả…

Nếu Yul có bị thương nặng đến thế nào thì cô sẽ chăm sóc và an ủi Yul…

Nếu Yul chết đi…

Cô cũng chẳng muốn sống làm gì…

Chết chung với người mình yêu thì còn hạnh phúc hơn khi phải cô đơn một mình….

Yêu?.....

Cô yêu Yul sao?.........

Có lẽ là vậy….

Yêu….

Rất yêu…

Yêu những lúc Yul nhìn cô với ánh mắt tràn ngập tình yêu….

Yêu những lúc Yul dỗ dành cô khi cô làm nũng…

Yêu nụ cười ngố đặc trưng…..

Yêu………

Và yêu…….

Cô yêu tất cả những gì thuộc về Kwon Yuri…

Từ lúc tỉnh dậy đến nay, Yul là người luôn chăm sóc và cho cô một cảm giác ấm áp rất quen thuộc…

Mặc dù quá khứ của cô còn nhiều bí ẩn…

Nhưng chẳng sao cả….

Cô tin Yuri sẽ cho cô hạnh phúc và lắp đầy quá khứ đó…

Bởi vì cô cảm thấy thật an toàn khi bên Yul

Vậy thì cần gì phải tìm lại những ký ức ấy chứ….

Lúc nhìn những tấm hình ấy…

Cảm giác duy nhất của cô là…

Xa lạ và trống rỗng…

Bây giờ cô không cần gì hết….

Chỉ cần Yul mà thôi….

“Yul àh…mau tỉnh lại đi…em có chuyện phải nói cho Yul biết….”

................................

Đã hơn một tuần kể từ ngày Tiffany nhập viện, nhưng cô ấy vẫn chưa tỉnh lại…..

_Cậu đã ngủ mười ngày rồi đấy…mau tỉnh lại đi nấm ú àh…cậu mà không tỉnh lại thì sẽ biến thành một cây nấm phì chứ

không còn là nấm ú nữa đâu….vừa nói Taeyeon vừa gọt táo cho Tiffany…

Tiffany rất thích ăn trái cây…

Tiffany nghiện màu hồng…

Tiffany hay ăn đồ ăn nhanh…

Mỗi khi thích thú thì cô ấy sẽ vỗ hai tay vào nhau tạo ra những âm thanh lớn vô cùng…….

Mỗi khi buồn thì cô ấy sẽ ra bờ biển để ngắm cảnh…

Và cô sẽ đến an ủi, cho cô ấy một bờ vai để dựa vào…

Mình hiểu cậu ấy đến vậy sao?..........

Chợt giật mình khi nghĩ đến những thói quen của Tiffany mà cô lại nhớ kỹ từng thứ…

Còn Jessica thì sao?..........

Cô chỉ biết …….

Jessica thích ngủ….

Jessica ghét dưa leo…

Và…

Chẳng còn gì nữa….

“Tại sao lại như vậy chứ? Fany àh….mau giải thích cho tớ biết đi….”

Như nghe được lời kêu gọi của cô, con người nằm trên giường từ từ động đậy bàn tay rồi mở mắt ra…

_Fany àh…cậu tỉnh rồi….

Tiffany chớp mắt nhiều lần rồi mở to mắt như để tìm kiếm ai đó…

Nhưng…

_Tae….cậu ở đâu? Tiffany hoảng sợ quơ tay khắp nơi để tìm kiếm vật gì cô có thể bám vào….

_Tớ đây Fany àh…cậu sao thế…Taeyeon lo lắng hỏi khi thấy ánh mắt cười ngày nào giờ đây cứ nhìn vào một khoảng không

vô định…

_Tớ…tớ không thấy gì hết….Tae àh…tớ sợ quá…

_BÁC SĨ………….

Chap 11:

_Bác sĩ…..

Sau khi kiểm tra tình hình cho Tiffany, các bác sĩ với vẻ mặt căng thẳng thông báo cho Taeyeon tình hình của cô ấy

_Do bị va đập mạnh ở đầu nên não cô ấy có một khối máu bầm, và nó đã nằm đè lên dây thần kinh thị giác, có lẽ cô ấy sẽ bị mù tạm thời nhưng nếu…

_Nếu sao bác sĩ…Taeyeon vội vàng hỏi

_Chúng tôi có thể phẫu thuật nhưng vị trí của khối máu bầm nằm ở vị trí rất gần não, nếu phẫu thuật thì chỉ có 40 % cơ hội sáng mắt thôi

_Còn 60% kia thì sao????

_Cô ấy sẽ phải sống một cuộc sống của người thực vật….

...................................

_Đáng ghét…Tại sao Yul vẫn chưa tỉnh lại hả ? Yul muốn em chờ đến bao giờ đây…vừa nói Jessica vừa dùng khăn lau mình cho Yuri rồi thay một bộ quần áo mới cho cô ấy

_Mau tỉnh lại đi Yul àh…em có nhiều chuyện muốn nói với Yul mà…chuyện này rất quan trọng đó…

Vuốt ve khuôn mặt của Yuri một cách dịu dàng như sợ sẽ làm cô ấy bị đau, Jessica lấy tay mình vuốt dọc theo sóng mũi Yuri rồi đến bờ môi quyến rũ kia…

Mặc dù đôi môi kia đang tái nhợt và trông vô cùng thiếu sức sống nhưng nó vẫn thu hút cô một cách kì lạ…

Cô muốn chạm vào nó…

Chẳng lẽ cô khao khát nó đã lâu…?

Nhìn xung quanh xem có ai ở gần đó không, Jessica rụt rè đưa đôi môi mình chạm vào bờ môi kia thì…

Một lực kéo khá mạnh làm cô ngã sấp trên người Yuri…

_Yul tỉnh rồi ….reo lên mừng rỡ, Jessica ôm chặt cổ Yuri và rúc sâu hơn vào hơi ấm ấy….

Không có tiếng đáp trả của Yuri, cô ấy chỉ ôm cô thật chặt như sợ chỉ cần buông tay thì cô sẽ biến mất vậy…

Jessica cũng im lặng để hưởng thụ cảm giác ấm áp khi bên cạnh Yuri…

_Yul xin lỗi, đừng rời xa Yul mà…chợt nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Yuri, Jessica ngẩng đầu lên thì thấy đôi mắt đỏ hoe của Yuri…

_Sao phải xin lỗi em?

_Xin lỗi vì không bảo vệ được em, xin lỗi vì để hắn ta làm tổn thương em….

_Vậy Yul có bỏ rơi em vì em không trọn vẹn thuộc về Yul không? Jessica buồn bã hỏi, trong giọng nói chứa đầy sự lo lắng

_Không…không bao giờ Yul bỏ rơi em vì chuyện ấy…em đừng suy nghĩ về chuyện đó nữa nhé, nhưng sao lúc đó em lại…

_Yul ngốc thật….hắn ta có làm gì em đâu với lại em chỉ giả vờ như thế để lừa hắn ta thôi…nhéo nhẹ mũi của con người ngốc nghếch kia, Jessica bật cười khúc khích

_Ơ…nhưng…

_Hắn ta chỉ lừa Yul thôi…em không sao hết thật mà…chỉ là quá hoảng sợ nên em mới ngất thôi, còn máu là của hắn ta do em đã cắn hắn đó…

_Vậy em đến gặp hắn ta làm gì ?

_Em…em chỉ muốn tìm hiểu về quá khứ của mình thôi…em xin lỗi…em sẽ khô…Jessica gấp gáp nói, chính vì tìm hiểu về quá khứ mà cô đã làm Yul bị thương

_Em thật sự muốn biết về quá khứ của mình? Yuri chợt cắt ngang lời cô rồi nhìn cô với ánh mắt buồn bã…

Yuri quyết định nói ra sự thật …

Nếu để Jessica vì tìm hiểu về quá khứ mà gặp chuyện gì thì cô sẽ tự trách mình cả đời…

Có lẽ đây là sự giải thoát cho cà hai…

.......................................................

Bước về phòng bệnh của Tiffany một cách thất thần, Taeyeon đau lòng nhìn cô gái với ánh mắt xinh đẹp ngày nào nhưng giờ đây đôi mắt ấy…

Trống rỗng…

Và vô hồn…

_Tae? Là cậu àh? Tiffany thắc mắc hỏi, ánh mắt vẫn hướng về phía trước…

_Uhm…tớ đây…đi đến ngồi bên giường bệnh, Taeyeon nắm tay Tiffany thật chặt như để đảm bảo rằng cho dù có chuyện gì xảy ra cô vẫn luôn bên cạnh cậu ấy

_Tớ…tớ bị mù thật àh?…Tiffany ngập ngừng hỏi, nhưng tâm trạng của cô đang rất hoang mang…

_Cậu đừng lo Fany àh, dù có thế nào tớ vẫn sẽ ở bên cạnh cậu mà…Taeyeon liên tục an ủi…

_Tớ muốn làm phẫu thuật….Tiffany kiên định nói…

_Không được…cơ hội rất thấp nếu có gì bất trắc thì cậu sẽ phải sống thực vật đó biết không?Taeyeon hoảng sợ với ý nghĩ cô có thể mất Tiffany…

_Vậy cậu bảo tớ phải làm sao đây? Bố tớ đã lớn tuổi rồi, tớ không muốn làm gánh nặng cho bố…

_Còn tớ…tớ sẽ chăm sóc cậu mà…

_Cậu sẽ chăm sóc tớ suốt đời chứ? mỉm cười buồn bã, Tiffany hỏi

_Tất nhiên rồi…

_Còn Jessica thì sao? tớ phải ở lại đây để chữa bệnh, chẳng lẽ cậu cũng không về để gặp mặt cậu ấy àh?

_Tớ…

_Cậu yêu Sica rất nhiều mà…hãy trở về với cậu ấy đi…tớ sẽ ổn thôi…Tiffany nói rồi quay mặt sang chỗ khác ngăn dòng nước mắt sắp rơi

_Nhưng…Taeyeon vẫn còn lưỡng lự..

_Nghe lời tớ…quay về bên cậu ấy đi…đừng để cậu ấy chờ quá lâu…

_Fany àh…

_Tae àh…tớ không muốn vì tớ mà cậu phải hy sinh hạnh phúc đâu…cậu cứ trở về đi…ở đây đã có các bác sĩ chăm sóc cho tớ…đã lâu không liên lạc được với Jessica chắc cậu lo lắng lắm…nếu cậu ở đây thì tớ không thể yên tâm làm phẫu thuật được…

_Uhm…tớ nghe lời cậu….tớ sẽ quay về…nhận ra sự kiên định trong giọng nói của Tiffany, cô đành phải chấp nhận…

Taeyeon lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh bỏ lại đó một người với trái tim thổn thức…

“Chúc cậu may mắn Tae àh….Sica, hy vọng cậu đã có quyết định cho riêng mình…”

............................

_Thật ra Yul không phải….

_Không cần phải nói đâu Yul àh… lấy tay chặn miệng Yuri lại, giờ đây cô không cần biết gì nữa hết

_Em đã từng có quá khứ nhưng tương lai thì quan trọng hơn nhiều, em sẽ không bao giờ tìm hiểu về quá khứ ấy nữa, cứ để nó trôi vào quên lăng đi, em chỉ biết bây giờ người em cần là Yul và người em yêu cũng là Yul…

_Yul àh….em yêu Yul…Jessica thẹn thùng nói rồi úp mặt vào ngực Yuri để che dấu khuôn mặt đang đỏ lên vì ngượng…

Mọi cảm xúc của Yuri vỡ òa…

Jessica cần cô…

Jessica yêu cô….

Có thể sao?...

Thiên thần cũng có thể yêu ác quỷ?...

Dù câu trả lời là gì đi nữa cũng không quan trọng…

Chỉ cần sống thật với cảm xúc của mình, không cần đắn đo quá nhiều rồi cơ hội vụt mất…

Yuri sẽ không để vụt mất nó…

Cô sẽ giữ chặt Jessica cả đời….

Cũng giống như lúc này cô đang ôm cô ấy thật chặt…

Tách nhau ra, hai người tìm đến hơi ấm của nhau như một lẽ tự nhiên nhất…

Yuri hôn nhẹ lên trán của Jessica rồi lướt xuống mũi…

Và rồi hai bờ môi chạm nhau…

Yuri liếm nhẹ môi Jessica đề chờ đợi sự cho phép…

Cánh môi Jessica hé mở cũng là lúc hai chiếc lưỡi nóng ấm hòa vào nhau…

Lưỡi họ quấn lấy nhau không rời, họ cần hơi ấm của đối phương….

Khi cả hai đang đắm chìm trong nụ hôn của mình thì cánh cửa phòng bệnh bật mở…

Vội vàng tách nhau ra, Yuri ngỡ ngàng khi thấy người xuất hiện ở cửa, ánh mắt cô hiện lên sự mất mát và đau đớn….

Chap 12:

_Appa…giọng Yuri thốt lên đầy lo lắng khi nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa theo sau là bà Kim với khuôn mặt hết sức gấp gáp….

Ngay cả bà ấy cũng đến đây ư?....

Mọi chuyện đã bại lộ rồi sao?

Chẳng lẽ Kim Taeyeon đã quay về…

Rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu Yuri lúc này khiến cô trở nên hoang mang…

Jessica vẫn im lặng đứng nhìn hai người vừa xuất hiện…

Cô chợt nhận ra rằng trên gương mặt Yuri có rất nhiều đường nét giống ông ấy…

Còn người phụ nữ kia cho cô cảm giác rất thân thuộc…

Ông Kwon bước từng bước chậm chạp về phía giường bệnh, khuôn mặt cương nghị xuất hiện sự lo lắng và đau lòng khi nhìn thấy những vết thương trên người con gái ông….

Ngồi bên mép giường ông run rẩy đưa tay chạm vào vết thương trên mặt Yuri nhưng vô tình đã làm đau cô..

_Ouch…Yuri thốt lên vì đau…

_Yul có sao không? Để em xem nào…Jessica lo lắng và liên tục thổi vào vết thương trên mặt Yuri…

Sự chăm sóc đáng yêu này làm Yuri quên cả đau đớn mà mỉm cười hạnh phúc…

Chưa kịp hỏi thăm tình hình của Yuri thì ông Kwon chợt bắt gặp nụ cười hạnh phúc của con gái…

Và ông nhận ra rằng nụ cười hiếm hoi ấy của Yuri bắt nguồn từ sự quan tâm của cô gái tóc vàng bên cạnh...

Là Jessica…

Người duy nhất có thể khiến con gái ông cười trong hạnh phúc..

Và cũng có thể là người duy nhất giúp ông tìm lại Yuri vui vẻ đáng yêu ngày nào mà chính tay ông đã đánh mất…

Nhưng còn Taeyeon thì sao….

Ông cũng rất yêu thương con bé…

Lúc trước nhìn cảnh ba mẹ con Taeyeon, Jessica, và bà Kim che chở lẫn nhau làm lòng ông ấm lại. Chính vì vậy ông quyết định mang họ về nhà để giúp đỡ họ…

Nhưng điều quan trọng nhất là ông muốn Yuri sẽ trở lại như xưa khi nhìn thấy sự ấm áp của ba mẹ con họ…

Yuri đã trở nên lạnh lùng ngay sau ngày sinh nhật đau buồn ấy, tất cả là do sự ích kỷ của ông…

Nhưng ông không nghĩ đến chuyện mình lại yêu thương bà Kim và chính sự việc này đã làm cho mối quan hệ của ông và Yuri không thể vãn hồi…

Flashback:

_Chúng ta có chuyện muốn nói với các con. Ông Kwon và bà Kim ngồi trên ghế với vẻ mặt đắn đo, họ không biết những đứa con của họ có thể chấp nhận được chuyện này hay không, đặc biệt là Yuri…

_Chuyện gì vậy ạ? Taeyeon rụt rè hỏi khi thấy sự căng thẳng trên nét mặt của ông Kwon.

Riêng Yuri vẫn giữ vẻ mặt bình thản và ánh mắt lạnh lùng xoáy thẳng vào hai người bọn họ…

_Ta và mẹ con sẽ cưới nhau…Ông Kwon vừa nói vừa quan sát biểu hiện trên khuôn mặt con gái mình…

_Yay..thật không ạ? Chúng con luôn mong chờ ngày này mà…Taeyeon và Jessica sung sướng hét lên rồi ôm nhau xoay vòng trong phòng khách nhà họ Kwon…

_Các con không phản đối sao? Bà Kim lo lắng hỏi, dù sao đi nữa bà vẫn muốn nhận được lời chúc phúc của con gái mình…

_Sao tụi con phải phản đối chứ, suốt thời gian qua mẹ luôn yêu thương, chăm sóc chúng con rất nhiều, đã đến lúc mẹ tìm hạnh phúc cho riêng mình…Jessica tiến đến nắm chặt tay bà Kim và nở nụ cười ấm áp nhất…

_Cám ơn các con…bà Kim ôm chầm lấy hai đứa con của mình, niềm hạnh phúc khiến bà không thể kiềm được những giọt nước mắt…

_Yuri à, con sẽ…

_Ông muốn tôi chấp nhận chuyện của hai người? Yuri nhìn thẳng vào mắt ông Kwon rồi lạnh lùng hỏi…

_Appa rất muốn nhận được lời chúc phúc của con…

_Vậy nếu tôi không chấp nhận thì sao? Yuri vẫn giữ thái độ lạnh nhạt…

_Thái độ của cậu như vậy là sao chứ hả? Dù sao bác Kwon cũng là appa của cậu mà, sao cậu có thể ăn nói như vậy chứ…Taeyeon tức tối nói..

_Cậu không có tư cách nói chuyện với tôi, cậu và cả cậu ta đều là những người không rõ nguồn gốc thì có quyền gì lên tiếng…ánh mắt Yuri chuyển từ Taeyeon sang Jessica..

_Con im đi. Hôm nay appa gọi con đến chỉ là muốn thông báo cho con biết thôi. Nếu con đồng ý thì appa sẽ rất vui, nếu không thì đám cưới vẫn được tiến hành…

_Vậy thì kể từ ngày hôm nay tôi sẽ dọn ra khỏi ngôi nhà này không làm phiền gia đình các người yêu thương lẫn nhau nữa….Yuri lạnh lùng nói rồi bỏ lên phòng chuẩn bị rời khỏi căn nhà đã từng là mái ấm hạnh phúc của cô, nhưng có lẽ đó chỉ còn là quá khứ…

………….

Khi cánh cửa phòng đóng lại, Yuri đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài với ánh mắt vô hồn. Từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi…

Cộc…cộc…

Tiếng gõ cửa vang lên, Yuri nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt rồi đi đến mở cửa…

Người đứng ở cửa làm mắt cô mở to vì bất ngờ, nhưng cô nhanh chóng lấy lại sự lạnh lùng để trấn áp trái tim đang đập liên hồi trong lồng ngực…

_Có chuyện gì?

_Ưm…cậu sẽ đi thật sao? Jessica rụt rè hỏi

_Tất nhiên, đó không phải là điều các người muốn sao? Yuri quay vào trong phòng bắt đầu thu dọn hành lý….

_Không ai muốn cậu đi cả, cậu đừng suy nghĩ như vậy mà…Jessica vội vàng bước vào trong ngăn cản Yuri dọn hành lý…

_Em muốn tôi ở lại? Dừng hành động lại, Yuri quay sang nắm chặt lấy tay Jessica…

_Ừ…Jessica e thẹn đáp…

_Vì sao? Yuri hồi hộp hỏi, ánh mắt hiện lên vẻ chờ mong…

_Vì bác Kwon và cả umma đều mong cậu ở lại…

_Chỉ vậy thôi sao? Em muốn tôi ở lại chỉ để bọn họ vui, tôi không phải con rối, tôi cũng có cảm xúc của riêng mình chứ, tại sao không một ai chú ý đến cảm xúc của tôi…Yuri chợt trở nên kích động khi nghe thấy câu trả lời ấy, cô nắm chặt vai Jessica vì đó không phải câu trả lời mà cô mong muốn…

_Đau tớ, tại sao cậu lúc nào cũng trở nên tức giận vô cớ như thế chứ, đáng ghét, tớ chỉ muốn giúp cậu thôi mà…Jessica nhăn mặt vì đau…

_Giúp tôi? Tôi không cần em thương hại. Chẳng lẽ em không hiểu tình cảm của tôi giành cho em sao?

_Cậu nói gì vậy? Tình cảm gì chứ?Jessica lắp bắp, trái tim cô đang tăng tốc trong lồng ngực….

_Tôi yêu em, Sooyeon. Em có nghe rõ không? Kwon Yuri yêu Jung Sooyeon…Yuri nâng mặt Jessica lên rồi nhìn thẳng vào mắt Jessica để thổ lộ tình cảm

_Cậu yê…um…chưa kịp nói hết câu, Jessica đã bi đôi môi Yuri ngăn lại

Yuri hôn Jessica một cách thô bạo và đầy chiếm đoạt. Nụ hôn này khiến Jessica vô cùng khó chịu…

Vùng vẫy khỏi cái hôn mạnh bạo ấy, Jessica chạy nhanh ra khỏi phòng với gương mặt đỏ bừng để lại Yuri vẫn còn thẫn thờ vì nụ hôn cuồng nhiệt khi nãy…

Ngoài cửa phòng, có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào Yuri mang đầy vẻ tức tối và ganh tị…

“Cậu sẽ không bao giờ có được Sica đâu, Kwon Yuri”

Sau ngày hôm ấy, Yuri vẫn dọn ra khỏi nhà họ Kwon vì cô không muốn nhìn thấy viễn cảnh gia đình bọn họ hạnh phúc và yêu thương nhau nữa. Còn về Jessica thì vẫn trốn biệt trong phòng không dám ra ngoài vì sợ xấu hổ khi gặp mặt ai đó….

End flashback

_Con không sao chứ? đợi đến khi Jessica đã chăm sóc xong vết thương cho Yuri xong, ông Kwon nhẹ nhàng hỏi…

_Không sao…Yuri lảng tránh ánh mắt của ông Kwon…

_Chúng ta ra ngoài nhé…nhận thấy hai cha con ông Kwon có nhiều chuyện phải nói với nhau, bà Kim kín đáo kéo tay Jessica ra ngoài….

Trong phòng bệnh:

_Con còn đau không? Để appa xem…ông Kwon lo lắng xem xét vết thương cho Yuri…

_Không còn đau nữa…Yuri quay mặt đi né tránh sự chăm sóc ân cần ấy…

“Xin appa đừng yêu thương rồi lại hắt hủi con, đừng lo lắng rồi lại xa lánh con, đừng cho con hy vọng rồi lại dập tắt nó một cách tàn nhẫn. Con thực sự không chịu đựng được nữa đâu….”

_Con vẫn còn hận appa lắm sao? Ông Kwon buồn bã hỏi

Yuri vẫn im lặng mà không trả lời…

Sau một lúc im lặng, ông Kwon thở dài nắm lấy tay Yuri thật chặt rồi tiếp tục nói

_Từ khi mẹ con mất, appa luôn xa lánh con là vì con quá giống mẹ con, mỗi lần nhìn thấy con sẽ giống như nhìn thấy bà ấy vậy, những lúc như thế appa không thể chịu đựng được, appa yêu mẹ con rất nhiều Yul àh, nỗi đau ấy quá lớn, appa không thể chấp nhận được trong thời gian ngắn nên mới đối xử với con như thế…

_Nói dối, nếu thương mẹ thì ông sẽ không lấy bà ấy, ông là người phản bội, ông thì thương yêu gì tôi chứ…

_Con đừng tức giận như vậy đựơc không, appa rất yêu thương con mà….

_Thương yêu tôi? Tôi hay Kim Taeyeon? Bây giờ ông sẽ nói hết chuyện cùa Sooyeon cho cậu ta nghe chứ gì…Sooyeon đâu rồi? Sooyeon…Chợt nhận ra Jessica và bà Kim không có trong phòng bệnh, Yuri hoảng hốt kêu tên Sooyeon…

_Bình tĩnh lại đi Yul àh, appa và dì Kim sẽ không nói cho Tae nghe đâu…ông Kwon trấn an nỗi lo sợ của Yuri…

_Sao tôi phải tin ông chứ, ông chỉ biết quan tâm đến cậu ta, có bao giờ chú ý đến tôi đâu…Yuri kích động nói…

_Appa đã biết chuyện Sooyeon mất trí nhớ từ ngày con bé nhập viện rồi.

_Làm sao ông biết chứ?Yuri hoàn toàn bất ngờ vì thông tin vừa nhận được

_Ngày hôm ấy viện trưởng đã gọi điện báo cho appa biết mọi chuyện rồi…

_Vậy sao ông không báo cho Kim Taeyeon biết?

_Tại sao con vẫn chưa chịu hiểu vậy? người appa thương yêu và quan tâm nhất vẫn chỉ là con, appa đã cố tình điều Taeyeon sang NewYork công tác để con bé và Jessica ít có thời gian gặp mặt, vậy thì con sẽ có cơ hội gần gũi hơn với Sica…ông Kwon kể lại mọi chuyện cho Yuri nghe nhưng thực ra ông vẫn còn giữ kín một bí mật khác…

Sau khi nghe ông Kwon nói xong thì Yuri quay lại nhìn ông với ánh mắt ngỡ ngàng…

“Appa vẫn còn quan tâm đến mình sao?”

Nhìn thấy biểu hiện đó của Yuri thì ông Kwon mỉm cười và xoa đầu con gái mình…

_Tất cả những điều appa làm đều là vì con, Yul àh…

_Ưm..con…con…Yuri chợt lung túng khi được ông Kwon vuốt ve dịu dàng như ngày nào…

_Không sao đâu, con không cần phải nói gì hết, lúc trước là do appa ích kỷ không chú ý đến cảm nhận của con, kể từ bây giờ appa sẽ bù đắp cho con mà…

_Mặc dù appa không nói nhưng không có nghĩa là bà ấy sẽ không nói…Yuri vẫn còn hoài nghi…

_Tại sao con cứ gọi dì Kim là bà ấy thế, dì Kim cũng rất lo cho con mà, dì Kim sẽ không nói cho Tae biết đâu…ông Kwon khẳng định lần nữa

_Tại sao? Yuri thắc mắc hỏi

_Vì cả ba đứa con đều là những đứa trẻ ngốc ngếch và bướng bỉnh…ông Kwon trả lời rồi bật cười….

Ngoài phòng bệnh:

_Con ngồi đi…vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh bà Kim nhẹ nhàng nói..

_Vâng ạ…Jessica rụt rè làm theo….

_Lúc trước con cũng bị thương mà phải không, bây giờ có còn đau không Sica ? Bà Kim quan tâm hỏi, sự dịu dàng này khiến Jessica cảm thấy quen thuộc

_Con không sao nữa rồi ạ….Jessica cảm động đáp…

_Nhưng tại sao dì lại gọi con là Sica? Lúc trước con còn cái tên khác là Sica sao ạ?Jessica thắc mắc hỏi

_Ừ, lúc trước khi Yul dẫn con về nhà ra mắt thì nó bảo mọi người gọi con là Sica…vuốt ve tóc Jessica dịu dàng, bà quyết định che giấu sự thật…

_Ơ…nhưng tại sao Yul lại gọi con là Sooyeon chứ? Chu môi thắc mắc, có lẽ bà Kim quá gần gũi nên cho cô một cảm giác như một người mẹ vậy

_Vậy ta gọi con là Sooyeon được chứ?mỉm cười bí ẩn, bà Kim hỏi ngược lại Jessica

_Ơ…con…con…Jessica trở nên lung túng…cô chỉ muốn Yul gọi cô là Sooyeon mà thôi…

_Sao? Con chỉ muốn một mình Yul gọi con như vậy thôi đúng không?vậy thì bây giờ con đã hiểu tại sao Yul lại giới thiệu con là Sica chứ không phải Sooyeon rồi chứ…

_Vâng…mỉm cười thẹn thùng, Jessica gật nhẹ đầu đáp…

“Dù có bị mất trí nhớ thì cảm xúc của con cũng không thay đổi, Sica ngốc à”

_Vì bị mất trí nhớ nên có lẽ con cũng không nhớ về gia đình Yul đúng không? Thật ra ta chỉ là mẹ kế của Yul thôi, chính vì vậy mà nó không thích ta, ta hy vọng con có thể giúp ta và Yul gần gũi với nhau hơn.Con giúp ta được chứ?

Trong thâm tâm bà, Yuri là một đứa trẻ đáng thương thiếu thốn tình cảm của mẹ, bà luôn cố gắng để bù đắp tình cảm cho Yuri nhưng con bé bướng bỉnh ấy vẫn không chịu chấp nhận bà

_Vâng. Con sẽ cố gắng thưa dì…Jessica gật đầu đáp

_Còn dì gì nữa, cứ gọi ta là mẹ đi, sớm muộn gì con cũng trở thành con dâu của ta mà….bà Kim bật cười vì sự ngây thơ của Jessica

_Vâng…mẹ….Jessica cuối mặt xuống để che giấu sự xấu hổ của mình

_Thôi, chúng ta vào xem hai cha con bọn họ nói chuyện đến đâu rồi

_Vâng ạ…

Bà Kim và Jessica bước vào phòng bệnh thì thấy có một cô y tá đang kiểm tra vết thương cho Yuri nhưng thỉnh thoảng lại đỏ mặt vì một lý do nào đó. Bực bội trong lòng , Jessica đi đến ngồi phịch trên sofa trong phòng bệnh mà không them đếm xỉa gì đến con người nằm trên giường bệnh đang nhìn cô với ánh mắt khó hiểu…

_Được rồi, cô ra ngoài đi…Nhận thấy tình hình đó, ông Kwon ra lệnh cho cô y tá đi ra ngoài rồi thở dài. Con gái ông đúng là ngốc nghếch mà, mặc dù trong công việc thì không ai sánh bằng nhưng còn về tình cảm thì ngờ nghệch vô cùng, cứ tranh giành những thứ vốn thuộc về mình

_Thôi, chúng ta về đây, cũng đã trễ rồi, Sica à, con ở đây chăm sóc chu Yul nhé…bà Kim cũng nhận thấy thái độ của Jessica nên quyết định để lại không gian riêng cho bọn trẻ

_Vâng ạ…

Sau khi tiễn ông Kwon và bà Kim xong, Jessica quay lại phòng bệnh nhưng vẫn giữ thái độ lạnh lùng…

_Sooyeon àh…Yuri rụt rè kêu…

_Chuyện gì? Vẫn giữ giọng lạnh băng

_Yul…Yul muốn uống nước…

Mặc dù đang buồn bực trong lòng nhưng dù sao Yuri cũng là bệnh nhân, Jessica bước đến bên giường lấy nước rồi đưa cho Yuri

Nhưng chưa kịp đưa thì cô đã bị kéo xuống và ngồi lọt thỏm trong vòng tay ai đó…

_Yah, Yul đang bị thương đó biết không, đừng cử động mạnh như vậy chứ…Jessica lo lắng nói, cô định quay lại xem xét vết thương cho Yuri thì bị vòng tay kia giữ chặt…

_Đừng bỏ mặc Yul được không? Yul đã làm gì sai àh…vừa nói Yuri vừa dụi mặt mình vào mái tóc vàng óng kia để hít lấy hương thơm yêu thích của mình

_Đồ ngốc…Jessica trả lời rồi đánh nhẹ vào tay Yuri

_Thôi, trễ rồi, Yul ngủ đi, em về phòng bệnh của em…

_Ơ…em không ngủ lại với Yul sao chứ…Yuri ngơ ngác hỏi

_Không, em sẽ về phòng mình….Jessica kiên quyết nói

_Vậy ai sẽ chăm sóc Yul đây? Yuri vẫn cố gắng níu kéo

_Kêu cô y tá lúc nãy đến chăm sóc cho Yul ấy…Jessica bĩu môi nói

Bất ngờ cô y tá lúc nãy xuất hiện ở cửa phòng rồi nhìn Yuri với ánh mắt chờ mong

_Nếu tiểu thư không phiền, em có thể ở lại đây để chăm sóc cho tiểu thư ạ…

_Không được….Jessica bất giác thốt lên làm hai người còn lại trong phòng nhìn cô với ánh mắt khó hiểu…

_Tại sao? Không phải lúc nãy cô muốn về phòng bệnh của mình sao? Cô y tá bực mình hỏi…

_Tôi…bây giờ tôi không muốn về nữa…thì sao chứ hả? chóng tay lên ngang hông, Jessica đanh đá nói

“Muốn chăm sóc Yul của tôi hả, đừng hòng”

_Thôi được rồi, cô ra ngoài đi. Cuối cùng thì Yuri cũng hiểu được thái độ kỳ lạ của Jessica rồi.

“Em ghen thật đáng yêu đó Sooyeon àh”

_Sooyeon àh, lại đây đi, chân Yul tê quá…nhìn thấy Jessica vẫn còn đứng trong phòng bệnh với gương mặt ngại ngùng, Yuri đành phải làm nũng để kéo công chúa về phía mình

_Tê ở đâu? Để em xem nào! Ngay lập tức Jessica chạy lại lo lắng hỏi han…

Vừa bước đến gần giường bệnh, Jessica bị Yuri kéo xuống nằm trên giường rồi ôm thật chặt…

_Buông em ra đi, chân Yul bị tê mà…

_Ôm em như vầy là Yul hết đau rồi…Yuri đặt cằm mình lên đỉnh đầu Jessica vuốt ve…

Thôi không phản kháng nữa, Jessica rúc sâu vào long Yuri để cảm nhận hơi ấm quen thuộc…

Buông Jessica ra, Yuri từ từ tiến lại gần hôn Jessica một cách nhẹ nhàng. Như một điều tự nhiên, Jessica cũng hé môi để đáp lại nụ hôn mang đầy tình yêu ấy. Sự phối hợp của Jessica làm người Yuri nóng lên, cô hôn một cách cuồng nhiệt hơn.

_Mmmmmm…

Bị nụ hôn tác động nên Jessica cũng không ngăn được tiếng rên phát ra từ cổ họng mình.

Tiếng rên này khiến Yuri mất kiềm soát, cô dời khỏi nụ hôn rồi nhìn Jessica_người vẫn còn nhắm mắt vì nụ hôn cuồng nhiết ấy. Từ từ, Yuri tiến xuống nhấm nháp cổ Jessica, cô liếm nhẹ lên cổ cô ấy rồi nút mạnh khiến Jessica cong người đón nhận cảm giác đê mê này…

_Ư..um….

Yuri muốn trải dài nụ hôn xuống dười thì cô chợt nhận ra chân mình đang bị bó bột, không thể di chuyển thêm được nữa. Thầm nguyền rủa cái chân chết tiệt, Yuri nằm lại xuống giường một cách bực mình.

Không còn cảm nhận được hơi ấm từ môi Yuri, Jessica mở mắt thì thấy Yuri đã nằm sang bên cạnh cô và nhìn cái chân đang bó bột một cách tức tối.

Phì cười vì bản tính trẻ con ấy, Jessica quay sang dỗ ngọt Yuri.

_Thôi mà, Yul đang bị thương đó. Sớm muộn gì em cũng sẽ thuộc về Yul mà. Vuốt ve gương mặt Yuri dịu dàng, cô hy cọng có thể dung hành động này làm Yuri bớt tức giận.

_Nhưng chờ đến khi chân Yul hết thì sẽ lâu lắm…Yuri bĩu môi nói

_Chẳng lẽ Yul không chờ được sao?

_Không. Yul không muốn chờ thêm nữa. Yul muốn cưới em ngay bây giờ cơ

_Thôi nào. Chỉ cần chân Yul lành thì chúng ta sẽ làm đám cưới ngay mà. Rúc vào lòng Yuri, Jessica nhẹ giọng nói

_Thật không? Yuri mừng rỡ hỏi

Khi nhận được cái gật đầu khẽ của Jessica, Yuri sung sướng ôm Jessica thật chặt. Niềm hạnh phúc dâng trào trong lồng ngực

_Chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc.Yul hứa.

_Em tin Yul.

Chap 13:

Tiffany ngồi thẫn thờ trên giường bệnh, cô đã trằn trọc suốt đêm nhưng không thể nào ngủ được. Ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm vào khoảng không trước mặt, vô cảm và không có sức sống. Yêu một người không nhất thiết phải giữ chặt họ bên mình, chỉ cần họ hạnh phúc thì cô cũng không hồi tiếc vì sự hy sinh của bản thân.

Cô quen Jessica, Taeyeon và Yuri vào những năm học đại học. Trong lớp, Taeyeon và Yuri luôn là những người dẫn đầu về thành tích học tập, nhưng thực tế thì Yuri vẫn luôn nhỉnh hơn Taeyeon, không giống cô cứ ngơ ngơ thế nào ấy. Khi nhớ đến quá khứ khiến tâm trạng Tiffany thoải mái hơn, cô chợt mỉm cười khi nhớ đến ký ức ngày hôm ấy…

Flashback:

_Yah, Hwang Mi Young, tất cả là vì bản tính ngơ ngơ của cậu mà tớ phải trú mưa ở cái nơi chật hẹp này đấy….Taeyeon lên tiếng trách móc, vì dạy kèm cho Tiffany trên lớp nên cô về muộn và bây giờ thì đang đứng trú mưa với cô ấy ở một buồng điện thoại nhỏ bé do cơn mưa bất chợt ập đến…

_Gì chứ, tại cậu giảng bài khó hiểu quá làm sao tớ tiếp thu được, tất cả là tại cậu…Tiffany lè lưỡi trêu Taeyeon.

_Cậu còn dám nói hả…cậu…aaaaaa...mặt Taeyeon bỗng đơ ra…

Nguyên nhân là vì bất ngờ lúc đó một chiếc xe tải chạy ngang qua chỗ họ làm nước mưa còn đọng lại dưới đất văng lên người Taeyeon và Tiffany một cách không thương tiếc…

Lần này thì đến lượt Tiffany đơ người vì nước mưa bắn lên làm ướt hết quần áo của cô….

_Aaaaa, chiếc xe chết tiệt…Taeyeon thầm nguyền rủa chiếc xe đáng ghét kia…

_Hahahaha, tóc và mặt của cậu nhìn thật buồn cười…Tiffany vỗ tay vào nhau thích thú khi nhìn thấy hình dạng ướt như chuột lột của Taeyeon lúc này….

_Cậu còn dám cười…aish…Taeyeon lấy tay chà chà lên mặt mình vì muốn lau đi những vết dơ nhưng hành động ngốc nghếch này càng làm mặt cô giống một con mèo lười biếng…

_Thôi, cậu dừng hành động đó lại đi, nó chỉ làm mặt cậu bẩn thêm thôi…vừa nói Tiffany vừa lấy khăn giấy lau mặt cho Taeyeon, hành động này đã kéo gần khoảng cách của hai người…

Taeyeon ngại ngùng cúi gầm mặt xuống, một cảm giác ấm áp len lỏi khi được người khác chăm sóc cho mình. Nhịp tim Taeyeon gia tốc trong lòng ngực, tim đập càng nhanh thì cô càng cuối mặt xuống

_Yah, cậu biết là cậu lùn hơn tớ mà, cậu cứ cuối xuống như vậy thì làm sao tớ lau sạch được…Tiffany nắm lấy cằm Taeyeon và nâng mặt cô ấy lên…

Hành động này làm khoảng cách cà hai thu hẹp tối đa, họ có thể cảm nhận được hơi ấm của nhau. Taeyeon vội vàng quay mặt đi để tránh né sự tiếp xúc gần gũi này, Tiffany cũng không khá hơn bao nhiêu khi mặt cô đỏ *** lên…

_Ưm…cũng tạnh mưa rồi, chúng ta về thôi…Tiffany lúng túng nói, cô bước vội ra khỏi buồng điện thoại.

Nhưng do bản tính vụng về mà cô bước hụt và trượt chân ngã xuống đất

_Ui…..Tiffany đau đớn kêu lên…

_Cậu…cậu hậu đậu quá vậy hả ? Taeyeon dù trách móc nhưng vẫn chạy nhanh đến xem xét vết thương cho Tiffany…

_Đau quá Tae àh, có lẽ tớ bị trật chân rồi…Tiffany nhăn mặt nói

_Đau lắm không? Cậu thử đứng lên xem…Taeyeon dìu Tiffany đứng dậy nhưng do vẫn còn đau nên Fany lại ngồi thụp xuống…

_Không, đau lắm, tớ không đi đâu…hức…cơn đau làm Tiffany bật khóc…

_Trời, cậu…cậu khóc gì cơ chứ…cậu…cậu…Taeyeon trở nên lúng túng khi thấy những giọt nước mắt ấy…

_Nín đi mà…để tớ dìu cậu về…Taeyeon nhẹ nhàng nói rồi lau đi những giọi nước mắt trên gương mặt xinh đẹp ấy…

_Không, tớ không hức…đứng dậy nữa, hức…đau lắm…Tiffany vẫn còn thút thít

_Vậy cậu muốn tớ phải làm sao đây…Taeyeon thở dài với cô bạn của mình…

_Tớ không biết, tớ sẽ ngồi đây cho đến khi nào hết đau…

_Trời ơi, cậu có biết trật chân lâu khỏi lắm không hả? Cậu cho tớ xin đi. Thôi, lên đây tớ cõng về…vừa nói Taeyeon vừa cuối người xuống chờ đợi…

_Cậu phải cẩn thận đấy…Tiffany rụt rè leo lên lưng Taeyeon…

Khi vừa leo lên lưng Taeyeon thì ngay lập tức Tiffany vòng tay qua cổ Taeyeon ôm thật chặt vì sợ bị té. Hành động này làm hai trái tim tăng tốc dữ dội trong lòng ngực. Taeyeon cũng vòng tay ra sau và giữ chặt Tiffany. Hai người cứ im lặng suốt quãng đường còn lại, mỗi người đều chìm đắm vào những cảm xúc riêng của mình…

“Bờ vai cậu thật ấm áp và vững chắc Tae à”

“Cảm giác làm chỗ dựa cho cậu thật tuyệt nấm ú à”

End flashback

_Đã tới giờ ăn trưa thưa cô Hwang…giọng nói cô y tá cắt ngang dòng suy nghĩ về quá khứ của Tiffany

_Ô, tôi biết rồi, cám ơn.

_Cô cần chúng tôi giúp chứ? Cô y tá ân cần hỏi

_Ưm…chắc phải vậy rồi, vì tôi không thể nhìn thấy chúng…Tiffany trả lời với giọng buồn bã…

Sau đó cô cảm thấy cô y tá nhẹ nhàng đến bên giường bệnh ngồi xuống cạnh cô và mở hộp thức ăn ra…

Một mùi vị quen thuộc bay vào mũi làm cô khá bất ngờ.

_Ở NewYork cũng có tokbokki sao?

_Ưm…đúng vậy, canteen bệnh viện có bán món ăn Han Quốc thưa cô…Cô y tá rụt rè nói

_Vậy tôi có thể ăn món ăn Hàn mỗi ngày rồi, ngày mai tôi muốn ăn kimbap, cô có thể mua giúp tôi chứ? Tiffany vui vẻ hỏi

_Tất nhiên thưa cô…

Cứ thế cô y tá đút từng muỗng cho Tiffany ăn. Vừa ăn cô vừa khen ngon, mùi vị giống nhau vô cùng giúp Tiffany phần nào nguôi ngoai nỗi nhớ nhà..

Mặt trời nhô lên cao, ánh nắng *** gắt chiếu vào phòng bệnh làm cô công chúa đang nằm trong vòng ôm ấm áp của ai đó phải cựa mình thức giấc.

Khẽ dụi mắt để làm quen với ánh sáng ấy, Jessica muốn ngồi dậy nhưng cô chợt nhận ra rằng vòng ôm này quá chặt và quá ấm áp làm cô không muốn rời khỏi nó. Hơi thở của Yuri vẫn phả đều đều vào cổ cô, có lẽ vẫn còn đau nên Yuri ngủ say mà không có dấu hiệu thức dậy, đã vậy còn lè lưỡi ra nữa chứ.

Cười khúc khích khi nhìn thấy cái lưỡi đáng ghét kia cứ thè ra ngoài, cái lưỡi đáng ghét này luôn kéo cô vào những nụ hôn cuồng nhiệt mà không thể tách ra được. Chồm người dậy, cô hôn nhẹ vào trán Yuri và cái lưỡi tinh nghịch kia rồi bước xuống giường làm vệ sinh cá nhân để đi mua bữa sang cho Yuri.

Sau khi mua đồ ăn sáng cho Yuri xong, cô trở về phòng bệnh nhanh chóng vì sợ khi Yuri thức giấc không thấy cô sẽ lo lắng.

Nhưng khi đứng ở cửa phòng thì cô nhìn thấy một màn làm cho tâm trạng vui vẻ bay đi mất. Trước mặt cô, cô y tá đáng ghét đó đang nằng nặc kiểm tra vết thương trong người Yuri mặc cho sự phản đối của con người đang bị thương kia.

Rầm…

Jessica đẩy mạnh cửa phòng bệnh tạo ra âm thanh rất lớn nhằm làm cô y tá đáng ghét kia tránh xa Yul của cô ra.

_Tôi có thể chăm sóc Yuri, cô có thể đi rồi….Jessica lạnh lùng nói.

_Không được, cô không phải y tá làm sao có khả năng chăm sóc vết thương cho bệnh nhân chứ…cô y tá cãi lại…

_Cô…tôi…Jessica nghẹn họng không thể trả lời, đúng là cô không biết cách chăm sóc cho những vết thương trên người Yuri như thế nào nữa

_Tôi nói được là được…bất chợt Yuri lên tiếng làm hai con người đang nhìn nhau đầy bực tức chú ý đến cô

_Nhưng, thưa tiểu thư, em…

_Không cần nói nữa, y tá Park, cô có thể ra ngoài rồi…giọng nói Yuri chợt trở nên lạnh lùng

_Vâng…y tá Park buồn bã nói

_À, mà khoan…Yuri bất ngờ gọi lại, y tá Park nhanh chóng bày ra bộ mặt tươi như hoa

_Từ hôm nay, cô không cần đến chăm sóc tôi nữa, vợ tôi có thể làm việc đó. Và quan trọng nhất, cô thôi ngay cái kiểu liếc mắt đưa tình với tôi như thế đi, vợ tôi sẽ không vui đâu, nếu còn chuyện này xảy ra thì cô tự gánh lấyhậu quả, đừng trách tôi không báo trước…Yuri lạnh lùng cảnh cáo

_Ơ…vâng…y tá Park xấu hổ che mặt chạy nhanh ra ngoài

Trong phòng bệnh, Jessica vẫn còn mở to mắt nhìn Yuri như không tin vào điều vừa xảy ra. Yuri trở nên lạnh lùng và ăn nói vô cùng sắc sảo chứ không giống với Yuri ngô ngố lúc vẫn ở bên cạnh cô. Mỉm cười hạnh phúc, Jessica biết Yuri làm vậy là để bảo vệ tình yêu của họ, Yul muốn bảo đảm với cô rằng không ai có thể thay thế vị trí của cô trong lòng Yul.

_Em đi đâu vậy, Yul thức dậy mà không thấy em đâu hết…Yuri bĩu môi nói

_Thôi mà, em đi mua cháo cho Yul ăn này…Jessica tiến đến giường bệnh vuốt ve gương mặt Yuri

_Vợ là nhất, nhưng mà…Yul không ăn nổi những món trong bệnh viện đâu, lạt lẽo lắm…Yuri lắc đầu nguầy nguậy…

_Nhưng em lỡ mua mất rồi, Yul rang ăn hôm nay nữa thôi mà…Jessica xuống nước năn nỉ…

Cùng lúc đó, bà Kim bước vào với hộp đồ ăn trên tay.

_Các con đói bụng chưa, mẹ có đem đồ ăn đến này…bà Kim vui vẻ nói…

_A, may quá, Yul nói là không muốn ăn đồ ăn trong bệnh viện nữa, cám ơn mẹ…Jessica vui vẻ đón lấy hộp thức ăn mà

không chú ý đến vẻ mặt Yuri chợt đanh lại

_Yul àh, mẹ nấu ngon lắm này, Yul phải ăn nhiều vào nhé…Jessica vừa nói vừa đút cho Yuri ăn

_Yul không ăn, Yul không muốn bất cứ thứ gì liên quan đến bà ấy hết…Yuri quay mặt sang chỗ khác…

_Yul sao vậy, ngon thật mà…Jessica vẫn kề muỗng cháo lại gần mặt Yuri

_Đã nói là không ăn mà…Yuri bực mình hất tô cháo ra xa và vô tình làm cháo nóng bắn hết lên người Jessica

_Aaaaaa, nóng quá…Jessica nhăn mặt sắp khóc…

_Mau vào phòng vệ sinh rửa kẻo bị bỏng đấy con…bà Kim vội vàng đẩy Jessica vào toilet

Ở bên ngoài Yuri thấp thỏm lo lắng cho vết thương của Jessica, cô thầm mắng bản thân mình thiếu kiềm chế khiến Jessica bị bỏng

Khoảng 10phút sau, Jessica và bà Kim bước ra, Yuri vội vàng hỏi

_Không sao chứ em, em không bị bỏng chứ?

_................................

_Sooyeon àh, Yul xin lỗi mà.

_................................

_Đừng giận Yul mà…Yuri vẫn tiếp tục năn nỉ

_............................Jessica ngồi xuống bên cạnh Yuri nhưng không nói tiếng nào

_Để Yul xem em có bị bỏng không? Yuri tiến tới xem xét người Jessica thì bị gạt ra

_Thôi nào, đừng giận mà vợ à…Yuri vẫn tiếp tục vuốt ve…

_Muốn em không giận thì ăn hết cháo đi…Jessica hất mặt về phía hộp thức ăn

_Nhưng…Yuri lưỡng lự…

_Không ăn thì thôi…Jessica đứng dậy toan bước đi thì bị Yuri nắm chặt tay kéo trở lại giường

_Được, được, Yul ăn mà…cuối cùng Yuri cũng chịu thua công chúa của mình

_Yul nói đó nha, phải ăn hết đó…Jessica mừng rỡ quay sang Yuri, khác hẳn bộ mặt lạnh tanh khi nãy

_Nhưng để mẹ đút Yul đi, em phải đi để bác sĩ kiểm tra vết bỏng nữa…Jessica nhanh chóng đi ra ngoài vì sợ Yuri đổi ý

Trong phòng bệnh, bà Kim nhẹ nhàng tiến đến bên giường đút cháo cho Yuri ăn

Thế là Yuri ngoan ngoãn há mồm để bà Kim đút từng muỗng cháo cho mình. Từng muỗng cháo chầm chậm thấm vào lòng

Yuri. Đã lâu rồi cô không còn được ăn những món ăn của gia đình dạt dào tình cảm như thế này và sự chăm sóc ấm áp như thế. Một cỗ xúc động dâng lên làm mắt Yuri hoen đỏ.

Bà Kim ngồi đút Yuri ăn mà trong long vui sướng. Nhìn vẻ mặt Yuri buồn bã khi ăn cháo của bà nấu thì bà biết con bé lại đang nhớ về mẹ mình. Bà để chén cháo xuống rồi nắm tay Yuri thật chặt

_Dì biết trong thời gian ngắn không thể làm con chấp nhận dì, nhưng con hãy để dì chăm sóc và bù đắp những thiếu thốn mà con phải chịu, đừng đè nén cảm xúc của mình nữa, con gái à. Bà Kim nhẹ nhàng nói rồi ôm Yuri vào lòng

Những giọt nước mắt đang cố gắng kiềm chế của Yuri không còn giữ được nữa khi nghe tiếng gọi thân thương ấy. Có ai hiểu được cô nhớ cảm giác dịu dàng của mẹ đến thế nào, có ai biết được cô đã cô đơn ra sao khi mẹ mất đi. Cô cần sự ấm áp này để sưởi ấm long mình.

Không kiềm chế được nữa, Yuri vòng tay ôm lấy bà Kim thật chặt rồi rúc vào long bà như một đứa trẻ cần hơi ấm của mẹ rồi

òa khóc nức nở

_Dì có biết con đã ganh tị như thế nào khi nhìn thấy sự yêu thương của dì giành cho Taeyeon, dì có biết con cũng rất muốn nhào vào long dì để làm nũng như cậu ấy, nhưng con không làm được dì à. Thực ra con rất sợ dì sẽ đẩy con ra như appa đã từng xa lánh con. Cảm giác đó rất đáng sợ, đáng sợ lắm dì à….

_Ngoan nào, dì sẽ không như vậy đâu. Kể từ bây giờ, con là con gái của dì, hãy để umma bảo vệ con, con gái ngoan…bà Kim cũng khóc khi cảm nhận được một trái tim yếu ớt và dễ vỡ ẩn sâu trong vỏ bọc lạnh lùng của Yuri, bà vuốt tóc Yuri thật nhẹ nhàng và đầy yêu thương

_Umma….Yuri òa khóc nức nở khi lại được gọi tiếng gọi thân thương ấy

_Yul à, Yul cũng có em mà…Jessica bước vào từ cửa phòng, cô tiến đến vòng tay ôm lấy Yul đang nức nở trong vòng tay bà Kim. Cô thật vô tâm khi lại quên hết những nỗi đau mà Yuri phải gánh chịu, tự hứa với long, cô sẽ mang lại cho Yuri thật nhiều hạnh phúc để sưởi ấm trái tim cô đơn kia…..

"Từ bây giờ em sẽ mang lại hạnh phúc cho Yul dù có chuyện gì xảy ra đi nữa"

Liệu lời hứa ấy có thực hiện được khi Taeyeon quay về??????

Chap 14:

Trong phòng tập vật lý trị liệu, các bác sĩ đang vây quanh Yuri để hướng dẫn cho cô cách thức đúng đắn để cử động chân mà không làm tổn thương các dây chằn. Jessica lắng nghe một cách chăm chú không bỏ sót bất cứ chi tiết nhỏ nào, cô chăm sóc Yuri rất cẩn thận, chỉ cần Yul của cô ho một tiếng là cô sẽ chạy ngay lên phòng viện trưởng mà hỏi han đủ điều.

_Thời gian đầu tiểu thư cứ tập những động tác nhẹ nhàng như thế, chỉ cần khoảng 1 tháng là có thể đi lại bình thường như trước. Bác sĩ vừa nói vừa co duỗi chân làm mẫu cho Yuri đang ngồi trên xe lăng

_Sao lâu thế tôi muốn đi được trong vòng 2 tuần. Yuri nhíu mày nói

_Không nên gấp gáp như vậy, nếu không chân của tiểu thư sẽ rất khó chữa ạ…bác sĩ rụt rè nói khi nhận ra ánh mắt sắc bén của Yuri chiếu thẳng vào ông…

_Thôi mà Yul, đâu cần gấp làm gì? Jessica tiến đến vuốt lưng cho Yuri nhằm xoa dịu cơn bực tức trong lòng cô ấy. Cô biết những ngày qua Yul đang rất bực mình khi suốt ngày cứ phải nằm ỳ một chỗ mà không thể tự do đi lại.

_Chúng ta tập ngay đi. Nhờ sự xoa dịu của Jessica, giọng Yuri nhẹ lại đôi chút

_Vâng ạ, tiểu thư cứ làm thế này. Bác sĩ cuối xuống cầm lấy chân Yuri và hướng dẫn một cách tận tình

Cứ thế, Yuri cố gắng hết sức tập luyện để chân mình nhanh chóng lành lặn. Thời gian luyện tập của Yuri cũng ngày một tăng lên, nhiều lần bác sĩ khuyên cô dừng lại nhưng Yuri đều bỏ ngoài tai và cố hết sức mình

Chính vì sự cố chấp ấy mà Yuri đang phải gánh chịu hậu quả nghiêm trọng mà mình gây ra, có lẽ do tập luyện quá mức mà chân Yuri ngày càng đau nhức, nó không còn tuân theo sự điều khiển của chủ nhân nữa. Dần dần chân cô mất hết sức lực và ý chí của cô cũng ngày càng tuột dốc.

_Yul àh, ăn cơm nhé, hôm nay mẹ làm cơm cho Yul nữa này…Jessica bước vào phòng bệnh với nụ cười tươi tắn nhất có thể, cô biết tâm trạng của Yul đang rất đau đớn, đến nay chân Yul vẫn không thể cử động được do quá trình tập luyện quá đà lúc trước

_Yul không muốn ăn, Yul muốn ở một mình…Yuri trả lời nhưng mắt vẫn nhìn đăm đăm ngoài cửa sổ

_Thôi nào, Yul phải ăn để còn có sức khỏe, như vậy mới nhanh chóng khỏi bệnh được…Jessica nhẹ nhàng khuyên bảo

_Nó sẽ không khỏe lại đâu, có lẽ chân Yul không cứu được rồi…Yuri mỉm cười buồn bã nói, ánh mắt hằn lên sự đau đớn

_Yul đừng nói thế chứ, em tin chân Yul sẽ lành lại mà…Jessica cố nén nước mắt khi nhìn thấy thái độ này của Yuri

_Có phải Yul vô dụng lắm không, Sooyeon? Làm sao Yul có thể bảo vệ em khi mà khả năng tự chăm sóc bản thân mình Yul còn không thể chứ…Yuri buồn bã nhìn thẳng vào mắt Jessica…

_Xin Yul, đừng nói thế, em sẽ đau lòng lắm, hãy để em chăm sóc Yul, có được không? Jessica dịu dàng vuốt ve gương mặt của Yuri

_Nhưng Yul không muốn làm gánh nặng cho em…Yuri do dự nói

_Yul nghe này, em yêu Yul và em chấp nhận tất cả…Jessica giữ lấy mặt Yuri và nhìn cô ấy với ánh mắt cương quyết và tràn ngập tình yêu

_Nhưng….um…mm…Yuri chưa kịp hoàn thành câu nói của mình thì đã bị môi Jessica chặn lại, nụ hôn của Jessica vô cùng mãnh liệt như để chứng minh tình yêu của mình giành cho Yuri. Như bị sự nhiệt tình của Jessica thuyết phục, Yuri dần dần đáp lại nụ hôn ấy.

Tách nhau ra, cả hai người tựa trán vào nhau cùng thở dồn dập để lấy lại không khí nhưng ánh mắt vẫn hướng về người đối diện.

_Vậy thì em phải ở cạnh Yul mãi mãi, biết không?...mỉm cười hạnh phúc Yuri cạ mũi mình vào mũi Jessica

_Tất nhiên rồi, dù Yul có đuổi thì em vẫn bám theo Yul suốt đời…Jessica nghịch ngợm cắn vào mũi của Yuri

_Sooyeon à, Yul muốn…ưm…Yuri ấp úng nói

_Yul muốn đi vệ sinh phải không? Để em giúp Yul nhé…Jessica mỉm cười nhẹ nhàng

_Hay em gọi y tá Park vào đây đi, một mình em không dìu nổi Yul đâu…

_Không cần, em có thể tự làm được…Jessica bướng bỉnh nói, không thể để cô y tá đáng ghét kia chạm vào Yul của cô được

Thở dài chịu thua tính cách của Jessica, Yuri nhóm người dậy và chờ đợi Jessica đến dìu mình. Mỉm cười chiến thắng, Jessica vui vẻ tiến đến giúp Yuri.

Nhưng khi vừa dìu được Yuri đứng dậy thì Jessica chợt thấy hối hận về sự bướng bỉnh của mình. Cô không đủ sức dìu Yul nên hai người cứ xiêu vẹo mà không di chuyển được bước nào. Lấy hết sức mạnh của mình, Jessica cố gắng lần cuối cùng để bước đi nhưng vẫn không có chuyển biến gì.

Yuri đứng bên cạnh nhìn Jessica vất vả dìu mình mà đau lòng không thôi. Khẽ đẩy Jessica ra, cô cố gắng để tự bước đi một mình nhưng không thể, toàn bộ trọng lượng cô lúc này dồn vào người Jessica làm cả hai người ngã nhào xuống đất. Bất chấp cái chân đau đớn, Yuri vẫn cố gắng xoay người lại để Jessica đè lên người mình…

_Ouch…Yuri kêu lên đau đớn..

_Yul àh, em xin lỗi. Yul không sao chứ? Mà chân Yul đang bị thướng có biết không hả? Jessica tức giận đánh vào ngực Yuri, con người đáng ghét này lúc nào cũng chỉ biết che chở cho cô mà không chú ý đến sức khỏe của mình

_Yul mặc kệ, nếu nhìn em đau thì Yul còn khó chịu hơn…giữ chặt Jessica vẫn đang nằm trên người mình, Yuri tựa cằm lên đỉnh đầu Jessica và nhắm mắt lại để chờ cơn đau ở chân qua đi

_Đồ ngốc mà…mỉm cười hạnh phúc, Jessica dụi đầu vào ngực Yuri để tận hưởng cảm giác ấm áp cũng như xoa dịu cơn đau cho cô ấy

_Em sẽ làm mọi cách để chân Yul khỏe lại mà, Yul đừng lo lắng nhé…

_Ừ, Yul sẽ không bao giờ bỏ cuộc…

.............................

_Hôm nay lại có kimbap àh? Tiffany thắc mắc hỏi, những món ăn của bệnh viện đều rất hợp khẩu vị của cô

_Vâng, vì cô thích ăn kimbap mà…cô y tá vui vẻ nói

_Làm sao cô biết tôi thích kimbap?

_Ơ…thì..thì…mà thôi, cô ăn nhanh đi rồi chúng ta ra ngoài tản bộ, như vậy sẽ tốt cho sức khỏe của cô hơn…Cô y tá vội vàng lảng sang chuyện khác

_Ừ, cũng được, tôi cảm thấy hơi khó chịu trong người…mặc dù vẫn còn thắc mắc nhưng Tiffany quyết định bỏ qua chuyện này, cô cần bầu không khí trong lành để xoa dịu nỗi cô đơn của mình…

Sau khi ăn xong, Tiffany được cô y tá dìu xuống sân bệnh viện để hóng mát. Ngồi trên ghế đá, Tiffany nhắm mắt lại để tận hưởng cảm giác êm dịu của những cơn gió thoáng qua. Bầu không khí ở đây thật yên bình nhưng cũng thật cô đơn…

“Tae àh, tớ sắp phải phẫu thuật rồi, sao cậu không ở bên tớ? Tớ thật buồn cười đúng không, chính tớ là người đã khuyên cậu trở về bên Sica nhưng thật lòng tớ muốn cậu bên cạnh tớ, chỉ riêng tớ mà thôi”

Ngồi hóng gió một chút, Tiffany cảm thấy hơi lạnh nên ngồi co lại trên ghế đá, cô y tá đã đi chăm sóc bệnh nhân khác rồi, có lẽ cô phải tự trở về phòng bệnh của mình thôi…

Chầm chậm đứng dậy, hai tay Tiffany giơ lên như để định hướng cho mình một lối đi thích hợp. Cô rụt rè từng bước đi để tìm đường, nhưng càng lúc cô càng nghe thấy tiếng ồn ào và còi xe inh ỏi. Bất chợt cô cảm thấy sợ hãi vô cùng.

_Đây là đâu, làm ơn, giúp tôi với…..

_.................................

_Tôi cần tìm đường trở về phòng mình….

_................................

_Tôi không thể nhìn thấy, xin hãy giúp tôi với…

Liên tiếp những lời van xin tội nghiệp được thốt lên, nhưng có lẽ người con gái ấy quá nhỏ bé, quá đơn độc, không một ai chú ý đến cô cả…

“Tae àh, tớ sợ lắm, hức…hức, tớ cần cậu mà, đừng bỏ rơi tớ”

Có lẽ đã quá mệt mỏi khi không nhận được bất kỳ sự giúp đỡ nào, cô lại tiếp tục tự tìm đường đi cho mình. Nhưng cô không hề hay biết là mình đang băng qua đường và…

Kéét…

Tiếng xe thắng gấp chói tai vang lên.

Bịch…

Cô cảm thấy mình đang được ôm gọn trong vòng tay ai đó và lăn vào lề đường…

Hơi ấm này…

_Fany àh, cậu không sao chứ? một giọng nói thân quen vang lên

_Trả lời tớ đi, đừng làm tớ sợ mà…

Dù có chết đi cô cũng không bao giờ quên được giọng nói ấm áp này…

_Cậu? Tae? Tại sao đến bây giờ cậu mới xuất hiện chứ? Có biết là tớ cần cậu thế nào không? vừa trải qua một cơn hoảng sợ, Tiffany không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, cô đánh mạnh vào ngực Taeyeon như để trút bớt sự nhớ nhung và mong chờ bao ngày qua cô phải chịu đựng…

_Tớ xin lỗi Fany àh, thật ra tớ vẫn luôn ở bên cậu mà…Taeyeon ôm chặt Tiffany để giúp cô ấy kiềm chế cảm xúc của mình…

_Tớ biết chứ, cậu chính là người đã nấu các món ăn cho tớ và tớ luôn cảm nhận được cậu luôn đứng từ xa để quan sát tớ…

_Cậu biết những món ăn đó là do tớ làm???Taeyeon thắc mắc hỏi

_Tất nhiên rồi, đồ ngốc, dù có thế nào tớ cũng không quên được mùi vị ấy……..

Flashback:

_Này, nấm ú, cậu đang làm gì thế? Taeyeon bước đến từ phía sau khi thấy Tiffany đang loay hoay trong bếp

_Ưm…tớ…tớ đang nấu ăn…Tiffany xấu hổ nói

_Hả? Tớ có nghe nhầm không? Taeyeon vừa nói vừa ngoáy tai mình để kiểm chứng….

_Yah, ý của cậu là gì chứ? Tớ không thể nấu ăn sao? Tiffany bực mình nói

_Được, tất nhiên là cậu có thể nấu, nhưng có thể ăn không lại là chuyện khác…Taeyeon cười sắc sụa khi kết thúc câu nói của mình…

_Cậu…đáng ghét, đừng làm phiền tớ, mau ra ngoài đi…Tiffany đẩy Taeyeon ra ngoài…

_Ơ…cậu không cần tớ giúp sao? Taeyeon thắc mắc hỏi

_Không cần, tớ đang làm cho một người rất quan trọng với tớ, tớ muốn tự tay mình làm…

_Cậu làm cho ai thế hả? Taeyeon bực bội hỏi, người nào mà quan trọng đến mức phải tự tay nấu ăn chứ

_Mặc kệ tớ, cậu mau ra ngoài đi…

Sau khi đuổi được Taeyeon ra ngoài, Tiffany lại tiếp tục với công việc đang dang dở của mình là làm kimbap. Đằng sau cánh cửa nhà bếp, Taeyeon nở một nụ cười bí hiểm…

_Umma àh, con đến thăm umma này, con có làm món kimbap umma thích ăn nhất đấy…Tiffany ngồi xuống trước ngôi mộ của mẹ mình rồi bày hộp thức ăn ra

_Nhưng mà, nó không đẹp lắm umma à, nó…nó…Tiffany ấp úng khi nhìn vào hộp kimbap của mình, chúng nát bấy và tả tơi, trông vô cùng xấu xí…

_Con xin lỗi umma àh, con thật vô dụng phải không? Tại sao con không thể khéo léo giống umma chứ? Umma chỉ dạy con cách làm kimbap có một lần thôi thì umma đã…đã…giọng Tiffany run run, có lẽ cô sắp khóc mất rồi

_Yah, nấm ú, cậu gọi đây là kimbap á, con xin lỗi bác đáng lý ra con nên chỉ cậu ấy cách nấu ăn là như thế nào, mong bác đừng giận ạ…Taeyeon vừa nói vừa cuối đầu xuống

_Tae, sao cậu lại ở đây???Tiffany thắc mắc hỏi

_Thì tớ đến thăm bác gái không được sao? vừa nói Taeyeon vừa lấy ra một hộp thức ăn. Khi Taeyeon mở ra thì Tiffany mở to mắt vì bất ngờ

Trong hộp là kimbap trông thật đẹp mắt và ngon miệng được sắp xếp một cách ngay ngắn

_Cậu, sao cậu biết….Tiffany lắp bắp hỏi với đôi mắt mở to hết cỡ

_Cậu đã từng tâm sự với tớ, mẹ cậu rất thích ăn kimbap nên cậu đã quyết tâm học làm kimbap để tặng mẹ cậu nhân ngày sinh nhật. Và hôm nay là sinh nhật của bác ấy nên tớ biết cậu sẽ đến đây mà…Taeyeon mỉm cười nắm lấy tay Tiffany

_Cậu ngốc thật nấm ú à, nếu cậu không biết làm kim bap thì tớ sẽ giúp cậu mà, đừng âm thầm thực hiện một mình được không? Cậu làm vậy tớ sẽ nghĩ cậu không xem tớ là bạn đấy…

_Hãy để tớ bên cạnh và giúp đỡ cậu, có được không? Taeyeon nhìn thẳng vào mắt Tiffany nói

_Cám ơn cậu, Tae àh, tớ yêu cậu rất nhiều…Tiffany nhào vào lòng Taeyeon khóc nức nở. Cảm giác có một chỗ dựa tinh thần thật ấm áp và an toàn

_Cậu…cậu nói gì thế? Taeyeon lúng túng hỏi, mặt cô bắt đầu đỏ rần lên…

_Cậu đang nghĩ gì thế? Tớ yêu cậu….như một người bạn…Tiffany cũng lung túng không kém, lúc nãy vì quá vui sướng mà cô lỡ thốt ra lời nói ấy

_Ơ…ừ, tớ biết mà…giọng Taeyeon chùng xuống, cô hơi thất vọng khi nghe Tiffany nói thế

“Chỉ như một người bạn thôi sao?”

_Oa, Tae àh, nhìn thật là ngon đó…Nhận thấy không khí có phần kì lạ, Tiffany vội lảng sang chuyện khác

_Tất nhiên, do tớ tự tay làm đó…Taeyeon hất mắt nói

_Cậu thật giỏi, nhưng, Tae àh…tớ…tớ..có thể…Tiffany ấp úng nói

_Không được…Taeyeon nhanh nhẹn cắt lời Tiffany

_Tại sao? Một miếng thôi mà…Tiffany trề môi nói…

_Thôi được rồi, một miếng thôi đó, aaaaa…Taeyeon chịu thua trước vẻ mặt đáng yêu đó, cô lấy một miếng kimbap ra và đút cho Tiffany.

_Cậu cũng ăn đi, aaaaaa….Tiffany nói rồi đút một miếng cho Taeyeon

Cứ thế, hai người đút cho nhau ăn, ánh mắt họ trao nhau thật ấm áp. Dần dần, trong mắt họ chỉ còn sự tồn tại của đối phương.

_Thôi trễ rồi, chúng ta về thôi…nhận thấy không khí thật ngượng ngùng, Taeyeon vội vàng nói

_Chào bác chúng cháu về ạ, bác cứ yên tâm giao cậu ấy cho con, con sẽ chăm sóc cậu ấy…Taeyeon cuối đầu nói

_Yah, cậu cứ làm như đang ra mắt vậy.Con về nhé umma, khi khác con lại đến…Tiffany bật cười khi nghe lời nói của Taeyeon

_Gì chứ, mặc tớ, tớ thích nói thế đấy, tớ về trước đây…Taeyeon xấu hổ nên vội vàng chạy về trước…

_Khoan đã Tae àh, cõng tớ đi…Tiffany vội vàng bắt lấy cánh tay của Taeyeon

_Gì chứ? Cậu là đồ nấm ú, sao tớ cõng nổi…Taeyeon trêu ghẹo nói

_Đáng ghét, không cõng thì thôi…Tiffany giả vờ giận dỗi

Bất ngờ, Taeyeon nắm lấy tay Tiffany choàng qua cổ mình rồi cuối xuống bế Tiffany lên…

_Aaaaa, cậu làm gì thế hả? Tiffany hoảng sợ hỏi

_Chẳng phải cậu nói tớ vừa ra mắt mẹ cậu sao? Thì bây giờ tớ bế vợ tớ về nhà,haha….Taeyeon bật cười to khi nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Tiffany khi cô ấy cứ giấu mặt vào trong

Cứ thế, Taeyeon bế Tiffany trên tay, còn Tiffany thì tận hưởng cảm giác được Taeyeo che chở. Họ cứ bước đi trên con đường tràn ngập những hàng cây và những cơn gió nhẹ thoáng qua

Chap 15:

_TÔI PHẢN ĐỐI, CÁC NGƯỜI ĐANG LÀM GÌ THẾ HẢ, DỪNG LẠI NGAY….Giọng nói bực mình của Yuri vang lên làm mọi người bất ngờ…

_Yul à, Yul sao vậy, Yul không muốn cưới em sao? Jessica vẫn còn ngỡ ngàng vì câu nói của Yuri

_Không phải thế, Yul muốn cho em một đám cưới lộng lẫy hơn thôi, em nhìn cậu ta kìa, chẳng giống cha sứ gì hết, như vậy không ổn chút nào…Yuri hất mặt về phía Sooyoung…

_Yah, bộ cậu tưởng tớ muốn mặc như vậy lắm hả, nếu không phải bác Kwon nhờ thì tớ cũng chả thèm…Sooyoung trề môi nói…

_Không sao đâu Yul à, chỉ cần chúng ta mãi mãi bên nhau thì em không cần điều gì nữa hết…Jessica nắm chặt tay Yuri và nhìn cô ấy với ánh mắt tràn đầy tình cảm

Nhìn vào ánh mắt ấy, Yuri nhận ra tình yêu chân thành mà Jessica giành cho cô. Rướn người hôn nhẹ vào môi cô ấy, Yuri mỉm cười hạnh phúc…

_Tất cả đều theo ý em, vợ yêu à…Yuri nói rồi nắm chặt lấy tay Jessica…

_Vậy là tốt rồi, mau tiến hành tiếp đi Soo…nhận được sự đồng ý của Yuri, ông Kwon vội vàng nói…

_Kwon Yuri, con có đồng ý lấy Jung Sooyeon làm vợ bất kể ốm đau bệnh tật, nghèo khó, hai con vẫn bên nhau trọn đời không? Sooyoung nghiêm giọng hỏi….

_Con đồng ý

_Jung Sooyeon, con có đồng ý lấy Kwon Yuri làm ch ồn bất kể ốm đau bệnh tật, nghèo khó, hai con vẫn bên nhau trọn đời không?

_Con đồng ý

_Chúc mừng hai con ! Ta xin tuyên bố từ hôm nay hai con chính thức trở thành vợ chồng. Ta chúc hai con sẽ mãi mãi hạnh

phúc. Bây giờ xin mời chú rể và cô dâu trao nhẫn cho nhau…Sooyoung mỉn cười nói, cuối cùng thì tên ngốc này đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình rồi

Khoảnh khác thiêng liêng ấy_ khoảhg khắc mà Yuri lồng chiếc nhẫn vào ngón tay Sica một cách vừa vặn đến hoàn hảo, đã khiến Yul không thể kiềm chế được sự vui sướng. Jessica cũng nở nụ cười thẹn thùng khi nhìn thấy ánh mắt ấy của Yuri, cô cuối xuống rồi đeo lại chiếc nhẫn cho Yul. Và rồi họ lại hôn nhau, nụ hôn của họ luôn luôn cuồng nhiệt như để chứng tỏ rằng tình yêu họ giành cho nhau không bao giờ nhạt phai theo năm tháng

Cùng lúc đó, điện thoại của bà Kim rung lên, bà chợt bối rối và hoảng hốt khi nhìn thấy cái tên ấy…

_Mẹ đây con gái…tìm một chỗ kín đáo, bà nhẹ nhàng nhấc máy…

_Mẹ à, có lẽ dự án ở New York còn lâu lắm mới có thể hoàn thành, con phải ở đây thêm một thời gian nữa…giọng Taeyeon vang lên đầy mệt mỏi

_Sao thế con? Có vấn đề gì sao? Bà Kim thắc mắc hỏi, bà biết con gái bà không có bản lĩnh trong việc kinh doanh bằng Yuri nhưng Taeyeon luôn làm tốt những nhiệm vụ được ông Kwon giao phó…

_Không sao đâu mẹ à, chỉ là một chút rắc rối thôi…Taeyeon trả lời có phần ấp úng

_Ừm, vậy thì con hãy cố gắng làm thật tốt nhé…bà Kim động viên con gái

_Vâng ạ…

_Đừng làm việc quá sức con nhé…

_Umma, con muốn gặp Jessica ngay bây giờ, umma có thể giúp con liên lạc với cô ấy không?

_Ưm..mmm…Sica, nó, nó đã sang Pháp học thiết kế thời trang rồi, trước khi đi nó đã nói với mẹ sẽ cắt đứt liên lạc với chúng ta một thời gian để chuyên tâm học hành…bà Kim lắp bắp nói

_Tại sao umma không nói cho con biết sớm hơn? Taeyeon có phần khó chịu, dù sao Jessica cũng là bạn gái của cô, nếu muốn đi du học cũng phải báo cho cô trước chứ, đằng này cô lại là người nhận được tin tức cuối cùng

_Sica nói không muốn con phân tâm khi làm việc, nên mẹ mới không báo cho con sớm hơn, mẹ xin lỗi…bà Kim nhẹ giọng giải thích

_Vâng không sao đâu ạ, con cúp máy nhé umma, chuyển lời hỏi thăm sức khỏe của con đến appa nhé…Taeyeon mệt mỏi xoa trán rồi tắt máy…

“Có lẽ như vậy sẽ tốt cho cả ba chúng ta”

_Fany à, tớ xin lỗi, tất cả đều là tại tớ, tớ không nên bảo cậu về Hàn Quốc…

Flashback:

_Cậu chắc là ổn chứ? Taeyeon lo lắng sờ trán Tiffany khi nhận ra sự căng thẳng trên nét mắt cô ấy. Họ đang ngồi trên máy bay và chuẩn bị về Hàn

_Ưm…tớ ổn, nhưng Tae àh, nếu như Sica không chấp nhận để cậu chăm sóc tớ thì sao??? Tiffany lo lắng hỏi, có thể cô sẽ mất Taeyeon mãi mãi khi trở về Hàn…

_Cậu nói gì thế? Sica không phải người như thế đâu…Taeyeon mỉm cười nắm lấy tay Tiffany nhằm trấn an cảm xúc của cô ấy

_Tớ nói là nếu mà, nếu như thế thì sao? Tiffany nhìn Tae với ánh mắt mong chờ

_Tớ…tớ…Taeyeon chợt ấp úng, đúng là cô đã từng hứa với Tiffany chỉ trở về Hàn khi mắt cô ấy sang lại nhưng nếu Jessica không chấp nhận thì sao đây…

_Tớ…tớ biết rồi, cậu không cần phải trả lời đâu…cố nén nước mắt, Tiffany bước nhanh vào toilet để che giấu cảm xúc của mình…

Chờ mãi một lúc lâu vẫn không thấy Tiffany trở ra, Taeyeon vội vàng chạy vào toilet tìm kiếm. Mở cửa toilet một cách vội vàng, cô hoảng hốt khi nhìn thấy thân hình Tiffany nằm bất tỉnh trên mặt đất…

_Fany à, cậu sao thế, đừng làm tớ sợ mà…Taeyeon vội vàng lao ngay đến bên Tiffany và nhanh chóng bế cố ấy ra ngoài

_Làm ơn, mau gọi cấp cứu….

_Tại sao cô lại tự ý làm thế, cô có biết máu bầm trong não cô ấy có thể di chuyển bất kỳ lúc nào không? Cô còn mang cô ấy đi máy bay…bác sĩ tức giận nói

_Tôi…tôi…Taeyeon ấp úng, tất cả đều là tại cô…

_Tình trạng cô ấy đang rất nguy hiểm, có lẽ phải làm phẫu thuật ngay, phiền cô nhanh chóng ký vào giấy xác nhận này…

Cầm tờ giấy trên tay, Taeyeon run run ký vào nó, nếu phẫu thuật thất bại, Tiffany sẽ phải sống đời sống thực vật.

Ngồi bệch xuống ghế khi cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, Taeyeon để mặc những giọt nước mắt lặng lẽ rơi vì lo sợ. Nếu Tiffany có mệnh hệ gì, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho sự ngu ngốc của bản thân mình…

_Đừng bỏ Tae mà…giọng Taeyeon run run thỉnh cầu…

End Flashback

_Lúc nãy Tae vừa gọi cho em à? Ông Kwon nắm lấy tay bà Kim hỏi

_Vâng, nó nói dự án có một số vấn đề nên phải ở NewYork một thời gian nữa…bà Kim thở dài nói…

_Em nhớ nó à?

_Tất nhiên rồi, nhưng em nghĩ nếu nó ở bên Fany thì sẽ tốt hơn…

_Haizz…ba đứa nhỏ ngốc nghếch và cố chấp này, đến khi nào chúng mới nhận ra đâu là tình yêu, đâu là sự chiếm hữu vì ganh tị đây…ông Kwon lắc đầu nói

_Đúng vậy, những đứa trẻ bướng bỉnh…

“Tae à, đến khi nào con mới nhận ra tình yêu đích thực của mình đây”

Reeng…reeng…

Tiếng điện thoại ông Kwon vang lên kéo hai người ra khỏi những suy nghĩ của riêng mình…

_Alô…

_Thưa chủ tịch…giọng nói có phần rụt rè vang lên…

_Có chuyện gì vậy, viện trưởng Lee?

_Tiểu thư Yuri và Jessica đã mất tích rồi ạ…

_Cái gì? Tại sao lại như thế? Ông Kwon nôn nóng hỏi…

_Tiểu thư có để lại một bức thư trước khi ra đi ạ…

“Gửi appa và umma

Chúng con đang đi tận hưởng tuần trăng mật của mình, appa và umma không cần lo lắng, chúng con sẽ tận hưởng thế giới hai người đến khi chân Yul lành hẳn thì sẽ trở về với appa và umma ngay. Mọi người đừng buồn nhé, chúng con sẽ trở về nhanh thôi

Con dâu của appa và umma”

Mỉm cười nhìn nhau sau khi đọc xong lá thư, ông Kwon và bà Kim biết rằng hai đứa trẻ này thực sự hạnh phúc khi ở bên nhau….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: