Chương 91: Chăm bầu (2)
"Văn Toàn, tháng sau sang ăn đám cưới nha!"
Lưu Khải vui vẻ thông báo, còn đang tay trong tay với Mỹ Kỳ ngắm biển
"Oh wow, vậy là thành đôi thật rồi à?"
Văn Toàn mắt chữ A mồm chữ O vui mừng khôn xiết
Mỹ Kỳ mỉm cười nhưng từ chối vào trong khung hình điện thoại. Cô làm cận vệ của Lưu Khải không thích xuất hiện trước camera
"Vậy mà không lộ chút tin nào cho em biết, giấu kĩ thế"
Cậu phụng phịu dỗi hờn
Lưu Khải cười xoà
"Mỹ Kỳ không thích phô trương, đám cưới cũng làm nho nhỏ mời người thân thiết thôi"
"Òoooooo, ngưỡng mộ chị dâu họ quá đii"
Cậu chậc lưỡi cảm thán
Quế Ngọc Hải nhếch môi xen xỏ vào
"Em cũng được chiều đâu kém gì"
Cậu bĩu môi phất tay mắng nhỏ anh bằng khẩu hình miệng
"Làm chuyện của anh đi! Nhiều chuyện"
Quế Ngọc Hải mím môi, lắc đầu đầy cưng chiều rồi cúi đầu ngồi gõ bàn phím
Cậu hỏi thăm qua lại vài câu rồi cúp máy. Cậu để dĩa trái cây lên ngực vừa nghĩ chuyện đời
Anh chính là không yên tâm xa cậu nên sáng sớm đi làm, cậu đang ngủ anh cũng bế cậu đi theo đến Quế thị
Nhân viên Quế thị đi làm sớm dù buồn ngủ, muốn đi đứng lười biếng một chút lại thấy giám đốc đang bế phu nhân đi ton ton về hướng thang máy bất giác bị thồn cơm cún tỉnh cả ngủ
Cậu đang lim dim chuẩn bị ngủ lại bị đánh thức bởi âm thanh của chồng lớn
"Có cái này cho em coi nè"
Anh cầm iPad đến sofa, nhấc chân cậu lên, ngồi xuống rồi để chân cậu lên đùi mình
Cậu thở hắt buồn ngủ, cứ nằm yên trên sofa gác chân lên đùi anh, không thèm ngồi dậy
"Đâu, em xem nào"
Anh lướt qua lướt lại vài lần trên màn hình iPad rồi đưa về phía cậu
"Ten tèn"
Ánh mắt của Văn Toàn chợt ngưng đọng rồi chuyển sang lung linh bất ngờ, cậu bật dậy
"Wow!!"
"Ây cẩn thận!"
Anh hốt hoảng ngửa ra sau, tay đỡ lấy đĩa trái cây
Cậu bật dậy bất ngờ, tí thì đĩa trái cây bay hết vào người anh
"Ui, dễ thương quá đi mất"
Cậu cười tít mắt lướt lướt màn hình
Anh đang dọn mớ trái cây rớt dưới đất thấy cậu mỉm cười, tâm trạng cũng giãn nở linh hoạt. Nụ cười cũng liền xuất hiện trên môi
"Thích không?"
Giọng nói trầm ấm hướng về phía người nhỏ trên sofa đang hạnh phúc cười hỏi
"Em tưởng anh không thích con"
Quả nhiên là mang thai tâm trạng rất dễ biến đổi, cũng đa sầu đa cảm hơn. Anh đưa cho cậu xem chính là thiết kế mẫu quần áo cho trẻ sơ sinh đầu tay của Quế thị. Một công ty kinh doanh bất động sản mà lại lấn sân đầu tư thời trang trẻ em như vậy, dùng IQ bác sĩ của Văn Toàn cũng đoán ra được là vì ai
Anh vừa thấy phu nhân nước mắt lưng tròng liền đứng phắt dậy chạy lại ngồi cạnh cậu dỗ dành. Anh còn không quên rút khăn giấy lau sạch tay rồi mới ôm cậu
"Nào nào, anh không thích nó làm em đau chứ anh đâu có không thích nó"
"Con mà sao anh gọi bằng nó"
Văn Toàn khịt mũi khẽ tay anh
Quế Ngọc Hải rụt tay lại ủy khuất mếu
"Em đánh anh..."
"Tại vì anh gọi con bằng nó"
Văn Toàn bĩu môi nói còn anh vẫn kiên trì mếu
"Em còn quát anh..."
"Thì ai bảo anh..."
"Em không thương anh nữa.."
Anh càng nói càng tỏ ra ấm ức. Giống như biết trước được cậu sẽ mềm lòng với anh, anh còn không ngại sướt mướt như kiểu thiếu nữ ngày xưa bị phu quân ruồng rẫy
"Chả thương anh gì cả, có con rồi liền tùy tiện mắng anh"
Văn Toàn chớp chớp mắt, vội nắm lấy tay anh dỗ dành. Cậu lúc mang thai quả nhiên dễ dụ gấp trăm lần
"Thôi, không giận nhé, em không cố ý mắng anh đâu"
"Em biết tôi dịu dàng với em nên em mắng tôi"
Anh nhích mông qua một bên sofa
Còn sợ diễn chưa đủ thật, anh còn rút khăn giấy chấm chấm nước mắt chưa tuôn giọt nào
"Vậy anh muốn thế nào, em chiều nè"
Cậu vuốt vuốt nhẹ tay anh như xoa dịu.
Anh nghe câu đó, mắt sáng quắc như vớ được vàng, nhưng rất nhanh khôi phục dáng vẻ ấm ức, tỏ vẻ miễn cưỡng ngồi lại gần
"Em làm sao coi được thì em làm"
Cậu mím môi cười, biết ngay là giở trò mà. Nếu là người bình thường, chắc chắn sẽ tán cho anh một cái, bởi quá tâm cơ
Nhưng cậu cũng là gài anh để mang thai, vả lại anh chăm cậu hết lòng, vì vậy cậu không phũ phàng với anh
"Em làm thì được đó, nhưng mà em chỉ làm một lần thôi"
Cậu liếc liếc nhìn gương đang hết mình giả vờ của chồng
Anh mím môi, biết vậy lúc đầu bảo em ấy hôn đến khi nào mình bảo dừng mới dừng đi. Làm kiêu chi cho giờ bớt đi một phần phúc lợi
Thôi! Có là được
"Em làm đi, đang đợi đây"
Lỡ làm kiêu, anh cũng làm cho trót, bày ra gương mặt thờ ơ vô cùng
Cậu mỉm cười đầy tinh nghịch, cậu ngồi sát vào trong thành sofa, tay cởi vớ ra. Anh thấy cậu định để chân trần, quên béng mất làm kiêu, quay ngoắt sang nhắc nhở
"Nè, em mang vớ v..."
Chưa kịp nói hết câu, anh đã bị cậu đè xuống sofa. Phu nhân nằm hẳn lên người anh, hai tay vịn bả vai của anh
"Em..."
Anh bất ngờ chưa kịp thốt nên lời, liền bị cậu đặt ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng
Giọng điệu của cậu lúc này quyến rũ, mềm mại đến mê hoặc lòng người. Anh hoàn toàn bị mê hoặc, ánh mắt không rời khỏi người yêu
"Em... chỉ làm một lần thôi đấy nhé!"
Dứt lời, cậu bỏ ngón tay trên miệng anh ra, hạ xuống môi anh nụ hôn ngọt ngào mang theo vị ngọt của lê mát rượi
Cậu chủ động mút nhẹ môi dưới của anh, bàn tay ở bả vai anh cũng linh động vuốt ve
Anh chìm đắm trong dụ hoặc phu nhân mang tới, bàn tay hư hỏng lần ấy bờ mông căng tròn sờ nắn. Anh rất hưởng thụ cảm giác này. Hiếm khi phu nhân chủ động mà
Hai người quay cuồng trong nụ hôn sâu nồng say ái tình, mãi đến khi bị rút dần dưỡng khí mới chịu buông ra
Anh muốn kéo cậu chìm vào si mê một lần nữa thì bị cậu đẩy chặn ở ngực
"Em đã bảo em chỉ làm một lần thôi, cho anh thêm một lần nữa anh lại tham thứ không nên tham"
Anh cười khổ
"Tham hay không thì em cũng đốt lửa rồi phu nhân à"
Cậu nhếch mép giảo hoạt
"Thì anh nhịn đi, còn tám tháng nữa lận. Hết tám tháng còn ba tháng ở cữ nữa, ráng mà nhịn nha."
Gương mặt đầy đắc ý của cậu khiến anh đen mặt, anh chẹp miệng sờ vào bụng cậu
"Bây giờ thì anh ghét đứa nhỏ này dần rồi"
"Chậc, nãy bảo không ghét"
Cậu mím môi nhịn cười
"Bây giờ là ghét thật!"
[…]
Hai nhà Quế Ngọc Hải và Lưu Thành Nghị rủ nhau sang thăm bé con đã được 3 tháng của Lâm lão đại
Sau một màn tặng quà, lì xì rồi cưng nựng các thứ, các anh chồng vào bếp, còn những người có con ngồi bên ngoài nói chuyện
Các anh chồng đều có đặc điểm chung *Sau khi phu nhân mang thai đều đã học nấu ăn*
Tuyết Mai mỏi lưng nằm xuống sofa nghịch điện thoại của chồng, cậu cũng thế. Hà Nam thì ngồi đong đưa nôi cho con gái ngủ
Tuyết Mai cau mày khó chịu chỉnh tư thế liên tục vì bụng bầu to. Cậu cũng dùng tay đỡ hộ để cô ngồi dậy dễ dàng.
"Cũng 6 tháng rồi nhỉ. Sắp sửa đón bé rồi"
Văn Toàn nâng niu bụng Tuyết Mai, mỉm cười nói
Cô gật đầu
"Vâng, em chưa siêu âm giới tính nữa, cứ để tự nhiên vậy"
Hà Nam thấy bé con đã ngủ ngoan, nhè nhẹ dừng động tác đưa nôi, trở về với tụ của mình
"Mấy đứa! Nghịch điện thoại chồng có phát hiện ra cái gì thú vị không?"
Cậu chề môi, lắc đầu
"Ngoài app mặc định ra, điện thoại ảnh cũng chả có thêm gì"
Văn Toàn không có thói quen kiểm tra điện thoại anh đâu, chỉ hay mượn tải tài liệu thôi
Tuyết Mai vẫn yên lặng bấm bấm, trời xui đất khiến sao cô lại bấm vào app ghi âm
"Ủa, ảnh ghi âm gì vậy ta? Có 3 cái mà hết hai cái đặt chữ 'sau này dùng' rồi"
Văn Toàn và Hà Nam liền tò mò lại gần, Hà Nam khích lệ
"Nghe đi em, biết đâu phát hiện người tình bí ẩn nào đó"
Cô gật đầu, bấm vào đoạn ghi âm thứ nhất, không may là điện thoại chồng cô để âm lượng ở mức cao nhất, nên câu ghi âm đến người trong bếp cũng nghe được
"Cái gì mà đàn ông của đời mình, nhảm nhí. Không được! Đường đường là lão nhị của hắc bang đứng đầu khu vực, ai lại yêu đàn ông."
Ánh mắt Văn Toàn tối sầm lại
Quế Ngọc Hải nghe thấy liền muốn gục ngã tại chỗ, còn không quên nghiến răng về phía Lưu Thành Nghị
"Sao anh chưa xoá?"
"Lâu quá quên"
Y bình thản đưa ra lý do. Quên thật mà
------------
thì cũng biết số phận anh già rồi:))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro