Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 92: Chăm bầu (3)

Quế Ngọc Hải ra phòng khách, thấy Văn Toàn ngồi bình thản như chưa có chuyện gì

Hà Nam thấy anh vô cùng tâm lý bế bé con dậy, dắt Tuyết Mai đi chỗ khác, để chỗ cho chồng chồng người ta dỗ nhau

Anh dịu dàng vô thức quỳ xuống đất, vâng! Là quỳ

Anh nắm lấy tay cậu, khẩn trương nói

"Hồi đó anh còn nhỏ dại, phát ngôn thiếu chuẩn mực..."

Cậu lãnh đạm đưa ngón tay chặn giữa môi anh

"Lát về hãy nói. Anh đứng dậy đi, anh làm vậy người ta dị nghị tôi"

Nói rồi còn đưa tay đỡ anh dậy. Ngọc Hải thấy thái độ của cậu, căng thẳng tăng gấp hai lần, anh từ chối đứng dậy. Phu nhân vừa lạnh lùng vừa xưng 'tôi', dù cho đứng cũng không được đứng!

Náo loạn ầm ĩ mới không phải sợ, cứ im im, lãnh đạm như này mới dễ đe doạ con tim

"Em..."

Anh bày vẻ mặt ăn năn hối lỗi, nhưng nhận lại một cái nhìn lạnh hơn tiền

Văn Toàn chỉ nhẹ nhàng nhắc

"Gọi phu nhân!"

[…]

Suốt bữa ăn trưa đến lúc về biệt thự Euphoria, cậu một câu cũng không nói với anh, chỉ dùng biểu cảm như cho có với mỗi lời hỏi thăm của anh

Ăn xong bữa trưa, ai về nhà nấy

Lên xe riêng, cuối cùng cũng được gần gũi một mình với cậu

Anh vừa nhích gần lại cậu thì liền bị bắt lỗi

"Quế tổng, tôi đang khó chịu! Anh ngồi xa tôi ra một chút"

"Sao lại gọi anh là Quế tổng? Anh xin lỗi, lúc đó gây nghiệp không nghĩ đến việc trả nghiệp mà. Xin lỗi em mà"

Quế Ngọc Hải giọng điệu vô cùng chân thành, khẩn khoản

"Nhắc với Quế tổng lần nữa, gọi phu nhân!"

Văn Toàn dùng giọng lạnh lùng, Taehyung cũng đành nép một bên, tránh khiến cậu nộ khí xung thiên

Anh nhỏ giọng, nhăn nhó nặn ra hai từ

"Phu nhân."

Bây giờ thì anh hiểu lý do mỗi lần cậu giận thật lại bắt anh gọi bằng 'phu nhân' rồi!

Lần đầu tiên là lúc anh đi công tác, cậu ghen với Lý Phụng Linh. Nhưng lần đó chỉ xưng 'tôi', không gọi 'Quế tổng'. Cấp độ nó cũng nhẹ hơn

Đây là lần thứ hai. Bắt anh gọi là 'phu nhân, xưng 'tôi', gọi 'Quế tổng'. Cách xưng hô khó chịu vô cùng

Nghĩ thử xem! Với giọng điệu lạnh lùng đó, cộng thêm cách xưng hô xa lạ đó, có khác nào anh đang gọi phu nhân của người khác không?

"Phu nhân, anh gọi vợ được không?"

"Không!"

"Gọi Toàn Toàn cũng được."

"Không cho!"

"Gọi chồng nhỏ nhé?"

"Không là không!"

"Hay gọi bé xã?"

"Tôi muốn yên tĩnh!"

Nhận lệnh, miệng anh tự giác kéo khoá lại

--------

"Toàn a, em mắng anh xối xả đi, em xỉa xói anh cũng được nữa. Đừng im lặng"

Anh cuối cùng cũng vùng lên khỏi áp bức, phá bỏ bức tường im lặng

Cậu cuối cùng cũng lia một ánh mắt về phía anh. Sau đó cậu đứng dậy đi về phía tủ đồ, anh theo sau, tưởng rằng sẽ có thử thách và rồi sẽ làm lành được

Nhưng rất nhanh anh lần nữa muốn gục ngã trong ngày hôm nay. Phu nhân rút ra cây chổi lông gà tím, chỉ đầu không lông bóng lưỡng vào người anh như cách bình thường mà mẹ Quế làm

Tình cảnh hiện tại, anh ngồi thẳng người, nghiêm túc trên ghế đơn sofa. Còn cậu ngồi ở ghế lớn, gác một chân lên chân còn lại, tay cầm chổi lông gà

"Đường đường là lão nhị của hắc bang đứng đầu khu vực, ai lại yêu đàn ông. Hay nhỉ?"

Văn Toàn nói với chất giọng đầy trào phúng

"Không hay, không hay chút nào cả"

Quế Ngọc Hải ngẩng đầu lên khẳng định rồi lại cúi đầu xuống

Văn Toàn bỏ qua lời khẳng định của anh, như có như không nhắc về chuyện cũ

"Hèn gì lúc gặp tôi lại ném điện thoại vào đầu tôi"

Anh như đóng băng, anh nhắm mắt để bình tâm, nhưng trái tim không cách nào ngừng đập mạnh

Chết chết, tự lấy đá cột luôn dưới chân mình rồi

"Không phải bảo đừng im lặng sao ? Đến lúc tôi nói không thấy anh nói"

"Anh xin lỗi..."

Anh muốn vùng khỏi áp bức lúc nãy bay màu rồi. Bây giờ chỉ còn Quế Ngọc Hải lặng lẽ suy nghĩ ngày đó mình còn làm gì không phải với vợ nữa không thôi. Xác định dường như không có nữa, anh đứng đến ngồi cạnh cậu

Cậu cũng chả thèm nhúc nhích, chả thèm đẩy anh ra. Cậu quay mặt sang chỗ khác

Ngọc Hải víu lấy tay chồng nhỏ, nhẹ nhàng dỗ dành

"Vợ à, anh biết em mang thai tâm tình không tốt. Em giận dỗi như vậy cũng không có gì sai cả. Đều là lỗi của anh cả, từ đầu làm những chuyện khiến em nhắc lại liền tức giận"

Cậu mếu máo quăng một ánh mắt mắt uất ức sang anh, bàn tay run run bám vào bắp tay anh

"Sao anh không nói sớm. Hic"

Anh thuận thế ôm phu nhân vào lòng. Trong lòng thầm cảm tạ chồng của chị gái lần nữa

Quân sư trong bóng tối của anh quả nhiên nhiều kinh nghiệm. Không phải chồng nhỏ của anh vô lý, mà là vì sự nhạy cảm của người mang thai, người lý trí cũng biến thành yếu đuối tức thì

Cho dù hôm nay Tuyết Mai có không lỡ tay nhấp vào bản ghi âm thì một hôm nào đó, Văn Toàn cũng sẽ suy nghĩ lung tung rồi giận anh và tự tủi thân một mình. Trong lúc đó, việc của người chồng như anh không phải là cố gắng giải thích, biến cậu thành một kẻ vô lý gây sự mà là an ủi và đứng về phía cậu

Chỉ an ủi ba câu, cậu đã nước mắt nước mũi, bật chế độ nhõng nhẽo sà vào lòng chồng lớn, bám dính lấy anh. Giọng nói đầy uất ức kể lể

"Em không muốn giận anh, nhưng mà em cứ nghĩ về nó thôi. Lỡ sau này anh không thương em nữa thì sao?"

Anh dịu dàng xoa tóc lại xoa lưng cậu

"Không đâu. Sau này của chúng ta sẽ là hạnh phúc"

"Anh không sợ nói trước bước không qua à?"

"Em không phải không biết, anh là người nói được làm được"

[…]

Cậu có thai liền dễ ngủ hơn hẳn bình thường, anh cũng yên tâm hơn vì cậu ngủ rất tốt

Nhưng bắt đầu từ tháng thứ hai, cậu bắt đầu có những biểu hiện rõ rệt của người mang thai hơn

Văn Toàn dễ ngủ nhưng cũng dễ tỉnh hơn. Thể chất cậu khoẻ mạnh nhưng cũng dễ bị nhức mỏi, tối nào anh cũng phải xoa lưng cho cậu dễ ngủ

Đặc biệt là về khẩu vị, chua ngọt cay đắng cậu không kén thứ nào. Tuy vậy gặp món không thích là sẽ nôn thốc nôn tháo khiến anh tái xanh mặt mày

Nhưng điều anh mừng nhất là trộm vía cậu không có nghén chồng. Hihi!

0:23 a.m

Văn Toàn khó chịu tỉnh giấc. Cậu cẩn thận nằm ngửa ra, nhắm mắt muốn ngủ tiếp, nhưng không tài nào ngủ được

Cậu lại liếc liếc về phía anh. Cậu dễ giật mình tỉnh, anh cũng không ngủ ngon giấc. Bây giờ cậu chỉ cần thỏ thẻ nhẹ một câu hay chỉ cần lay nhẹ tay, anh chắc chắn sẽ hốt hoảng tỉnh dậy, lo lắng hỏi em có sao không

Cậu thở dài, tay sờ lên bụng thầm mắng yêu con

"Con xem vì con mà bao nhiêu người ăn không ngon ngủ không yên này. Phải ráng khoẻ mạnh nghe chưa"

Cậu lại nhắm mắt ngủ, nhưng vài phút sau mắt lại mở thao láo

"Anh ơi ~ "

Anh đang trong giấc ngủ liền oằn mình thức dậy

"Em bị sao hả? Khó chịu ở đâu?"

Mắt vẫn nhắm, nhưng người đã bật dậy vuốt vuốt vai cậu

Cậu mỉm cười hạnh phúc. Xem cậu được cưng chiều thế nào kìa

Vài phút không thấy động tĩnh, anh gắng mở đôi mắt đang nhắm tịt ra

"Hửm? Đau chân hả? Hay đau tay? Nói đi anh xoa cho"

"Em thèm mì thịt bò"

Cậu vươn mình, cũng ngồi dậy

Anh vừa đỡ cậu dậy, vừa ngáp dài

"Mì bò hả? Anh chưa có học làm"

Nói rồi lại vò loạn mái tóc bù xù của mình để tỉnh táo hơn

Cậu bĩu môi

"Ò, vậy thôi xuống có gì ăn tạm"

Quế Ngọc Hải nhìn gương mặt tiếc nuối của bé xã, liền cười xoà xoa đầu cậu. Anh đỡ cậu dựa lưng vào thành giường rồi cầm điện thoại lên

"Để anh đặt ship thử, Quế gia có nhiều khách sạn ở gần đây mà. Kêu họ làm mang qua cho em"

Văn Toàn ngoan ngoãn gật đầu. Taehyung cũng dựa lưng vào thành giường, ôm cậu vào lòng

"Alo, nấu một phần mì thịt bò nhiều bò mang tới nhà tôi"

"Biệt thự Euphoria đúng không Quế tổng?"

"Ừ. Có dưa chua thì bỏ thêm vào. Chua chua cho dễ ăn"

"Khách sạn có sẵn sữa hạnh nhân, Quế tổng có muốn lấy luôn không ạ?"

Cậu trong lòng anh gật gật đầu. anh mỉm cười, nhưng lại hỏi lại một câu

"Sữa làm từ bao giờ? Có nóng không?"

"Dạ làm từ sáng, bây giờ có thể đem hâm lại"

"Vậy không cần, nhanh đem mì thịt bò tới là được"

Nói rồi cúp máy

Cậu chun chun mũi, gương mặt đầy tiếc nuối

"Em muốn uống mà..."

Anh vân vê má tròn tròn của cậu, ôn nhu bảo

"Mai anh làm cho uống. Sữa người ta để từ sáng tới giờ rồi, không tốt"

"Sữa nấu trong ngày còn không tốt. Anh lo xa quá"

Cậu chậc lưỡi, miệng tuy hờn nhưng lòng thêm ấm áp

"Anh có lo xa cũng là lo cho bé con nhà anh thôi. Nào, nằm đi, lát mì tới anh gọi dậy ăn"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro