Chương 45: Trở lại công việc
"Mai em đi làm lại á?"
Ngọc Hải ôm lấy chồng nhỏ đang ngồi làm việc trên giường từ phía sau lưng.
"Ừm"
Vẫn là thói quen kiệm lời khi đang tập trung của Văn Toàn
Nhưng lần này anh không mè nheo cậu để ý đến mình nữa, mà giơ tay đánh một phát vào mông tròn xinh xinh
"Này thì ừ này"
"Aishhh, đừng có quậy, em đang làm"
Cậu đẩy bàn tay đang tranh thủ bóp mông mình
"Em nói thế nào mà anh buông ra thì em nói. Anh là chồng em. Ừ? Em ừ với ai đấy? Anh hỏi em một câu sáu từ em trả lời anh đúng một chữ. Quá đáng lắm!"
Anh càng nói càng ôm chặt eo cậu từ phía sau
Văn Toàn thở hắt ra, bất đắc dĩ rời bàn phím, quay nửa người lại phía sau ôm lấy má anh chồng.
"Không giận nữa. Phu nhân tới dỗ anh đây"
Tình cảm của họ phát triển rất tốt. Văn Toàn cũng đã quen với việc Ngọc Hải lâu lâu lại gọi cậu một tiếng phu nhân. Người khác gọi thì là giọng điệu kính trọng, có nghiêm trang nữa. Còn anh gọi thì giống như đang tự kiêu khoe khoang mình có chồng rất giỏi vậy
Gương mặt ba phần ấm ức bảy phần làm mình làm mẩy kia hất mặt sang chỗ khác, vờ không thèm quan tâm nữa
Cậu bật cười, anh chồng của cậu lại trẻ con rồi. Văn Toàn vẫn giữ tay mình trên mặt anh, cậu không quay mặt anh lại đối diện với mình, mà nhón tới hôn liên tục vào môi anh.
"Này làm gì.."
Anh giả vờ đẩy người ra vừa kêu cứu
"Bớ người ta cướp sắc, bớ người ta bác sĩ Nguyễn cưỡng hôn tôi"
Văn Toàn bỗng phụng phịu buông ra, quay lại tiếp tục làm việc không quan tâm chồng nữa, còn rất bâng quơ buông một câu.
"Không thích thì thôi vậy..."
Anh vội giữ tay cậu lại, tì cằm lên vai cậu.
"Có mà... Người ta chỉ đùa một tí thôi em đã buông ra rồi"
Cậu mỉm cười hài lòng. Chồng của cậu tuy rất hay kiếm chuyện rồi tự làm mình bị thương để được cậu vừa mắng vừa dỗ. Nhưng chỉ cần cậu xị mặt một chút thôi, lập tức sự dỗ dành đó sẽ chuyển từ Quế Ngọc Hải sang cậu.
"Vậy bây giờ anh có cần làm việc gì không?"
Cậu nựng má anh. Ngọc Hải nhướng mày suy nghĩ, vừa suy nghĩ anh vừa ôm cậu
"Ừm... Hình như còn duyệt vài kế hoạch nữa là xong "
"Được, vậy bây giờ anh đi làm nốt. Khi nào em xong thì mình xuống dưới."
Anh bĩu môi lười biếng
"Xuống làm gì, gọi dì Kang bê lên, anh lười xuống lắm."
Sở dĩ anh nói thế là do bọn họ quá bận rộn. Công việc online được gửi đến liên tục, cho nên lúc ăn trưa, thường là dì Kang sẽ mang lên phòng cho họ.
"Em định làm japchae."
Văn Toàn gõ lạch cạch lên bàn phím, nhỏ giọng buông một câu kết
"Quyết định vậy đi."
Ngọc Hải bật chế độ tự động quên lời mình đã nói. Anh lập tức nghe phu nhân ra bàn làm việc, mở laptop xử lý công việc.
Dù đã thành công dụ dỗ Quế Ngọc Hải bằng một tô Japchae thơm ngon, nhưng sáng hôm sau bác sĩ Nguyễn vẫn bị chồng ôm cứng ngắc
"Em đi làm rồi em lại về"
"Không buông"
Anh vẫn mặt lì ôm eo, nhất quyết không cho cậu ra xe
Chẳng phải đang làm online rất tốt sao? Thời gian thư thả hơn rất nhiều. Bây giờ đi làm lại, ngày nào cũng về trễ, nhận điện thoại là phải chạy đi ngay
"Nào Hải, không phải anh cũng phải đi làm sao?"
Cậu cười khổ, cậu chỉnh lại cổ áo cho anh.
Anh thở dài. Mỗi ngày đều như hình với bóng bỗng lại phải chia xa, chưa xa anh đã thấy nhớ rồi.
Ngọc Hải dần thả lỏng vòng tay, kéo gáy cậu lại hôn chụt một cái lên môi.
"Được rồi. Lúc nghỉ ngơi gọi cho anh"
Cậu mỉm cười gật đầu.
"Hay là cần gì cũng có thể gọi anh"
Cậu vẫn ngoan ngoãn lắng nghe và gật đầu.
"Nếu không gọi được có thể nhắn tin. Anh nhận được tin nhắn liền hồi âm cho em"
"Em biết rồi"
"Đi sớm về sớm!"
Cậu gật đầu. Chắc chắn chồng không dặn dò gì nữa, cậu mới rời đi.
Hồ Nhất Thiên ngồi ở phòng khách đợi. Quế Ngọc Hải cuối cùng cũng trang phục chỉnh tề bước ra. Khác với bộ dạng phát cơm chó ở nhà anh lúc nãy. Lão nhị nhà bọn họ đã trở lại.
"Cậu Quế, đến công ty hay đến tổng bộ ạ?"
Nhất Thiên đến bên anh cung kính hỏi.
"Đến tổng bộ"
Giọng nói âm lãnh vang lên, khí chất bức người ngày nào lập tức toát ra, vẫn dũng mãnh như ngày nào
Vừa đến nơi, tiếng chó con sủa vang khắp đại sảnh tổng bộ bằng Sharp đã thu hút Quế Ngọc Hải
Một cô gái đang chơi đùa với mấy chú chó poodle ở đại sảnh, xung quanh là các thuộc hạ thân tín của Thành Nghị. Là Trịnh Tuyết Mai
Cô cười đến vui vẻ, chợt thấy anh, cô liền nép mình lại, ngồi xuống ghế nghiêm túc như học sinh bị kiểm tra bài.
Những lần cô gặp Ngọc Hải đều có Văn Toàn, vì vậy anh chỉ có chút khó gần, lạnh lùng chứ không như bây giờ. Thanh lãnh, thâm sâu khó lường, khí chất bá đạo ngang tàng không thể đụng vào
Anh cũng chẳng mấy quan tâm, chỉ đứng nhìn mấy con chó một chút rồi lướt đi nhanh vào thang máy. Ghé sang phòng làm việc của Lưu Thành Nghị
"Sao vào không gõ cửa?"
Y ngẩng mặt lên đầy dịu dàng nhưng thấy người bước vào không phải người thương, liền trở về nguyên trạng gương mặt bất cần đời.
"Lâu ngày không gặp, vào thăm anh thôi."
Ngọc Hải đút hai tay vào túi quần, thong thả dạo chơi trong phòng làm việc của lão tam.
"Mồm điêu vừa."
Anh nghe câu kia liền bật cười. Lâu không gặp thì quên mất Lưu thiếu phũ phàng thế nào.
Thành Nghị gõ lạch cạch lên bàn phím vài cái rồi save file, đứng dậy bước đến rót trà cho anh
Ngọc Hải nhìn quanh phòng làm việc, cảm thán
"Chà, căn phòng mất đi phong thái của Lưu thiếu rồi"
Ngày xưa, mỗi nơi mà Lưu thiếu đây sở hữu không mang sắc đỏ thì là sắc tím mờ ảo, còn có những tấm tranh tạo không khí ái muội đậm chất nổi loạn.
Nhìn lại xem, bây giờ cả căn phòng đều là tone màu be vô cùng êm dịu, thanh lịch. Còn đâu hình ảnh Lưu thiếu sa đoạ ngày xưa.
"Có con rồi."
Lưu Thành Nghị đưa ly trà tới trước mặt anh rồi ngồi xuống.
Mặt đối mặt, Ngọc Hải cũng không nhây nữa, nghiêm túc vào việc
"Không đùa nữa. Chuyến hàng qua Ý thuận lợi chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro