Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Đôi mắt Vương Nhất Bác lóe lên, theo bản năng đưa tay ra đỡ. Thế nhưng con trai trưởng thành lại gầy, cơ thể cũng có trọng lượng nhất định, lực va chạm cực lớn lao đến ngực, Vương Nhất Bác không thể chống vững chân sau, trong giây lát cậu ôm Tiêu Chiến ngã lăn trên đất.

Mặt đất thô cứng, sống lưng của Vương Nhất Bác bị mài đau, trên người cũng lan đến đau do va đập mà Tiêu Chiến vẫn nằm trên ngực cậu trì trệ không có tiếng động, hiển nhiên là chịu kinh sợ chưa hoàn hồn.

Cả người đau nhức nhưng Vương Nhất Bác lại không cảm thấy khó chịu, eo của Tiêu Chiến bị cậu trói chặt trong lúc cấp bách, cậu có thể đo đạc được vòng eo đầy đặn và phần mông căng tròn vừa cọ ở bên đùi trong của cậu, nơi nhạy cảm tột cùng lập tức lĩnh hội được cái gọi là cong vểnh mềm ấm.   

Tiêu Chiến hoàn hồn, luống cuống quay đầu nhìn cậu, còn chưa mở miệng thì ngưng lại, trong mắt Vương Nhất Bác như bốc lên một ngọn lửa, hừng hực mang theo tính xâm lược nhìn trực diện vào mắt Tiêu Chiến, bốn phía không có gió, trong bầu không khí đình trệ, hơi thở của hai người quấn quýt, không rõ nguyên do, Tiêu Chiến thấy mềm nhũn chân.

Vương Nhất Bác rời tay khỏi eo của Tiêu Chiến, dời hướng đến vai, từ từ đỡ người dậy. Tiêu Chiến đang ù ù cạc cạc chìm trong bầu không khí này, tim đập nhanh, lúc được kéo dậy vẫn chưa rõ nguyên cớ.

Anh nhìn vào mắt của Vương Nhất Bác lần nữa, lúc này đã hồi phục bình thường, màu hổ phách lãnh đạm. Tiêu Chiến cảm thấy xấu hổ triệt để, ánh trăng trong veo chiếu xuống khiến gương mặt trở nên rõ ràng. Anh ho nhẹ một tiếng, cố gắng làm cho giọng nói của mình bình thản: "Nhất Bác, em có sao không, đều tại mắt anh không tốt."

Vẻ mặt Vương Nhất Bác như thường giấu cái tay đang nắm chặt ra sau lưng, cậu tủi thân trả lời: "Anh ơi, có lẽ không ổn, lưng của em đau lắm . . . ." 

Tiêu Chiến đắm chìm trong áy náy, anh quên đi sự ngại ngùng vừa rồi vội vàng kiểm tra thân thể Vương Nhất Bác, cũng đúng, bản thân lớn như vậy hiển nhiên lực va đập cũng lớn, cún con này cũng thật nhanh nhạy, vậy mà kịp đưa tay ra đỡ. 

Vương Nhất Bác khéo léo né tránh, trầm giọng nói tiếp: "Trước tiên anh sửa cầu dao điện đi, nếu không tối đen vậy cũng không nhìn thấy gì. Vừa rồi anh nói cần tua vít à?"

Tiêu Chiến bừng tỉnh, chạy vào phòng lấy dụng cụ.

.

.

.

Cuối cùng cũng sửa xong mạch điện, sau khi sáng lại, Tiêu Chiến đi vào nhà lấy hộp y tế, kết quả lại phát hiện không thấy Vương Nhất Bác đâu.

Tiếng nước ào ào truyền ra từ phòng tắm, Tiêu Chiến theo tiếng động đi đến cửa phòng tắm, cửa kính đọng đầu hơi nước, bên trong là bóng người mơ hồ.

Tiêu Chiến nghi hoặc, thử gõ cửa, "Nhất Bác, em đang tắm ở bên trong à?"

Bên tai vẫn chỉ có tiếng nước chảy, người trong phòng tắm trì trệ không trả lời, trong lòng Tiêu Chiến nổi lên sự lo lắng gõ cửa mạnh hơn: "Nhất Bác, em đang làm gì ở trong vậy?"

Mấy giây sau, tiếng nước dừng lại, giọng nói trầm thấp từ tính vang lên: "Không sao đâu anh, vừa rồi ra mồ hôi, em đi tắm một cái."

Tiêu Chiến sáng tỏ, nhưng lập tức không yên tâm nói: "Này, lưng em bị cọ phải rồi, cẩn thận dội vào, đừng dùng sữa tắm."

"Em biết rồi." 

Tiêu Chiến chuẩn bị quay người đi, đột nhiên nhớ ra cái gì, bổ sung thêm: "Tắm xong rồi nhanh ra phòng sách, anh bôi thuốc cho em."    

Vương Nhất Bác đáp ứng cười nhẹ. Khí nóng bốc lên trong phòng tắm, mặt kính phủ lên một tầng sương mỏng, da thịt cậu nóng như lửa, thiêu đốt tứ chi đau nhức, xúc cảm mềm mại vừa nãy còn lưu trong đùi, không thể quản chế được, bộ vị dưới thân chịu đựng phát đau.

Cậu nhớ đến giây phút Tiêu Chiến đè lên người cậu, hai thân thể hoàn toàn không có kẽ hở dán chặt vào nhau, giống như hai đoạn dây leo bị thiếu xương quấn vòng lấy, gần như trong khoảnh khắc ấy cậu đã có phản ứng. Cậu muốn hung bạo xoay người đè Tiêu Chiến xuống, nhưng lại lo lắng mặt đất sần sùi làm Tiêu Chiến bị thương, nhiệt độ thân thể hừng hực của con trai trưởng thành, cậu không nỡ ngay lập tức thô lỗ dọa sợ Tiêu Chiến, đành phải nhanh chóng trở dậy.

Cậu thong thả mở vòi hoa sen, dòng nước nóng ấm lăn trên da thịt không những không mảy may làm dịu bớt, thân dưới lại cứng thêm mấy phân, vệt máu trên lưng thấm ra, dựa vào tường gạch men lạnh lẽo, Vương Nhất Bác bất đắc dĩ cười, cánh tay cường tráng mạnh mẽ đỡ ở quy đầu, thử theo cách này hạ nhiệt.

Cuối cùng vẫn không đủ, cậu điều chỉnh lại độ ấm, cảm giác lạnh lan trên người giảm bớt cái nóng, tiếng nước nhỏ giọt tích tách hòa lẫn với tiếng tim đập, rồi chậm chậm trở về với phẳng lặng.

.

.

.

Thời điểm Vương Nhất Bác đi đến phòng khách, Tiêu Chiến đang dọn dẹp hộp y tế, do nghề nghiệp của Tiêu Chiến nên trong nhà bình thường sẽ có những loại thuốc cần phải có. Tiêu Chiến vẫy tay, "Nhanh đến đây để anh xem." Vương Nhất Bác bước nhanh qua, ngồi trên sô pha, tự nhiên cởi áo khoác ngoài.

Cơ thể tráng kiện của thiếu niên để lộ ra trước ánh đèn, bờ vai rộng liền theo khuôn ngực rõ ràng, xuống nữa là cơ bụng theo trật tự. Tiêu Chiến kinh ngạc, trong lòng nổi lên ngưỡng mộ đưa tay sờ một cái, không nhịn được trêu ghẹo: "Trời đất, sao bình thường không phát hiện ra vóc dáng này của em nhỉ." Anh lại sờ sờ phần eo bụng cách một lớp quần áo, xúc cảm hiển nhiên là thua kém, anh hơi chán nản, "Em nói anh có phải nên đi làm thẻ tập không, anh vẫn chưa tìm được bạn gái." 

Tiêu Chiến vừa lên đại học một thời gian đã có bạn gái, bạn gái cũng xinh đẹp nhưng chưa yêu được bao lâu tính cách hai người không hợp bèn chia tay trong hòa bình. Sau đó anh đón Vương Nhất Bác về nhà, sinh hoạt học tập bận rộn nên cũng không còn thời gian. Hiện tại anh đã đi làm nhưng đối với phương diện này tâm tư không còn nhiều nữa. 

Vương Nhất Bác híp mắt lại rồi cười nói: "Anh như thế này rất tốt mà." Tiêu Chiến cho cậu một vẻ mặt anh chẳng tin đâu rồi vỗ hai cái vào vai cậu, "Quay người lại anh xem."

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn quay người lại, phần lưng trắng nõn hiện trước mắt Tiêu Chiến, chi chít vết thương do bị cọ xát, bởi vì xối nước vào mà bên ngoài trắng bệch bên trong ẩn vết máu li ti.

Tiêu Chiến lập tức đau lòng, hổ thẹn lại tăng thêm một tầng, rõ ràng bản thân là anh mà lại để đứa em chịu đau đớn thế này.

Vương Nhất Bác không cho là vậy, hơi nghiêng người liếc Tiêu Chiến, vừa rồi gội đầu giọt nước còn nhỏ, dọc theo trán chảy xuống cằm. 

Tiêu Chiến thở dài, đành đi vào phòng tắm lấy khăn đưa đến tay cậu, "Nhanh lau đi cậu chủ, đợi chút nữa sô pha ướt rồi lại phải giặt, mệt chết người ta."

Vương Nhất Bác không giấu được ý cười trong mắt, thuận theo nắm lấy khăn lau lau tùy tiện hai cái, nói: "Anh nói hay thật đó, anh bận rộn như vậy cuối cùng chẳng phải là em giặt à." 

Tiêu Chiến cũng cười, xử lý vết thương sau lưng của Vương Nhất Bác. Thuốc mỡ lạnh xoa lên, cảm giác mát lạnh từ vết thương từ từ lan đến da thịt, tia ấm áp xao động trong lòng.

Cậu thích motor, bình thường số lần bị thương cũng không ít, lần ngã xe nghiêm trọng nhất, xương bị gãy, cậu vui mừng bản thân lúc đó ở trong đại học, muốn giấu Tiêu Chiến tránh cho anh lo lắng thêm. Nhưng Tiêu Chiến cũng là một người nhạy bén, hai tuần không thấy Vương Nhất Bác về nhà thì vội đi đến trường học của cậu, sau khi biết được tình hình thì vừa tức giận lại đau lòng, đôi mắt đỏ hoe mang Vương Nhất Bác về nhà chăm sóc một thời gian.

Vương Nhất Bác nghiêng người, theo tầm mắt hẹp nhìn thấy góc mặt Tiêu Chiến cúi đầu chuyên chú bôi thuốc, xuống nữa là phần cổ mảnh khảnh, cậu cười, ở trước mặt người quan tâm, một chút đau đớn cũng muốn đòi lấy một phần nuông chiều.

"Không quá nghiêm trọng, không cần băng, buổi tối ngủ chú ý một chút, cố gắng nằm nghiêng." Tiêu Chiến ném bông vào thùng giác, đứng dậy thu dọn hộp y tế.

Vương Nhất Bác đưa tay kéo góc áo của anh, trong giọng nói lộ ra sự đáng thương, "Anh à, anh đối xử với em giống như bệnh nhân vậy, vì sao anh không hỏi em có đau hay không?" 

Tiêu Chiến kinh ngạc: "Vương Nhất Bác, em 20 tuổi rồi em biết không? Không cho phép làm nũng với anh." Da mặt Vương Nhất Bác rất dày, theo góc áo ôm lấy eo của Tiêu Chiến, đầu dụi bên eo anh, khàn khàn nói: "Anh, em đã chịu thương thay anh mà."

Vòng eo của Tiêu Chiến nhạy cảm, anh cố gắng điềm tĩnh lùi về sau. Vương Nhất Bác sớm phát giác ra, hai tay mạnh mẽ quấn chặt lấy, dán sát lại, cậu có thể cảm nhận được sự run rẩy nhẹ nhè của Tiêu Chiến.

"Được rồi cún con, trước tiên em buông ra đã." Tiêu Chiến dùng ngữ khí mềm mại dỗ cậu, thuận tay móc khăn lau tóc cho cậu.

Vương Nhất Bác lầu bầu: "Không buông." 

Tiêu Chiến nhịn lại sự kỳ lạ ở eo trêu ghẹo: "Ấu trĩ như thế này sao tìm được bạn gái đây . . . . ."

Vương Nhất Bác cứng nhắc buông tay đặt ở eo của Tiêu Chiến ra, đầu ngón tay gần như bấu chặt vào da thịt. Cậu ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, con ngươi nhàn nhàn ẩn chứa tâm trạng ưu tư. Tiêu Chiến giật mình, lặng lẽ suy xét có phải bản thân nói sai rồi không.

Nhưng rất nhanh, đôi mắt Vương Nhất Bác lại hồi phục vẻ bình tĩnh. Khóe miệng cong lên, vẻ mặt không để tâm trả lời: "Hiện tại em không cần."

Tiêu Chiến không hiểu: "Em đã là sinh viên năm hai rồi, cũng nên tìm một người bạn gái, lần trước mẹ của anh còn gọi điện thoại hỏi. Trong trường đại học của em không phải có rất nhiều bạn nữ xinh xắn à, Nhất Bác của chúng ta chắc chắn được rất nhiều cô gái thích."

Vương Nhất Bác buông ra, vò tóc, nói: "Anh à anh đừng nói nữa, em không có hứng thú với bọn họ."

Tiêu Chiến truy đến cùng, "Vì sao? Anh nói em.  . . ."

Vương Nhất Bác liếc về hướng phòng sách, ngắt lời Tiêu Chiến, hỏi: "Anh đã lưu lại luận văn chưa, em nhớ vừa rồi ngắt điện anh. . . ."

Tiêu Chiến hiếm khi chửi thề một câu, vội lao vào phòng sách.    

Vương Nhất Bác trầm lặng nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chiến, đôi mắt híp lại, bàn tay buông lỏng lại nắm chặt. 

Tại sao muốn đẩy em đến chỗ người khác.

Người em cảm thấy hứng thú chỉ có mình anh mà.

/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro