Ngoại truyện
Hai nhóc tì nhà Quế Ngọc Hải tuy là song sinh cùng trứng nhưng chỉ giống mỗi cái mặt thôi, chứ cái nết khác hoàn toàn
Một đứa tính tình điềm đạm giống hệt Văn Toàn tên là Quế Ngọc Tâm, biệt danh Lá Vừng. Còn đứa còn lại nhây y chang anh tên Quế Ngọc Duy gọi là Lá Mè
Và đặc biệt, hai đứa cực kỳ nghe lời bố. Bởi vì từ nhỏ bố đã rất nghiêm với hai nhóc. Những điều bố dạy hai đứa, đa số là liên quan tới ba Toàn
Ví dụ như phải nghe lời ba nè, ba không thích thì không được đòi nè, ăn cơm phải so đũa mời ba trước nè, thấy ba mệt thì phải tự đi pha sữa, không được mè nheo ba nè...
"Lá Vừng! Lá Mè! Ai cho hai đứa lấy trà sữa của bác Nhật Nam?"
Quế Ngọc Hải khoanh tay nghiêm nghị nhìn hai đứa nhóc đang ngồi ngay ngắn trên sofa
"Dạ tại bác cho"
Lá Mè mồm nhanh nhảu nói
"Cho là lấy sao? Ta dạy con thế à?"
Lông mày anh nhíu lại
"Dạ không..."
Lá Mè biết mình nói sai lặng lẽ cúi đầu
Một tràng khí thế doạ con sợ rồi, anh cuối cùng cũng thả lỏng cơ mặt
"Thôi được rồi, chỉ lần này thôi nhé"
Lá Vừng và Lá Mè liền trở nên vui mừng, theo luật đứng dậy tới ôm lấy bố
Ôm hai con vào lòng, anh hiền từ xoa lưng đứa này, vuốt tóc đứa kia, ôn tồn giảng giải
"Ở trên đời này không ai cho không ai cái gì cả, cho nên các con nhận của bác rồi phải suy nghĩ tặng lại cho bác cái gì đó. Biết không?"
Lá Mè ngây thơ hỏi
"Tại sao hả bố?"
Lá Vừng liền kích hoạt thông minh trong tích tắc
"Thì để lần sau bác còn biết mình ngoan, bác lại cho mình quà chứ gì nữa"
Ngọc Hải mỉm cười gật đầu đầy tự hào. Anh đã dạy xong cho hai con trai đạo lý cho đi - nhận lại như vậy đấy!
Ba cha con đang thắm thiết ôm nhau, Văn Toàn lại từ ngoài cửa đi vào. Anh ngó lên đồng hồ.
"Sao em về giờ này?"
Cậu thở dài ngồi xuống sofa, đưa anh que thử thai và vẫn là nét mặt đầy tinh quái
Anh biết cái que này, hai vạch đỏ chói của nó có hoá tro bụi anh cũng nhận ra
Gương mặt anh dần đông cứng lại
"Em... em lại gài anh?"
Cậu mỉm cười gật đầu, gương mắt trêu ngươi vô cùng
Tâm trạng anh tụt dốc không phanh, không cần nói cũng biết cậu dùng cách nào để mang thai. Thân là lão nhị của hắc bang đứng đầu khu vực mà bị lừa hai lần cùng một phương thức. Oan nghiệt mà!!!
Lá Vừng và Lá Mè thấy sắc mặt bố không tốt, liền quay sang hỏi ba
"Ủa ba, có tin buồn gì ạ? Sao sắc mặt bố kém vậy ạ?"
Văn Toàn nhoẻn miệng cười
"Không đâu, là tin vui. Nhưng bố con chưa tiếp thu được thôi"
"Tin vui gì hả ba?"
Lá Mè long lanh mắt hỏi
"Tụi con sắp có em rồi"
[…]
Lần mang thai này của cậu khó khăn hơn lần trước, kén ăn hơn, nôn mửa nhiều hơn
Người ta bảo nam chua nữ cay, nhưng cậu lần này lại đặc biệt thích ăn ngọt. Thích vị mà trước giờ cậu không thích
Trộm vía vẫn không nghén chồng. Tung hoa!
"Oẹ, oẹ"
Đây là lần thứ 3 trong bữa cơm cậu chạy vào nhà vệ sinh rồi
anh lo lắng đi theo vào, bố mẹ Nguyễn và bố mẹ Quế cũng dừng ăn nhìn theo
"Tại anh ! Tại anh! Xê ra"
Cậu đánh bôm bốp vào lưng anh rồi đẩy anh ra
Mang thai lần đầu cầu xin cậu cũng không đánh, mang thai lần hai đánh như cơm bữa, mắng như hát hay. Cây chổi lông gà tím được xài trên dưới mười lần trong ba tháng
Quế Ngọc Hải vẫn dịu dàng xoa xoa lưng cho cậu dễ chịu, ánh mắt hướng ra ngoài cửa nhìn cha mẹ
Quý phụ huynh nhìn thấy cảnh đó chỉ biết quay mặt đi chỗ khác. Bố Nguyễn còn đồng cảm chứ bố Quế nhếch mép khinh khi
"Mới có nhiêu mà không chịu được, hồi đó mẹ nó chửi tôi cả ngày thôi chứ không gì hế."
[…]
Thoắt cái đã đến ngày sinh của cậu anh rút kinh nghiệm, lúc chờ sinh cho cậu ăn, anh cũng ăn
Chồng nhỏ sinh con hai lần anh xỉu hết hai lần thì gọi gì là lão nhị nữa
Lần hai này tương đối thuận lợi, sau ba mươi phút trong phòng sinh, một bé gái đã ra đời
Người ẵm con gái của hai người đầu tiên là mẹ Quế chứ không phải anh
Bởi vì bác sĩ vừa bế con và đẩy Văn Toàn ra, anh đã không nhìn gì tới con mà chạy đến chỗ chồng nhỏ rồi
"Anh đây, vất vả cho em rồi"
Ngọc Hải đi theo cậu, anh chăm cậu, pha sữa đưa cậu uống, rồi ngồi cạnh an ủi cậu
Mãi đến khi cậu nhắc nhở, anh mới nhớ đến con gái mới sinh của mình
"Anh đã nhìn mặt con chưa?"
"Chưa. Để anh đi nhìn"
Cậu bất lực lắc đầu. Lần đầu có con là vì trường hợp đặc biệt nên không nhìn được mặt con sớm. Lần này bình yên như vậy mà vẫn quên nhìn mặt con là như nào?
Quế Ngọc Hải đi ra chỗ nôi mẹ Quế và hai đứa con trai anh đang chau đầu vào, nhìn nhìn ngắm ngắm chút rồi quay lại
"Xinh hơn hai nhóc con kia, nhưng mà vẫn đỏ hỏn à"
Cậu hiền hoà hỏi
"Anh đã nghĩ tên con chưa?"
"Gọi là Kim Chi đi"
Anh hào hứng đặt tên
Văn Toàn phì cười
"Em hỏi tên khai sinh cơ mà"
"À, em muốn đệm tên em hay tên anh?"
Anh ngồi xuống cạnh giường, vuốt vuốt tóc cậu
Cậu nghĩ nghĩ, cái này phải nghiêm túc. Chứ có khi cậu bảo đặt bé con bằng họ của cậu, anh cũng làm liền ấy chứ
"Đặt là miso đi?"
"Hả gì ? Em thèm súp miso hả?"
Anh nghe cái tên liền chọc cười cậu
Cậu cười theo vỗ nhẹ vai anh
"Nhây quá"
Hai chồng chồng cười oà lên, anh lắc đầu
"Không được đâu, tên ở nhà đã đồ ăn rồi, tên khai sinh mà giống đồ ăn nữa kì lắm"
Văn Toàn lại nghĩ nghĩ
"Hay là Quế Ngọc Kim Cương đi"
Anh nghiền ngẫm rồi gật gù
"Kim Cương nghĩa là những thứ cao quý, quý giá được. Tốt"
'Kim' là vật quý, là tiền, vàng đặt tên cho con là Kim Cương tức là bố mẹ coi là vật quý là món quà quý báo mà ông trời dành cho bố mẹ. Cũng như ước nguyện về tình yêu của hai người sẽ bền bỉ và quý giá như vậy.
----------------
End rồi đợi 2-3 tuần có fic mới nhaaa mọi người ơi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro