Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 64: Đánh cảnh cáo

Ngọc Hải không quan tâm lời tên kia nói, chỉ một mực lo rằng Văn Toàn sẽ gặp nguy

"Em lui về phía sau đi. Nguy hiểm"

Nhưng Văn Toàn lần này không nghe lời anh nữa, cậu bước lên ngang hàng với anh

"Em thân là tiểu gia chủ của Quế gia, mấy tên cỏn con này không xử lý được, vậy không phải là làm công sức dạy dỗ của mẹ đổ sông đổ biển sao"

Gương mặt thanh lãnh, kiều ngạo khi gặp người lạ lại xuất hiện. Khí thế bức người không kém cạnh gì Quế lão nhị

Tên cầm đầu xoay gậy gỗ một vòng rồi la lớn

"Đánh!"

Đám người đông xông tên, hung hãn, cường bạo vô cùng

"Mục tiêu là Quế Ngọc Hải! LÊN !!!"

Tổng cộng tám người bên chỗ Quế lão nhị chụm lưng vào nhau, đứa nào đến gần hạ đo ván đứa đó. Bốn vệ sĩ của bang Phượng Hoàng cũng không phải hạng xoàng, đánh gục tên nào liền tận dụng vũ khí của tên đó

Mẹ Nguyễn là nhà vô địch boxing thì Văn Toàn cũng là dân chơi boxing thứ thiệt. Lực đấm của cậu mạnh vô cùng, ăn một đấm bay răng như chơi

"Này thì đòi đánh chồng tao"

Quế Ngọc Hải thân thủ rất ổn, vớ được một cây gậy gỗ mấy tên kia liền no đòn với anh

"Văn Toàn, cẩn thận phía sau"

Cậu vừa cúi đầu xuống, tránh được một cái chân đá hụt ngang đầu cậu. Hắn chưa kịp đứng vững lại đã bị anh vụt cho một cái ngay xương sườn

Văn Toàn áp lưng mình vào lưng anh xã. Lúc này quần áo của hai người vì xô xát đã lộn xộn, rối bù hết cả

"Anh không sao chứ?"

"Em ổn không?"

Giọng điệu lo lắng không che dấu

"Còn chưa nóng người đây"

Cậu nhếch môi đầy nguy hiểm

Lời cậu vừa dứt, mấy tên hành thích liền cảm nhận được... bão tới rồi. Đời chúng chưa từ ăn cú đấm nào răng môi lẫn lộn nhanh như lần này

Một cân một đống bị xây xát là điều không tránh khỏi, nhưng nhìn chung không tên nào đủ khả năng đánh cậu quá năm chiêu. Bị cậu đấm một cú là nằm sân rồi

Tuy là mục tiêu chính nhưng anh lại vừa kháng cự vừa trông chừng cậu. Anh sợ rời mắt đi một chút cậu sẽ bị thương. Nhưng thấy phu nhân nhà mình xử đẹp chúng còn nhanh hơn anh, anh mới rời mắt phản công

Bên kia, cậu vừa đánh vừa mắng

"Này thì mục tiêu là Quế Ngọc Hải này"

"Này thì chơi đánh lén, muốn đánh chồng tao hả? Mơ nè!"

"Ăn hiếp chồng tao, cho mày nhừ xương"

Mỗi một câu Nguyễn Văn Toàn  liền giáng một cú khiến đám hành thích kia kinh hãi. Một tên bị đấm hai phát, miệng ứa máu ôm bụng lại gần tên cầm đầu

"Anh hai, em xin anh cho rút đi. Người đội mũ hổ kia đấm ác tay quá"

Nói rồi còn đưa tay ôm bụng xuýt xoa

Tên anh hai kia đâu phải người mù, hắn thấy trình độ không nương tay của người đội mũ hổ kia chứ

Rõ ràng lúc nãy bị Quế Ngọc Hải  kéo ra sau lưng che chắn. Hắn còn tưởng đó là tiểu tình nhân vô dụng của anh nên không thèm nhìn tới

Ai mà có dè, đấm người không chớp mắt

"Má nó! Một lũ vô dụng! Cầm theo hàng mà đánh không lại một đám tay không"

Hắn tức giận chửi đổng một tiếng, nhưng vẫn không thể không rút. Tổn thất nhân lực quá nhiều. Hắn nhận lệnh đánh cảnh cáo anh nên chỉ mang theo hai mươi người để đánh tám người. Điều không ngờ tới là hai phần ba số đó đều cần thay răng, sửa mũi cả rồi

"Rút!"

Bọn chúng dần dần thục mạng chạy đi, Ngọc Hải và các vệ sĩ đã dừng, nhưng Văn Toàn đánh chưa đã. Cậu còn nhặt đá dưới chân ném về phía chúng

"Tao chưa đánh xong mà tụi bay chạy đi đâu. Ê!"

Cậu đang hăng, định đuổi theo nhưng anh rất nhanh đã ôm eo cậu nhấc bổng lên

"Nào! Nào! Tụi nó chạy rồi. Sung quá đấy"

Cậu giãy nhẹ chân đòi xuống, tay vẫn chỉ theo đám người kia

"Anh thả em xuống, em còn chưa đánh đã"

"Thôi thôi nào, tha cho chúng đi. Ở đây không phải địa bàn của mình"

Ngọc Hải vẫn đang ôm phu nhân  bổng lên, không cho chân cậu chạm đất

Văn Toàn vẫn còn đang rất chiến, bây giờ có tên nào nhào vô, solo tay đôi không ngán bố con thằng nào

"Không phải địa bàn thì sao? Ăn hiếp chồng em em cho lên thớt hết!"

Anh bật cười thả cậu xuống, gõ nhẹ lên trán hơi sưng đỏ

"Thôi! Bị đánh sưng mặt rồi mà dữ quá"

Nghe anh nói, cậu cũng dần dần dịu đi. Để anh xem xét mặt mũi chân tay. Anh vừa xem vết thương vừa xuýt xoa

"Ai da, có chồng chiến như vậy sau này không lo bị bắt nạt"

Văn Toàn được khen chống nạnh, hất mặt đắc ý

"Chứ sao nữa"

Vừa trải qua một trận đánh nhau, cơm chó liền đến, Hồ Nhất Thiên bần thần đưa tay về phía bốn vệ sĩ và A Đạt

"Ai cũng được, xoa tay cho tôi ôn nhu như cách Quế lão nhị xoa cho phu nhân đi. Tôi cũng đau nữa"

[…]

Anh và cậu cũng không còn tâm trạng dạo phố nữa. Họ được hộ tống về tận phòng khách sạn

Rất nhanh sau đó, anh nhận được cuộc gọi của lão phật gia

Văn Toàn tinh nghịch cầm tuýp thuốc, trèo lên người anh ngồi để nghe ngóng trong điện thoại

"Tôi thực sự xin lỗi vì trên địa bàn của bang Phượng Hoàng lại xảy ra chuyện như vậy"

Tuy không thấy mặt, nhưng nghe thấy ngữ khí áy náy trong lời nói của phật gia

"Tôi và phu nhân an toàn rồi. Lão phật gia cũng không cần lo lắng"

Ngọc Hải giọng điệu rất nghiêm túc, anh ngồi dựa lưng vào sofa, thái độ ngạo nghễ. Nhưng tay không cầm điện thoại đã nhân cơ hội mò xuống cái mông tròn trịa từ bao giờ.

Cậu bận bám tay trên cổ anh để nghe ngóng điện thoại nên không để ý lắm. Chủ yếu là do mấy cái sờ mó này nhiều quá nên quen rồi.

"Tôi sẽ cho Quế lão nhị lời giải thích thích đáng"

Luật bất thành văn trong hắc bang là vậy. Tuy người kia nói không, nhưng vì uy tín và bộ mặt của toàn bang phái, đương gia của bang khác bị hành thích ngay trên địa bàn của bang mình, bắt buộc phải đưa ra một lời giải thích cho sự việc không hay đó . Nếu không thì ai dám hợp tác nữa

Ngọc Hải tỏ thái độ hài lòng với lời của lão phật

"Phiền phật gia rồi"

Vừa cúp máy, giọng điệu thắc mắc của người nhỏ trước ngực liền vang lên

"Buông tay ra!"

Anh liền bỏ xuống lớp mặt nghiêm nghị lúc nãy, rút tuýp thuốc trên tay cậu. Thuận tay ôm cả người cậu đứng dậy

Cậu theo phản xạ câu chặt cổ anh, chân quấn ngang thắt lưng của chồng

Giọng nói dỗ dành đầy dụ dỗ vừa vang lên vừa tiến về phía giường

"Để anh bôi thuốc cho"

Đúng là bôi thuốc, nhưng tiếng phản đối của cậu lại vang lên khá nhiều lần

"Anh bớt vừa bôi vừa sờ đi"

"Em yên nào. Không sờ thì làm sao mà bôi được"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro