Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35: Chúng ta cần nói chuyện

Sau khi lôi được Văn Toàn dậy cho đến khi cậu nằm gục một lần nữa, anh lại đột nhiên im bặt. Sau đó rời giường vào nhà tắm.

Cậu muốn gõ cửa phòng tắm hỏi han vài câu nhưng mí mắt cậu cứ sụp xuống. Tiếng tí tách của vòi sen vang lên, tâm trạng của người bên trong cũng không ổn lắm.

Anh hít thở sâu lấy lại bình tĩnh. Lúc trước về phương diện nhu cầu sinh lý, anh chỉ cần nhắn với lão tam một câu thì sẽ có một em xinh tươi đến.

Nhưng bây giờ đã có gia đình, cứ như ngày xưa thì không ổn lắm. Trước mắt chỉ có tắm nước lạnh là ổn nhất.

Lúc cậu bừng tỉnh là 6h sáng, sờ bên cạnh cũng không thấy còn hơi ấm. Có lẽ người bên cạnh đã rời giường từ sớm.

Cậu cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, vào phòng vệ sinh cá nhân xong liền xuống ăn sáng. Bà Kang vừa dọn bữa sáng ra thì thấy cậu chủ nhỏ đang ngái ngủ đi xuống.

Cậu thích nghi rất nhanh., Vài tháng ở đây đã sinh hoạt không khác gì nhà mình.

Sáng nay Văn Toàn mặc một chiếc áo thun với quần ngắn thoải mái. Cậu có đôi chân dài rất hấp dẫn, vì vậy cậu mặc quần ngắn đôi chân trắng nõn lại càng khiêu gợi.

Anh đang ngồi xem báo, anh nhâm nhi tách cà phê đen nóng. Đã rất lâu rồi mới được thưởng thức lại vị đăng đắng tinh tế và mùi hương thoang thoảng của cà phê.

Có chồng làm bác sĩ nên anh cũng bị hạn chế khoản này lại. Chỉ hôm nào thức sớm mới dùng một ít để đầu óc thanh tỉnh.

Ngước mặt lên, ánh mắt của anh liền rơi xuống cặp đùi thon dài trắng trẻo. Trong đầu không khỏi nhớ đến hôm cậu say ở bữa tiệc công ty.

Yết hầu không tự chủ lại di chuyển lên xuống.

"Chào buổi sáng"

Cậu kéo ghế ngồi xuống, một câu chào đánh bay những suy nghĩ không đứng đắn của Quế lão nhị

Giọng anh có chút trầm xuống đáp lại

"Buổi sáng tốt lành."

Bà Kang bê một tô cháo gà đông trùng. Mẹ Quế và mẹ Nguyễn thay nhau gửi đồ bổ sang cho nhà này. Đến nỗi ba bữa trong ngày trên bàn phải luôn có một món canh bổ hoặc súp hoặc cháo. Bà Kang lại chứng kiến hôm hai cậu chủ bê bết máu được đưa về nhà. Bà chăm cậu Quế từ lâu nên xót, được giao nhiệm vụ chăm bẵm bữa ăn, tẩm bổ cho hai cậu chủ, bà liền không ngại trổ hết tài. Ngọc Hải và Văn Toàn ăn nhiều đồ bổ, tăng kí liên tục mà sợ...

"Dì Kangg aaa~"

Giọng điệu nũng nịu như thường lệ của cậu cao vang.

"Cậu chủ nhỏ, không được đâu, tôi đã nấu ít hơn rồi, cậu và cậu Kim ráng ăn đi ha"

Bà Kang đã mấy lần mềm nhũn vì sự đáng yêu của chồng cậu Quế

Nhưng vì sức khoẻ của hai người họ, lần này bà đã chủ đích nấu ít lại và kiên quyết không đồng ý thoả hiệp. Anh tủm tỉm cười nhẹ, chồng anh vốn đẹp trai, làm nũng liền đáng yêu vô cùng. Anh gấp tờ báo, đưa cho ông Jang cất đi.

Anh nhìn cậu từ trên xuống, bỗng nhíu mày

"Dù mới vào xuân nhưng trời cũng chưa hết lạnh đâu, sao không mang vớ?"

Anh ngó xuống chân, quên mất vừa rồi mình mới nũng nịu với bà Kang, trả lời anh

"Em quên mất. Lát ăn xong em lên mang vào."

Anh chẹp miệng, kéo ghế đứng dậy. Cậu trên đầu hiện một dấu chấm hỏi. Quế Ngọc Hải đây là làm sao?

Cậu nhìn theo anh bước lên cầu thang, rồi nhún vai, múc cháo ngoan ngoãn ngồi ăn.

Một lúc sau đã thấy anh đi xuống. Lúc anh kéo chiếc ghế bên cạnh, cậu mới ngừng ăn ngẩng đầu hỏi

"Anh đi đâu vậy?"

"Đi lấy vớ cho em."

Nói rồi anh ngồi xuống, kéo hai đôi chân thon thả kia đặt lên đùi mình. Cậu không kịp phản ứng, chỉ "oái" một tiếng theo quán tính.

Anh chợt cảm thấy mình hơi sai lầm. Chồng của anh chân đẹp, bàn chân cũng quyến rũ, trắng trẻo từ trên xuống. Nếu cắn một cái chắc cũng rất dễ để lại dấu tích đây.

Trong lúc mang vớ cho cậu, không biết vô tình hay cố ý anh còn lướt ngang qua da thịt mượt mà. Cậu cũng có những vết chai sần ở bàn chân, nhưng cái trắng trẻo của cậu đã cứu cánh tất cả.

Ngước mặt lên liền bắt gặp cặp đùi ngon mắt kia. Người anh hơi nóng lên. Anh vẫn cố giữ bình tĩnh đặt chân cậu xuống rồi lủi mất

Cậu định cảm ơn, nhưng nhìn xong đôi vớ màu xanh bơ dưới chân xong đã không thấy đâu rồi

Trong lúc đó, anh đã chạy lên phòng sách, đóng sập cửa lại. Anh dựa lưng vào cửa thở dốc. Tim anh đập mạnh muốn văng khỏi lồng ngực.

Chẳng phải khi trước anh rất giỏi tự kiềm chế sao? Tại sao bây giờ chỉ một đôi chân trắng trẻo đã kích động không chịu nổi.

Đầu óc nhạy bén của Quế lão nhị như dần dần hiểu ra gì đó.

Mẹ Quế! Mẹ Nguyễn! Hai người thật thâm sâu... Cho ăn nhiều đồ bổ như vậy, nguyên nhân e là không chỉ có dưỡng thương.

Như đã trao đổi, Văn Toàn làm việc ở trên giường, Ngọc Hải làm việc ở bàn của anh.

Nhưng hôm nay anh không tài nào tập trung được. Tần suất anh ngẩng đầu nhìn chồng nhỏ còn nhiều hơn việc đọc hợp đồng.

"Toàn a!"

Anh rời bản hợp đồng ra. Anh làm việc rất nguyên tắc. Nếu như không tập trung thì giải quyết nút thắt trong lòng đã rồi giải quyết công việc sau.

"Hửm?"

"Em rời laptop chút, chúng ta cần nói chuyện."

Cậu nghe vậy cũng ngoan ngoãn bấm save file rồi xuống giường, đi tới chỗ anh.

Anh kéo một cái ghế cho cậu ngồi đối mặt với anh.

Vừa nãy đã hạ quyết tâm rất kiên định, bây giờ lại ngập ngừng không biết nói thế nào.

Hai hàng lông mày của cậu chau lại

"Có chuyện vậy? Anh cứ nói đi"

Anh muốn nói, nhưng âm thanh tới cổ họng thì bị tắc lại. Dù đã kết hôn nhưng mà nói mấy chuyện như này với nhau giữa ban ngày ban mặt cũng khó lắm chứ bộ.

"Thật ra là... Toàn à..."

"Làm sao? Cứ nói đi, úp úp mở mở mãi"

"Thì... Ừmm.."

Anh gãi gãi sau gáy, khó nói

Cậu nghiêm giọng mắng

"Nói."

Anh giật mình nói toẹt ra

"Chúng ta làm tình đi!!"

-----------
uh tại truyện chứ khồng phải tại tui tui không bíc gì cạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro