chương 49
7 năm trôi qua...
2 ba bên này thì trong 3 năm gần đây tỏ thái độ muốn cậu trở về để tiếp quản Quế Thị, nhưng Quế Hải còn vẫn còn kiêng kị Tiến Dũng. Văn Toàn thì mỗi lần cùng cậu trò chuyện video đều nói "Con trai, con ở chỗ nào vui vẻ thì sống, không cần lo lắng cho2 ba." Duy Mạnh học kinh doanh 3 năm rưỡi đã tốt nghiệp, về nước sớm hơn cậu mấy năm, bác Đỗ cũng có ý đem quyền hành của công ty chuyển cho Duy Mạnh. Bất quá nghe nói Duy Mạnh mới về nước thì đi quen với một cô người mẫu, bác Đỗ đã sắp xếp cho cho Duy Mạnh 1 thiên kim tiểu thư nhà giàu cũng bị hắn tùy tiện có lệ làm bác Đỗ ngày đêm lo lắng không thôi.
Đi du học bảy năm qua, tất cả mọi người đều rất ăn ý mà ngậm miệng không đề cập tới tên của Bùi Tiến Dũng. Ngay cả Duy Mạnh cũng chưa bao giờ ở trước mặt cậu mắng hắn.
Nam nhân có phải lại đổi bạn giường mới rồi hay không? Hắn vẫn là tổng tài tập đoàn BTD chứ? Hắn bây giờ đã danh chính ngôn thuận là bang chủ Hồng bang rồi sao?
Cậu không biết. Cũng chẳng liên quan gì tới cậu.
Cậu chỉ hy vọng, cho dù có gặp gỡ nam nhân cậu cũng có thể giả bộ như chưa bao giờ quen biết, lạnh nhạt mà lướt qua hắn.
***
Ra sân bay theo lối VIP thì thấy Duy Mạnh đang dìu Văn Toàn . Văn Toàn vẻ mặt lo lắng nhào lên sờ lại sờ, sau khi chắc chắn con trai nguyên vẹn không tổn hao gì mới yên lòng.
Ba người ngồi trên xe, Đình Trọng nói chuyện với ba Toàn cậu một lát, sau đó Văn Toàn mệt mỏi chầm chậm chìm vào giấc ngủ.
Trong ấn tượng của Đình Trọng , ba Toàn còn rất trẻ. Lần này trở về lại cảm giác rõ ràng đã già rồi. Cho dù cố gắng chăm sóc, dùng kem dưỡng cao cấp, ăn canh tổ yến, vẫn không tránh được tóc chia hai màu. Làn da chảy xệ, dường như trong một đêm khóe mắt ba Toàn đã có thêm thật nhiều nếp nhăn.
Có lẽ vẫn luôn lo lắng cho đứa con nhỏ này. Đình Trọng thở dài.
-Này, bọn Hồng Duy nói đã sẵn sàng đi ăn mừng.
Duy Mạnh nghiêng đầu sang nhỏ giọng nói.
-Ăn mừng cái gì?
-Ăn mừng bộ tứ chúng ta đoàn tụ chứ gì nữa.
Đình Trọng cười cười:
- Để t nghỉ ngơi vài ngày lệch múi giờ đi, đi máy bay đường dài khó chịu quá.
Tuy rằng ngồi khoang hạng nhất nhưng vẫn ngủ không ngon, mở mắt ra thì lại chẳng nhìn thấy gì.
-Uh, vậy t sẽ nói bọn nó đợi mấy ngày nữa.
Đình Trọng ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, cũng tìm hiểu tình huống hoạt động của công ty một chút. Trên thực tế trụ sở bên này đã sớm nói, hoạt động hơn 30 năm, mọi thứ đều theo đúng trình tự, về cơ bản không có gì quan trọng. Quế Hải và Văn Toàn đều tôn trọng ước mơ của con mình nên liền cho cậu chọn học lĩnh vực mà cậu yêu thích còn việc kinh doanh thì phụ giúp một tay cũng được , Đình Trọng liền chọn ''bác sĩ tâm lí''mọi câu việc đã êm xuôi Đình Trọng liền để đầu óc bay đến chuyện phòng khám tâm lý.
Có thời gian kêu Duy Mạnh cùng xem một chút, thuê một cửa hàng mặt tiền .
Một tuần sau, bốn người gặp mặt ở câu lạc bộ giải trí cao cấp ở trung tâm thành phố.
Loại câu lạc bộ giải trí cao cấp này kết hợp ăn uống và giải trí, phục vụ đều là trai xinh gái đẹp, hơn nữa có kiểm xoát thẻ ra vào, bảo vệ sự riêng tư của khách hàng, là nơi rất nhiều đại gia công tử thích đến. Đương nhiên, những hoạt động bí mật sau đó, tất cả mọi người đều ngầm hiểu.
Bốn người đi càn quét một cái lẩu trước. Theo lý thuyết, với thân phận địa vị của bọn họ hẳn là sẽ ăn bào ngư vi cá, nhưng cả bọn lại cảm thấy loại không khí ở nơi đó. Duy Mạnh lẳng lặng quan sát Đình Trọng,Bảy năm trước cậu đã rất "trang nghiêm", nhưng còn mang chút tính trẻ con non nớt. Bảy năm sau cậu cũng vẫn vậy, nhưng bộ dáng ung dung thản nhiên đó lại mang chút xa cách.''Là cái gì đã khiến cho em trở nên như vậy? Là thời gian sao?...''
Trước kia khuôn mặt Đình Trọng rất tròn trịa mịn màng, mắt lại to, thậm chí có thể nói là đáng yêu; hiện tại ngũ quan nhìn qua cũng không thay đổi gì... vẫn đáng yêu, trắng trẻo và càng thêm ''xinh đẹp'' Trở nên tao nhã, trở nên ung dung xa cách, cũng trở nên...động lòng người.
-Duy Mạnh? m nhìn t làm gì? T có cái gì sao?"
-Ơ... Không...
Duy Mạnh phục hồi tinh thần lại, chiếc đũa gắp miếng thịt khô sạch dầu.
Bốn người cơm nước xong lại chém gió trong chốc lát. Đương nhiên, đa số đều là ba người kia nói chuyện, Đình Trọng chỉ im lặng nghe, nghe được chuyện gì buồn cười cũng cùng nhau cười một cái, ngẫu nhiên xen vào nói ra những hiểu biết thú vị của mình. Cứ như vậy đã đến chín giờ.
Duy Mạnh gọi phục vụ tới, muốn đưa thẻ tín dụng trả tiền, phục vụ cúi đầu nói:
-Bàn của ngài đã thanh toán rồi.
Duy Mạnh sửng sốt:
-Cái gì? Không có đâu?
-Quả thật đã thanh toán, có thể là một trong bốn vị đã trả tiền trước.
Duy Mạnh liếc nhìn ba người kia một cái:
-Đình Trọng, có phải lúc m đi toilet đã trả hay không?"
Đình Trọng lắc đầu. Hồng Duy nhìn cậu nói
- Hôm nay là tiệc đón tiếp m, sao m lại đi trả tiền được.
Đình Trọng lên tiếng
-t không có trả
Phục vụ cũng có chút không hiểu, nói
-Xin chờ một chút ạ
liền cúi đầu liên lạc với quầy tiếp tân.Thấy người phục vụ miệng cúi xuống cổ áo nói chuyện,Hoàng Đức nhịn không được "Chậc chậc" hai tiếng:
-Bây giờ làm phục vụ cũng được trang bị như xã hội đen.
Vừa dứt lời, lập tức nhận được một cái trừng mắt sắc của Duy Mạnh
-hử? Sao vậy? Tôi nói có vấn đề gì sao?
Hoàng Đức vẫn còn chẳng hiểu tại sao, Hồng Duy đã nhịn không được che miệng hắn lại, liền nghe được người phục vụ nói:
-À, thật có lỗi, quản lí nói bốn vị hôm nay được miễn phí tất cả phí dụng ở câu lạc bộ.
-Ể?!
Duy Mạnh có chút khó tin mà liếc Đình Trọng một cái,Đình Trọng cũng rất bối rối hỏi:
-Có phải lầm rồi không?
Người phục vụ có chút lo lắng, nhưng vẫn theo lời quản lí dặn nói:
-Không lầm... Ngài mới vào cửa không bao lâu, quản lí đã nhận được chỉ thị của cấp trên muốn chúng tôi đón tiếp thật chu đáo. Câu lạc bộ của chúng tôi ở đây ngoại trừ ăn uống còn có Karaoke, phòng bi-a, rạp chiếu phim, bể bơi, phòng tắm hơi, lên trên là khách sạn 5 sao. Đêm nay bốn vị có thể tùy ý chơi.
Nói xong cúi đầu chào.
Duy Mạnh sửng sốt trong chốc lát, hỏi:
-Hồng Duy, gần đây có người muốn nịnh nọt m phải không?"
Hồng Duy lại rất bình tĩnh:
-T cũng không biết. Bất quá người ta đã tận tình thì chúng ta nhận thôi. Rốt cuộc có chuyện gì thì chơi xong rồi tính tiếp.
-Đúng vậy đúng vậy
Hoàng Đức đang xỉa răng ở một bên cũng xen vào,
-Duy Mạnh, m quan tâm làm quái gì, đã có người trả tiền thì chúng ta cứ xả láng thôi."
Duy Mạnh liếc hắn một cách kinh miệt, do dự kéo tay Đình Trọng nói:
-Chúng ta đi chỗ khác không?
Vốn là tiệc chào đón cậu, tất cả mọi người đang vui vẻ Đình Trọng cũng không muốn ra vẻ không được tự nhiên, liền lắc đầu nói:
-Không cần, không sao.
Cậu biết Duy Mạnh lo lắng Tiến Dũng sẽ làm gì đó với cậu, bất quá đối với cậu mà nói Tiến Dũng có làm gì đi chăng nữa cũng không liên quan đến cậu nữa rồi.
-Vậy tiếp theo chúng ta đi hát Karaoke đi! Tôi đã thật lâu chưa có mở lời hát vàng
Hoàng Đức cuối cùng cũng xỉa đủ rồi, ném cây tăm lên bàn.
Duy Mạnh mới vừa nói "Đình Trọng không thích hát", đã bị Hồng Duy túm đi:
-Đi thôi đi thôi, Đình Trọng cũng không phải người của m, m lo chi nhiều vậy!"
Duy Mạnh tức muốn chết,"Đình Trọng chính là người của tôi!!!" những lời này nghẹn thật lâu trong ngực mới nuốt xuống được.Đình Trọng cười lắc đầu với Duy Mạnh ý bảo mình không sao, cũng liền đứng lên đi ra ngoài. khiến Duy Mạnh đứng hình
''Trước kia Đình Trọng nói không muốn chính là không muốn, đi quán bar cũng phải nài ép lôi kéo mới đi, mới qua mấy năm, không hiểu sao lại trở nên tùy ý như vậy. Hắn nhớ rõ trước kia Đình Trọng cũng không hát karaoke, từ lúc nào thì cũng bắt đầu hát karaoke rồi? Hiện tại muốn kéo cậu đi quán bar chỉ sợ cậu cũng không thèm chớp mắt đã đồng ý
''Từ lúc nào thì em đã biến thành như vậy? Vậy nếu có ai đó muốn hôn em thì sao? Có phải em cũng sẽ đáp ứng hay không?''
-Duy Mạnh
-HẢ
Duy Mạnh vội ngẩng đầu lên, Đình Trọng đứng ở cửa thang máy, bên cạnh là người phục vụ mang sơmi trắng vest đen đang giữ nút thang máy chờ hắn. vào phòng VIP,Hồng Duy gọi phục vụ, mang 5 thùng bia vào, mở ra hai chai cùng uống với Hoàng Đức rồi cả 2 bắt đầu mở kakaoke lên hát, thấy Duy Mạnh cứ cầm bia lên uống liên tục Đình Trọng rất nghi hoặc, thấp giọng hỏi
-m thất tình à
-Thất cái gì mà thất, t và bạn gái vẫn hạnh phúc nha
-cô người mẫu gì đó sao?
Duy Mạnh trầm ngâm 1 tí rồi trả lời
-ừm...Phương Quỳnh Anh
-...
nói xonh quay sang Đình Trọng hỏi
-m thì sao? Không mang bạn gái về sao?"
-t Không có bạn gái.
Duy Mạnh bị cồn lên não, thiếu chút nữa muốn hỏi "Vậy có...bạn trai không?", nói đến bên miệng lại biến thành :
- sao không tìm một người? Người muốn theo đuổi m chắc xếp hàng dài đến sân bay còn không có chỗ
Đình Trọng nhìn những hình ảnh chớp tắt trên màn hình, chậm rãi nói:
-Đã thử rồi. Không có cảm giác.
Duy Mạnh uống một ngụm bia, muốn túm lấy Đình Trọng hét to một câu "Có phải em không quên được hắn", lại muốn hỏi "Em đối với tôi có cảm giác hay không?", cuối cùng lại chỉ đem vỏ bia đã hết đặt lên bàn, nằm ngửa giữ chặt ngón út Đình Trọng ở lòng bàn tay vuốt ve.
Hắn không thể vượt qua ranh giới này- nếu còn muốn làm bạn với Đình Trọng.
Mẹ kiếp bạn bè!
-m biết không, t rất thích một người, nhưng t không thể nói cho người ta biết. m có biết cảm giác đó như thế nào không?
-Biết
-m nói cho t biết nên chữa làm sao?
-Thích một người khác.
-Vậy m đã chữa lành chưa?
-Không lành.
Duy Mạnh lặng yên trong chốc lát, lại khui một chai bia.
Ba người thay nhau uống, lại thay nhau ra trận, dần dần đều có chút say. Ca hát cũng càng hát càng hăng vì có bia , Hồng Duy ngừng gào thét, Hoàng Đức cũng hú theo
Căn phòng mờ tối toát lên mùi rượu, màn hình nhấp nháy. Hát karaoke rất khó có thể hát được vui vẻ, đặc biệt là khi đã uống vào rồi, hát đến cuối cùng tất cả đều là tình ca buồn.
Trong lòng mỗi người đều có một vết thương, chỉ có dịp này mới có thể xả hết ra.
Bảy năm.
Nếu cậu vẫn ở cùng nam nhân thì cũng đã bảy năm rồi.
Bảy năm, cậu không có cách nào quên nam nhân, cũng không thể yêu người khác.
Cậu chỉ muốn được nam nhân yêu. Nam nhân bá đạo, dịu dàng, lãnh khốc, làm cho cậu không thể không đắm chìm, không hoài niệm. Thậm chí nằm mơ cũng có thể mơ thấy hắn, mơ thấy quãng thời gian yêu cuồng nhiệt trước kia.
Có đàn anh đối với cậu cẩn thận chăm sóc, lại vẫn thiếu một chút bá đạo. Cậu cũng đã thử quen con gái, nhưng không chịu nổi tính tình của bọn họ, còn có làm dáng, làm nũng .Tựa như trải qua một cuộc tình ái tuyệt vời nhất, sau tất cả khoái cảm lại không thể làm người ta cao trào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro