Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 11: ahihi tui có vợ rồi !!!

Sáng hôm sau, một sáng chủ nhật đẹp trời, cậu ở trong vòng tay ấm áp anh đang ngủ, những tia nắng le lói qua ô cửa sổ khiến anh tỉnh giấc. Ơ, sao anh lại ngủ với cậu thế này, tại sao anh lại không mặc đồ chứ, anh đã làm gì cậu rồi, tại sao cái của lại ở trong ... cậu. Anh rối quá, chuyện gì đã xảy ra rồi !? Đột ngột anh nhảy xuống giường khiến cậu cũng tỉnh giấc theo. Gương mặt cậu bơ phờ, tóc rối bù xù lên.

Trên người cậu là những vết tím đỏ anh để lại hôm qua. Anh nhìn lên người cậu, thật sợ hãi, là anh đã cưỡng hiếp cậu ư, sao cậu không đẩy anh ra, sao cậu không đánh anh. Trường như kẻ mất hồn, anh đứng dậy chạy đi mặc quần áo chỉ để lại một câu nói
- Vương ơi tao xin lỗi, xin lỗi mày nhiều lắm. Đáng ra tao không nên uống nhiều như vậy, lẽ ra tao không nên làm những chuyện kinh tởm thế với mày. Tao xin lỗi mày nhiều lắm.

Dứt câu anh liền sợ hãi chạy đi, bỏ cậu lại trên giường. Vậy ra anh không yêu cậu, chỉ đơn thuần là anh say và nổi lên cơn thú tính, là cậu đã ảo tường rằng anh thích cậu. Thất thần, ngoái đầu hướng ra cửa, tim cậu nhói đau, lòng cậu quặng thắt lại, trong lòng cậu dâng lên một cỗ biến động. Nước mắt tuôn ra tràn ngập khoé mi. Thật đau quá, câu không kiềm chế nổi nữa rồi ... đau lắm ! Hoá ra anh không hề yêu cậu như cậu tưởng. Chỉ đơn thuần, anh thoả mãn cơn dục vọng của bản thân. Là cậu tự mình trao thân cho anh, cậu thật ngu ngốc, thật đần độn.

Càng nghĩ nhiều, cậu lại càng khóc ngày một to hơn, cổ họng khô rát ngập đờm đến khó thở, đôi mắt sưng húp nóng rực như cháy. Cậu sợ quá, sợ anh bỏ cậu đi, sợ anh sẽ bỏ cậu lại, cậu phải làm gì đây, mỗi một điều cậu nghĩ ra, là thêm một tiếng khóc của cậu lớn hơn, lớn hơn nữa.

Công Phượng đi ngang qua, nghe thấy tiếng khóc của cậu anh khiến anh cũng phải lo lắng cho cậu,sao cậu lại khóc to như vậy cơ chứ. Anh mở cửa đi vào. Bàng hoàng ! Anh thấy cậu đang cuốn chăn, ngồi trên giường khóc rất to, quần áo rải rác trên mặt đất. Thân người hằn lên những vết tím đỏ của trận hoan ái đêm say. Hình như anh cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra rồi. Đến gần cậu, ôm cậu vào lòng, thấy có anh cậu, cậu lại càng khóc to hơn, như một đứa trẻ, gương mặt đỏ lự ôm anh khóc, thống khổ.

Trong lòng Phượng, anh dâng kên một cỗ tức giận, sao thằng Trường chơi xong lại bỏ đi như vậy chứ, nhưng anh cũng bình tĩnh lắm, anh vẫn tin rằng thằng Trường nó rất yêu em của anh. Tức lắm, nhưng cũng phải bình tĩnh lại, nhất định phải cho thằng em anh một lời giải thích.

- Thôi Vương ơi nín đi ! Nín đi, xong mặc đồ vào rồi mình nói chuyện. Nhá ! Chứ mày như này anh cũng ngại quá
- Nhưng mà nói cái gì, nó chơi chán xong nó bỏ em đi rồi. Em tưởng nó cũng yêu em nên em mới chịu. Nhưng mà nó không yêu em, nó đi đâu rồi ... - Nói xong cậu khóc lại lớn hơn nữa.

- Yên tâm, chắc chắn thằng Trường nó không như vậy đâu. Anh chắc chắn bắt nó chịu trách nhiệm với tình cảm của mày. - bây giờ anh mới biết, hoá ra cậu cũng thích Trường, có vẻ như mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn.
Nói rồi cậu cũng nín, cũng đi thay đồ rồi cùng anh ăn sáng dưới sảnh khách sạn.

Trong lúc đó, anh cũng nhờ Thanh đi tìm Trường. Thanh tới quán nướng hôm qua, có vẻ như Trường đang ở đó, đây là một quán mà anh rất thích. Quả thật, anh đang ở đó, hắn liền tới gần ngồi cạnh anh.
- Sao lại trốn ra đây rồi ? Ông Béo ổng khóc quá trời kìa, về dỗ vợ đi, chơi anh tôi chán xong bỏ hả ? - có vẻ Thanh cũng bực bội với hành động của Trường, nhưng thôi, phải bình tĩnh.
- Không. Tao thấy có lỗi với nó. Hôm qua tao cưỡng bức nó. Không biết đối mặt với nó thế nào.
- ...
- Tao sợ lắm, tao sợ nó ghét bỏ tao, tao sợ nó kinh tởm tao, sợ nó không quan tâm đến tao nữa. Tôi bức bối quá. TẠI SAO TAO LẠI LÀM THẾ VỚI NÓ.

Anh gào lên, đấm vào mặt mình những cái đau điếng. Rồi anh khóc, hôm nay nhiều người rơi nước mắt quá. Anh lỡ làm tổn thương cậu rồi, anh phải làm gì đây. Rồi cậu sẽ ghét bỏ anh, kinh tởm anh, tránh xa anh, anh không muốn đâu. Anh thà không có được cậu còn hơn bị cậu ghê sợ.

Trầm ngâm một hồi lâu, mặt anh đỏ lự chả biết do rượu hay sự ghét bỏ, tức giận bản thân mình. Ước gì anh có thể quay lại đêm qua, anh sẽ không uống nhiều như vậy. Anh vừa khóc, vừa lẩm bậm "Vương ơi tao xin lỗi".
Trong lòng Văn Thanh tự nhủ thầm, may quá, không phải như mình nghĩ, hoá ra do ông ý sợ Vương ghét bỏ. Làm Thanh cứ tưởng anh định chơi anh của hắn chán xong rồi bỏ.

Một hồi lâu sau, hình như Trường nghĩ ra điều gì đó. Hình như hôm qua anh nghe cậu nói ... yêu anh. Thật ư ? Cậu có yêu anh ư ? Trong đầu Trường giờ đây là một mớ hỗn loạn. Không ! Cậu đâu có yêu anh, đối với cậu, anh chỉ đơn thuần là một người bạn. Nhưng hôm qua anh nghe thấy cậu nói yêu anh. Ôi, khó chịu !

- Thanh này !
- Gì ?
- Anh hỏi chú mấy câu hôm qua ...
- Gì ?
- Mày nghĩ thằng Vương có yêu anh không ?
- Anh Vương của em khá nội tâm, suy nghĩ của ổng cũng thật khó đoán. Nếu hôm qua thì em sẽ nói với anh là không. Nhưng còn hôm nay thì em không chắc chắn vậy nữa. Nếu ông ý không yêu anh thì anh nghĩ ổng chịu ... với anh à !?

Thanh vừa nói vừa cười, nãy giờ cậu quên mất việc anh Béo của hắn cũng thích Trường Hip, bây giờ mọi chuyện có vẻ dễ giải quyết hơn thật. Đúng là nghe lời Phượng của hắn nói không sai.
- Thật chứ ???

Trường híp đột ngột thay đổi, gương mặt ủ rũ khi nãy giờ lại có mấy phần hớn hở, ngạc nhiên. Đôi mắt bỗng mở to tròn, miệng há hốc. Hình như anh tìm lại được sức sống cho bản thân rồi.
- Ờm ...
- A hình như nó gọi tao là daddy nữa
- ...

Nói rồi anh liền chạy về khách sạn cách đây không xa, vừa chạy anh vừa nghĩ trong đầu, cậu cũng thích anh ư !?!? Ôi chuyện gì đang xảy ra vậy, thôi rối quá. Nhưng mà cậu cũng yêu anh kìa. Còn đống kia, khỏi nói tất nhiên Thanh trả tiền rồi😒

------------

Trong căn phòng, Phượng ngồi bên cạnh an ủi Vương. Cậu ngồi trên giường, ôm gối với gương mặt ủ rũ. Đột nhiên nghe tiếng mở cửa thật mạnh, người chơi cậu xong bỏ cậu đi nó về rồi !!!
- Vương ơi Trường xin lỗi.

Vừa mở cửa, anh vừa gào lên vừa nhảy đến chỗ cậu.

KHOAN !!!

Chưa kịp đến chỗ cậu, cậu đột nhiên lại khóc rất to, ném hết đồ vào người anh, ném gối trúng đầu, chăn chùm kín mặt, cái gối ôm cậu lấy làm chày đánh anh văng xuống đất. Dù cậu bị anh đè nhưng cậu không có yếu đuối như vậy nhá !!!
- Sao không đi luôn đi còn về làm gì ???

Cậu vừa khóc vừa nói vừa cầm gối đánh anh tơi bời, gương mặt đỏ ửng, nước mắt nước mũi tùm lum.
- Chơi chán xong bỏ đi rồi còn vác mặt về đây nữa, sao không đi luôn đi. Cútttttttttttt
- Thôi mà Trường xin lỗi mà. Tại tao sợ mày ghét tao thôi
- Sao lại ghét ...

Vừa dứt câu, cậu ngừng đánh anh. Giọng nhỏ lại như thủ thỉ. Rồi anh cũng ngồi dậy ôm chầm lấy cậu trên giường. Đặt cậu trên giường, anh quỳ xuống
- Tao sợ mày không yêu tao, sợ mày ghét bỏ tao, sợ mày kinh tởm tao. Tao sợ lắm, tao không dám đối mặt với mày, sợ mày bỏ tao.
- ...
- TRẦN MINH VƯƠNG , LƯƠNG XUÂN TRƯỜNG YÊU MÀY. LƯƠNG XUÂN TRƯỜNG YÊU VƯƠNG LÂU LẮM RỒI. TRẦN MINH VƯƠNG CÓ TIN VÀO CÁI GỌI LÀ YÊU TỪ CÁU NHÌN ĐẦU TIÊN KHÔNG. TRƯỜNG CÓ !!!

Cậu sửng sốt, anh vừa bảo yêu cậu, anh không say đấy chứ. Không phải anh nâng cậu lên rồi dập cậu xuống chứ ...

- Thôi mà, thôi. Yêu Vương nhiều lắm. Đừng khóc nữa, Trường xin hứa sẽ chịu trách nhiệm với mày, lần này không say đâu - choàng tay qua lưng cậu, xoa xoa những cái đầy yêu thương vỗ về cậu.

Im lặng một hồi lâu, anh yêu cậu, cậu biết nói gì bây giờ đây. Nghe anh khẳng định từng câu từng chữ chắc nịch, trong lòng cậu như cả vạn bông hoa đua nở. Sướng rơn người !
- Vương ơi, mày yêu tao không ? Làm người yêu tao nhé !
- ...
- ...
- Có, yêu Híp nhiều lắm ...
Cậu lẳng lặng nói, mặt cũng đỏ theo. Nhưng câu nói ấy lại khiến Trường híp vui sướng chạy khắp hành lang kêu gào
- AGHHHHHHHH HÍP HÍP CÓ VỢ RỒI !!! Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh
- Úi dồi ôi thằng nào bị điên đấy ??? - Hải Quế trong phòng nghe thấy thằng dở hơi nào đó gào hét ầm ĩ bên ngoài liền mở cửa ra chửi. Ồ, là "anh vợ" của y. Gì cơ, nó có vợ rồi á !?
- Ủa vợ nào vậy ?
- Kia kìa anh - Thanh chỉ Vương
- Ối dồi ôi bé Tòn ơi, ra xem anh dâu của bé nàyyyy.
- Ủa mấy ông kêu la oai oái gì ở đây vậy ??? Anh dâu nào !?

Thấy bên ngoài om sòm, máu hóng hớt của Toàn Lee leo thang cao vút, thấy có người gọi mình liền chạy ra ngoài, vừa nghe đã biết bồ gọi.

Đột nhiên, trong chốc lát, Phượng công chúa liền 2 tay 2 gối rượt Trường híp mấy vòng hành lang.
- CÁI THẰNG KHÔNG CÓ MẮT KIAAAAAAAAAA !!! AI CHO MÀY LÀM EM ÔNG KHÓCCCCCCCC
- Thôi mà tao xin lỗiiiii, huhu vợ ơi cứu chồngggggggg
- Ủa thành vợ hồi nào ?
- Từ đêm qua đó !!! Daddy nè hí hí hí
- Cútttttttttttt. Anh Phượng ơi đánh mạnh vào.
- Thôi mà, tao xin lỗi, VƯƠNG ƠI CỨUUUUUUU

Anh Béo thấy Híp cũng tội mà thôi cũng kệ. Đừng thấy anh đây đáng yêu mà tưởng anh đây hiền nhá ! Ai bảo làm cậu khóc chi, cho chừa !!!

- Thôi được rồi Phượng ơi đừng đánh anh của em nữa. Tha cho ổng đi ổng sợ thôi mà ! - thấy tội cho ông anh mình quá, Toàn Eel liền nói đỡ giúp. Dù là kẻ làm cho tuổi thơ cậu cơ cực nhưng mà anh cũng thương yêu cậu lắm, nên cậu cũng thương anh nữa.
- Đúng đó anh Phượng ơi, anh tha cho ổng đi. Thôi mà, thôiiiiii - thấy Trường cũng tội, Thanh bèn năn nỉ giùm.

- Được cả mày nữa, tối qua đi đâu tao còn chưa hỏi đâu nhá !!!!
- Ơ ...... à ừ thì ...
- Nó đi uống với tao á !!!
- Á à hoá ra là trốn đi uống rượu đêm khuya mới về. Hay đấy !!! - Nói xong anh liền đánh hắn thật mạnh một cái vào đầu, bỏ về phòng.

- Chu choa một phát cháy luôn hai nhà - Duy Mạnh đang đứng ở góc bên kia hành lang buôn chuyện với Di Di
- Bậy ! Nhà tao mới xây không có cháy - thấy Mạnh ở góc bên kia cảm thán, Trường Híp lại phản bác lại
- Ơ thế rồi em với Phượng như nào ??? - Thanh đứng một chỗ ngơ ngác nhìn Phượng bỏ đi.
- Anh xin lỗi chú, anh chịu rồi. Nó vừa đánh anh xong.
- Đi dỗ vợ đi kìa - Cọt đứng một chỗ bụm miệng cười
- Ơ !!! Vợ ơi đợi em với - vừa nói, Thanh hớt hả chạy về phòng của Phượng, chạy đi dỗ anh yêu.

_________________________
Ủ truyện hai ngày giờ đăng cho mọi người đọc nè.
Lại là series truyện lúc 2h đêm. Nhưng mà trưa mai Nô mới up.
Nom dài phết,
được hẳn 2k1 từ :3

_________________________
Ui muốn nói với mọi người là mấy nay Nô vui lắm luôn . Kiểu cà tưng cà tưng 😜😜😜. Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến Nô trong thời gian qua !!!

160 followers ạ 🤩
_________________________
Mọi người đọc nhớ góp ý
cho Nô nhé ạ ^-^
Nếu thấy hay mong mọi người
chia sẻ với những bạn
cùng chung sở thích nhó
Và cho Nô 1 ⭐️ ạ híii 😙
À còn follow page và IG của Nô nữa nè 😎😎
_________________________
Hà Nội, 1 giờ 53 phút ngày 13 tháng 8 năm 2021
--From Notu with love <3--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro