Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 53: Gọi điện thoại

Sau khi tiễn chồng rời thành phố A xong, Văn Toàn bắt xe trở về bệnh viện.

Không biết là vô tình hay cố ý. Văn Toàn vừa vào bệnh viện liền gặp một toán người vừa cầm dao phay, mã tấu như đi tìm người tính sổ bước ra từ bệnh viện.

Cậu nhìn thấy chúng, vờ không quan tâm, cũng không soi mói, chỉ dùng thần thái băng lãnh thiên sơn lướt ngang qua.

Vừa vào trong liền nghe giọng nói quen thuộc than thở

"Ôi, cái mớ hỗn độn này."

Văn Toàn vừa nhìn liền tối sầm mặt mũi. Khu đại sảnh của khoa cấp cứu bị phá thành cái dạng gì thế này?

"Cái gì thế này?"

Phạm Khang nghe tiếng của cậu, lập tức đến thao thao bất tuyệt.

"Cuối cùng cậu cũng đến. Tự nhiên có một đám côn đồ đến đập phá ở đây, Viên Vi cũng bị chúng đánh chảy máu đầu rồi. Người đâu mà ác dữ vậy không biết?"

Văn Toàn càng nghe càng nhíu chặt mày.

"Biết rồi. Còn người nào bị thương không?"

"Các nhân viên y tế đa số đều bị trầy xước nhẹ. Chỉ có Viên Vi bị nặng nhất. Đã đưa đi sát trùng, băng bó rồi."

Cậu khó chịu gật đầu, nhưng cũng rất nhanh ra lệnh làm chủ.

"Cậu gọi bên bảo vệ bảo họ cho thêm người đảm bảo công tác an ninh. Gọi nhân viên vệ sinh tới dọn dẹp đi. Tôi và Phạm Minh đi xem bệnh nhân."

"Được."

[...]

"Lão nhị, vừa nhận được tin, khoa cấp cứu của cậu Nguyễn vừa bị phá. Cậu Nguyễn không có mặt nên không sao."

A Đạt cung kính nói nhỏ với Quế Ngọc Hải. Mặc dù đang ở phòng riêng, nhưng họ phải đề phòng hết sức có thể.

"Có tra ra được ai làm không?"

Ngọc Hải cau có khó chịu. Tên nào chán sống vậy? Làm thế khác nào công khai khiêu chiến Quế lão nhị đâu.

"Dạ đang tra. Tôi cũng điều thêm vệ sĩ bảo vệ tiểu gia chủ rồi ạ."

Anh nghe câu trước có chút không hài lòng, nhưng đến câu sau thấy an toàn hơn chút.

"Ừ. Cho dù ở đâu có thiếu người. Bên cạnh tiểu gia chủ chỉ được thêm chứ không được hụt đi. Rõ chưa?"

"Rõ."

A Đạt cung kính tuân lệnh. Bây giờ ở hắc đạo ai mà không biết Quế lão nhị của bang Sharp có một tiểu châu báu ở trong lòng đâu chứ.

Để tiểu gia chủ ở nhà, cho nhiều vệ sĩ ở lại trông coi chỉ là hạ sách thôi. Tiểu gia chủ nhà họ mà gật đầu thử xem, lão nhị của họ sẽ đem phi cơ riêng quay về đón tiểu gia chủ tới để nâng niu.

[...]

Ánh mắt thâm sâu lạnh lẽo chiếu vào từng người từng người. Văn Toàn không lên tiếng, nhưng những người kia rất thức thời lui ra.

Đến khi trong phòng bệnh chỉ còn 4 người Văn Toàn, anh em Phạm Khang, Phạm Minh và Viên Vi đang ngồi trên giường bệnh. Cậu mới âm trầm mở miệng.

"Bây giờ cô nói được rồi chứ?"

Viên Vi sợ hãi gật đầu. Lời vừa muốn thoát ra khỏi cổ họng liền có chút nghẹn lại. Cô ấy lén nhìn xung quanh tựa hồ sợ ai đó ăn thịt cô ta. Phạm Minh nhịn không được tò mò.

"Vậy là có chuyện gì chứ ? Mau nói đi."

Dưới sự khích lệ của hai anh em họ Phạm và ánh mắt thanh lãnh không mấy muốn quản của Văn Toàn, cô sợ sệt phát ra vài thanh âm.

"Là...Nhật..Nhật Nam..."

Cái tên vừa bật ra khỏi miệng, mày kiếm của Văn Toàn đanh lại.

Rất nhanh sau đó sự khó chịu liền biến thành khinh bỉ

"Tới rồi sao? Còn tưởng cậu ta chết rồi chứ."

Viên Vi nhìn thấy phong thái có chút bất cần lại ngang ngược ấy, trong đầu cô không khỏi nhớ về biến cố năm cô 19, Văn Toàn  20 tuổi.

Cô quên mất cả cố kị, nắm tay cổ tay cậu, rất kích động.

"Anh! Anh phải cẩn thận! Nhật Nam sáng nay trông rất đáng sợ!"

Văn Toàn nghe lời nói của Viên Vi ánh mắt sắc bén chiếu lên bàn tay đang níu lấy cổ tay mình.

Thấy bàn tay hơi lành lạnh, cô thức thời biết buông ra.

"Biết rồi. Bảy năm trước cậu ta không làm gì được tôi. Bảy năm sau cũng vậy thôi."

Đồng thời cậu đứng dậy, bỏ hai tay vào túi quần, điệu bộ nhàn nhạt, bình tĩnh đến rợn người.

Ting... Ting... Ting... Ba tiếng thông báo tin nhắn đến ập tới.

Nemo: Em ổn chứ?

Nemo: Nếu không ổn thì dọn về nhà làm việc đi

Nemo: Anh lo cho em lắm

Văn Toàn nhận được tin nhắn, cơ mặt liền mềm ra. Trong ánh mắt hiện rõ sự ấm áp

"Tôi ra ngoài chút"

Bỏ lại một câu chỉ nhằm tính chất thông báo rồi rời đi

Văn Toàn ra ngoài hành lang, lập tức gọi điện cho chồng. Chưa đầy hai âm thanh chờ, phía bên kia đã có một giọng nói dịu dàng truyền tới.

"Anh nghe đây"

Văn Toàn lúc này cũng hạ nét thờ ơ, lạnh nhạt xuống.

"Anh đến nơi rồi à?"

"Về đến khách sạn rồi"

"Tin tức của anh nhanh quá đáng đấy"

Văn Toàn hơi chun chun mũi. Đây là thói quen làm nũng bắt bẻ chồng do quá được nuông chiều mà hình thành.

Ngọc Hải cũng cảm thấy cậu chủ động bông đùa với anh như vậy là chuyện tốt. Không có gì phải sửa cả. Cho dù Nguyễn phu nhân đây có bị chiều hư đi chăng nữa thì cũng là anh chiều, sợ gì chứ.

"Người quậy phá ở bệnh viện... em có biết không?"

"Có"

Văn Toàn đang định nói thêm, câu lại ý thức được nơi này không hợp lắm, đành nén lại.

"Đợi tối nay về em kể anh nghe. Bây giờ em đang phải làm việc rồi."

"Ừm"

Nghe lời đồng thuận của anh, cậu hạ điện thoại xuống, định bấm biểu tượng kết thúc cuộc gọi. Cơ mà không hiểu sao... lại dừng lại.

Cậu không tắt. Bên kia anh cũng giữ máy.

Hai con người luôn chán ghét việc phí thời gian cho những điều vô bổ bây giờ lại chần chừ không ai muốn cúp máy trước.

"Em cúp trước đi"

"Sao anh không cúp trước?"

"Những hành động dẫn đến việc không được tiếp xúc hay gần gũi với phu nhân... xin lỗi... Anh từ chối thực hiện"

Dù cách nhau qua màn hình điện thoại. Cũng không trực tiếp nhìn thấy biểu tình của đối phương nhưng trong lòng của hai người cũng tự cảm nhận được tình yêu ngọt ngào lan tỏa đến từng chân tơ kẽ tóc.

-------------
ngọt ngào chưaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro