Em ơi!
Em ơi!
Anh thích gọi em như thế những khi em mệt mỏi vì tập luyện. Em sẽ bước tới bên anh, nở nụ cười thật tươi mặc cho từng giọt mồ hôi vẫn rơi trên má. Nhẹ nhàng dụi cái mái đầu còn ướt nhẹp vì mồ hôi vào áo anh khẽ khàng nói "Anh ơi em mệt" bằng cái chất giọng nhẹ nhàng của người con trai Hà thành.
Em ơi!
Đã có ai nói với em rằng, em đẹp nhất khi đứng trên sân, khi khoác trên mình bộ đồ cầu thủ chưa? Anh đã phải lòng người con trai mang tên Trần Đình Trọng trong một khung cảnh như thế. Trên mặt sân cơ man là các cầu thủ nổi trội, em đứng đó, một tay cầm trái banh, nở nụ cười mà anh cho rằng đẹp nhất, ánh mắt em sáng long lanh chào đón anh khi anh vừa lên tuyển "Chào anh Dũng nhé, em là Trần Đình Trọng người cùng phòng với anh". Vào buổi chiều định mệnh ấy, bóng dáng em đã theo anh cho tới tận sau này, như ai đã từng nói "chạm nhau một ánh mắt cơn say theo cả đời".
Em ơi!
Em nói em thích nắng vì tính cách em sôi nổi luôn tràn đầy năng lượng. Nhưng em có biết rằng, những thời gian rảnh khi không phải luyện tập em sẽ nhâm nhi một ly cà phê anh pha bên lan can kí túc, vừa ngắm mưa và vừa ngẫm nghĩ sự đời. Nhẹ nhàng như những giọt mưa, và anh chỉ biết mỉm cười ngắm nhìn em như thế, nắm chặt tay em cùng đi qua những ngày mưa, đón nhận những ngày nắng để cùng nhau chờ đón cầu vồng.
Em ơi!
Em nói em thích nghe anh gọi em thân thương như thế. Chất giọng trầm mà lơ lớ khiến em quên hết những mệt mỏi, sà vào lòng anh làm nũng hệt con mèo lười. Và với anh, chỉ cần như vậy thôi: nhẹ nhàng vỗ về, tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của em. Bình yên trong cái nắng nhuộm vàng sân cỏ.
Em ơi!
Anh luôn gọi em như thế mỗi khi em gặp chấn thương. Xót lắm những khi em nằm sân, những cái nhăn mày, những giọt nước mắt chực trào khi đau đớn. Anh chỉ biết lặng lẽ tới bên em, dùng hết sức cất lên tiếng gọi, bởi kìm nén lắm anh mới không vội vã chạy tới ôm chầm lấy em. Em mạnh mẽ lắm, không than lấy một câu, chỉ nắm chặt tay anh nén đau rồi tiếp tục trận đấu. Ấy thế mà khi anh bị đau, em lại hớt hải, vẻ mặt lộ rõ vẻ lo lắng, và rồi nước mắt em rơi trong cái ôm của anh. Người anh thương trông mạnh mẽ vậy thôi chứ mau nước mắt lắm. Anh lại chỉ biết vỗ nhẹ lưng em, cất lên hai tiếng "Em ơi" nhẹ nhàng.
Em ơi!
Anh chỉ muốn gọi em như vậy mãi thôi. Em vẫn thường hờn ghen hỏi anh rằng "có phải với ai anh cũng dùng cái giọng ngọt ngào ấy". Những lúc ấy, anh chỉ biết cười mà ôm chặt em vào lòng. Hai tiếng "Em ơi" chỉ có em mới được nghe thôi, và cũng chỉ có em mới khiến một anh lính khó tính cục cằn gạt bỏ mọi tôn nghiêm, mọi sự nghiêm khắc mà nhẹ nhàng gọi em như thế.
Nhớ nhé, em là ánh sáng của anh, là báu vật anh luôn nâng niu, có rơi nước mắt thì phải trước mặt anh để anh là người đầu tiên tới lau cho em, để anh là người cho em bờ vai khi em yếu đuối.
Em ơi!
-------------
Mình có sử dụng vid trên YT mà chưa hỏi ý kiến chủ nhân nên thông cảm nhé, tại thấy vid hay quá phù hợp với fic này :)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro