Chương 78: Trút giận cho con trai
Bà Nguyễn vừa đọc được hồ sơ do con rể gửi tới, máu dồn lên tới não
Bà quăng tệp hồ sơ xuống bàn, bực tức mắng
"Đúng là không biết an phận thủ thường là gì!"
Ông Nguyễn đang ở trong bếp nấu chè hạt sen nghe động tĩnh lớn cũng lật đật chạy ra
"Có chuyện gì vậy bà?"
Bà xắn tay áo, gọi tài xế riêng của Nguyễn gia
"Tôi phải đi xử lý cái con hồ ly tinh kia, dám động đến con trai bảo bối của tôi"
Ông Nguyễn nghe lời nói vạn lần căm phẫn của vợ lập tức cởi tạp dề chạy theo phía sau, còn không quên ngoái đầu gọi
"Ê ! Vô trông nồi chè cho ông bà"
[…]
Quế Ngọc Hải cẩn trọng gỡ miếng băng gạc ra, cầm bông gòn chấm nước cẩn thận lau nhẹ nhàng bàn tay đầy vết cắt của dao lam và thủy tinh
Ánh mắt anh bi thương tột độ, một chút lại ngẩng đầu nhìn mặt cậu, dặn dò
"Đau thì nói anh nhé"
Chấm chấm vài cái ngay một vết thương
"Đau thì cứ biểu lộ ra, không cần kiềm chế nhé!"
Đổi miếng bông gòn khác, lại dịu dàng chấm tiếp
"Đau thì la làng lên nhé"
Mỗi lần anh nói, Văn Toàn chỉ gật đầu, không thì nhẹ nhàng
"Vâng"
Nhưng Quế Ngọc Hải nhất quyết là không yên tâm. Anh cứ lo cậu cắn răng chịu đựng một mình. Trong lòng không khỏi xót xa
"Bôi thuốc này, đau đó, cố chịu nha"
"Anh bôi đi"
Cậu gật đầu, mặt rất tỉnh
Văn Toàn đã bảo đảm rất nhiều lần là cậu không đau đến mức ăn vạ giữa nhà, nhưng anh mặc định là chồng nhỏ của mình rất đau, anh phải dỗ hết mức
"Anh bôi thuốc cho vết thương lành lại nha. Dăm bữa nửa tháng là thương tích gì cũng bay màu"
"Em không đau thật mà"
"Em đau !"
Anh mắng ngược lại cậu. Cậu ngơ ngác chớp chớp mắt nhìn anh
"Thật sự là không đau..."
"Vết thương như này mà không đau. Ở cạnh anh em giả vờ mạnh mẽ cái gì? Cứ buông thả đi anh gánh hết cho em"
Anh dữ dội giải thích cho chồng nhỏ
Văn Toàn nhìn anh như vậy, trong lòng chảy ngang một làn nước mát. Nước mắt hạnh phúc ứa ra, nghẹn giọng nũng nịu
"Ừm... đau. Anh dỗ em đi"
Lấy được anh chồng như này còn gì đâu mà luyến tiếc nữa
[…]
Đối lập với sự ôn hoà, yêu thương của biệt thự Euphoria thì pub Dejavu hoàn toàn biến thành một bãi chiến trường đúng nghĩa
Vừa vào, mẹ Nguyễn không cần hỏi đã kéo lấy tay của Võ Gia Hân tát một cái thật mạnh
Bà Võ bất ngờ bị tát, choáng váng ngã xuống sàn. Người đàn bà diễm lệ của pub Dejavu ôm má thút thít hướng mắt về phía ông Nguyễn cầu cứu giúp.
Nhưng xui thay, ông chỉ một mực bên cạnh xoa lưng để vợ bớt giận
"Sao chị đánh tôi?"
"Ngậm chặt miệng của cô lại !"
Bà Nguyễn chỉ thẳng vào mặt bà Võ
Khí phách của đương gia chủ mẫu nhà họ Nguyễn chính là như vậy, chưa ngán ai bao giờ
"Tôi đã cho cô một nơi để nuôi sống bản thân thì tự cô phải biết an phận giữ mình chứ"
Võ Gia Hân oan uổng khóc lớn
"Tôi chưa làm gì tổn hại đến Nguyễn gia cả"
"Cô không làm nhưng con trai cô làm! Như thế thì có gì mà khác biệt? Nói cho cô hay, Văn Toàn là con trai bảo bối của tôi, làm hại tới nó cô liệu hồn đấy!"
Mẹ Nguyễn quơ tay gạt đổ một cái bàn tròn
Võ Gia Hân bị ném một sấp ảnh dày cộp của người đàn ông chạy motor về phía pub Dejavu. Một vài giây sau não bộ của bà ta mới xử lý kịp thông tin
"Con trai tôi..."
Chưa kịp nói xong đã bị bà Jeon trừng mắt và chỉ thẳng tay vào mặt
"Nín !"
Ánh mắt đe doạ trắng trợn không hề giấu giếm. Bà Võ cũng vì vậy mà chùn bước, lời nói muốn thoát ra khỏi miệng cũng buộc phải nuốt xuống
"Quản cho tốt con trai của cô. Đừng để nó làm chuyện ngu xuẩn thêm lần nào nữa"
Bà quay đầu, còn không quên thả thêm một câu
"Văn Toàn bây giờ không chỉ có Nguyễn gia chống lưng đâu. Cứ thử đụng vào lần nữa đi. Hậu quả tự chịu!"
Bà ta nghe lời đó, buông thõng người ngã xuống sàn. Bà ta đau khổ cười một cách điên cuồng, vừa cười vừa lẩm bẩm tên Văn Toàn
[…]
Ngọc Hải ngồi trên ghế dựa ở cạnh hồ bơi, ngắm Văn Toàn đang thò chân xuống đá nước, nghịch nghịch mấy con vịt đồ chơi được thả xuống
"Ngồi cẩn thận không ngã đấy!"
Cậu quay lại nhìn anh, gương mặt tươi sáng đầy lạc quan
"Không ngã được đâu!"
"Cẩn thận tay em kìa"
"Biết òi"
Cậu cẩn thận nâng tay bị thương giấu ra sau lưng để khỏi bị bắn nước vào
Chuyện là Văn Toàn được nghỉ ngơi dưỡng thương nên anh định đưa cậu đi du lịch. Nhưng nơi được chọn thì toàn là đảo, biển hay vùng vịnh. Anh khó khăn lắm mới ngăn được cậu không đi nữa
Đang bị thương dù cẩn thận thế nào đi chăng nữa. Lỡ ngã xuống biển, nước biển lại còn là nước mặn, dính vào vết thương lại đau cỡ nào?
Cuối cùng Ngọc Hải cũng nhớ ra bất động sản thuộc quyền sở hữu của anh, có một căn biệt thự có hồ bơi trên tầng cao
Ở đó, cậu vừa được chơi mà anh còn có thể canh cậu được
Không suy nghĩ nhiều thêm nữa, anh liền bế cậu lên xe và đi luôn
"Ở đây mát hơn ở Euphoria"
Cậu vừa nghịch nước vừa khen ngợi
"Em thích hả?"
"Ừm, tuy hơi xa nội thành một chút nhưng không khí trong lành, sống khá thoải mái"
"Nếu em muốn, mình chuyển tới đây sống cũng được"
Cậu lắc đầu
"Thôi, xa bệnh viện quá, có việc gấp lại không tới kịp"
"À. Bất động sản của Quế thị có rất nhiều biệt thự kiểu này, anh đưa em coi mấy cái. Thích cái nào thì ở cái đó"
"Giàu mà rảnh quá ha"
Cậu chề môi nhìn biểu cảm chuẩn bị vung tiền như núi của Quế đại thiếu
"Xời, anh giàu từ bé. Còn chuyện rảnh thì em chỉ cần mở miệng nói một câu thôi, anh nghỉ làm một năm tiền của Quế gia vẫn chất đống"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro