Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5.Số 3

Từ ngày lên tuyển, Việt Anh đã quen với sự hiện diện của Thanh Bình. Quen với việc mỗi sáng thức dậy thấy cậu ta đang gấp chăn. Quen với giọng nói trầm trầm mỗi khi cả hai trao đổi về bóng đá. Quen với cái cách Thanh Bình thỉnh thoảng cau mày khi suy nghĩ điều gì đó.

Nhưng có một điều Việt Anh chưa quen…

Là cảm giác lạ lẫm mỗi khi nhìn Thanh Bình lâu hơn vài giây.

---

Sau buổi tập hôm ấy, Việt Anh nằm vật ra giường, mở điện thoại lướt tin tức. Đúng lúc đó, Thanh Bình đi ngang qua, tóc vẫn còn ướt sau khi tắm.

Việt Anh vô thức liếc nhìn.

Tóc cậu ta không còn gọn gàng như khi ra sân, mà có chút rối nhẹ. Giọt nước còn vương trên cổ, lăn xuống xương quai xanh…

Việt Anh giật mình quay đi, cảm thấy tim đập hơi nhanh.

Mình bị gì vậy trời?

Thanh Bình không để ý, chỉ quăng khăn lên ghế rồi hỏi:

"Mệt không?"

"Hả? À… cũng bình thường." – Việt Anh lúng túng, nhanh chóng chuyển chủ đề. – "Mai đấu nội bộ nhỉ? Cậu có nghĩ HLV sẽ xếp chúng ta chung đội không?"

Thanh Bình nhún vai:

"Không biết. Nhưng dù sao cậu cũng quen với lối đá của tôi rồi đúng không?"

Việt Anh bật cười:

"Còn không à? Tôi mà không theo kịp thì ai theo kịp cậu?"

Thanh Bình khẽ cười nhẹ, nhưng không nói gì thêm.

Việt Anh chợt thấy hơi nóng mặt, vội vàng quay đi, nhưng cảm giác trong lòng vẫn còn lâng lâng.

---

Tối hôm đó, khi chuẩn bị ngủ, Việt Anh bỗng nhìn thấy chiếc áo số 3 của Thanh Bình treo trên giá.

"Này, sao cậu chọn số 3 vậy?"

Thanh Bình quay lại nhìn Việt Anh, có vẻ ngạc nhiên vì câu hỏi bất chợt.

"Chỉ là… tôi quen với nó từ nhỏ."

Việt Anh chống cằm:

"Có ý nghĩa gì không?"

Thanh Bình im lặng một chút, rồi khẽ nói:

"Ngày trước, em trai tôi thích số 3. Nó bảo đó là số đẹp. Lúc tôi vào đội trẻ, tôi chọn số này vì muốn nó thấy anh trai nó cũng giỏi."

Việt Anh hơi sững người. Lại một lần nữa, cậu nhận ra Thanh Bình không hề lạnh lùng như vẻ ngoài.

"Vậy nếu sau này cậu đổi số áo thì sao?"

Thanh Bình nhìn thẳng vào mắt Việt Anh, giọng nói chắc chắn:

"Tôi không đổi đâu."

Việt Anh nhìn cậu ta, bỗng dưng cảm thấy… có gì đó rất cuốn hút.

Không phải vì Thanh Bình đẹp trai hay gì cả. Mà vì cái cách cậu ta kiên định với những điều quan trọng với mình.

Lúc này, Việt Anh mới nhận ra cậu thực sự thích cách Thanh Bình sống với bóng đá.

---

Sáng hôm sau, khi chuẩn bị ra sân, Việt Anh tìm không thấy chai nước của mình.

Cậu định cúi xuống lục trong túi, nhưng đúng lúc ấy… Thanh Bình cũng quay lại lấy đồ.

Vai họ chạm vào nhau.

Khoảnh khắc đó rất nhẹ, rất thoáng qua.

Nhưng cả hai đều khựng lại.

Việt Anh ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt Thanh Bình.

Gần quá.

Tim Việt Anh đập nhanh. Cậu không hiểu sao chỉ là một cái chạm nhẹ mà lại có cảm giác này.

Thanh Bình cũng im lặng, nhưng không vội lùi ra.

Trong vài giây ngắn ngủi đó, không ai nói gì. Nhưng cả hai đều biết… có thứ gì đó đã thay đổi.

---

Việt Anh không rõ cảm giác này là gì.

Nhưng cậu biết một điều: cậu muốn hiểu Thanh Bình nhiều hơn nữa.

Và có lẽ, cảm xúc này… không đơn giản chỉ là tình bạn.

---

Bạn thấy tập này thế nào? Có muốn thêm tình tiết nào nữa không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro