Chương 31: Chuyện tình Lưu Khải
"Lão đại, tôi đến rồi."
Mỹ Kỳ nghiêm chỉnh ngồi trên xe lăn
"Tới rồi sao? Tôi đưa em đi một nơi."
Lưu Khải rời mắt khỏi tập tài liệu, hất mặt để người đẩy xe lăn cho Mỹ Kỳ lui ra, anh tự mình đẩy cô đi.
Lưu Khải đẩy cô ra ngoài, một chiếc Limousine đã chờ sẵn.
"Ôm cổ tôi."
Một lời ra lệnh, Mỹ Kỳ vô cùng ngoan ngoãn làm theo
Lưu Khải bế cô vào trong xe.
Mỹ Kỳ tuy là con gái nhưng là cận vệ đắc lực của Lưu Khải. Gần đây cô đi giao dịch cho cậu chủ, bị gài bom nên mới bị thương ở chân, tạm thời chưa đi lại được.
Lưu Khải đã hẹn cho cô rất nhiều bác sĩ giỏi để chữa trị. Đến cả Văn Toàn cũng định gọi sang. Nhưng nhận được tin em họ bị ám sát, anh lại thôi.
Hai người cùng ngồi phía sau xe, tấm ngăn cách cũng được hạ xuống, tạo cho họ không gian riêng tư hết sức có thể.
"Em... Chuyện tôi nói với em, em suy nghĩ đến đâu rồi?"
Cô cúi gằm mặt xuống, hai tay vần nhau, tựa hồ ủy khuất không muốn trả lời.
"Tôi muốn hỏi cưới em khó vậy sao?"
Cô lập tức ngẩng đầu phản bác
"Không phải đâu"
Lưu Khải hai chân bắt chéo, khoanh tay đợi câu trả lời.
"Tôi chỉ là... chỉ là không biết phải nói với lão đại thế nào."
"Chỉ là đổi cách xưng hô từ 'lão đại' thành 'lão công' thôi mà, em nghĩ kĩ như vậy làm gì?"
Mỹ Kỳ càng nghe càng xấu hổ, cô cúi gằm mặt xuống. Lão đại này, học đâu cách nói chuyện không đứng đắn này vậy chứ? Lưu Khải nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ cạnh mình rồi thở hắt ra.
Hắn tấn công quá dồn dập, bé con này muốn chạy trốn luôn rồi. Mỹ Kỳ đang bối rối, chẳng biết trả lời thế nào. Tuy là một người cực kì giỏi giang, gương mẫu trong công việc nhưng về tình cảm, cô vẫn có sự ngại ngùng nhất định
Tâm trạng đó của Mỹ Kỳ anh hiểu quá rồi. Anh đặt tay lên đầu cô, bao trọn cái đầu tròn ủm.
"Thôi vậy. Những lời như vậy cứ để tôi nói đi. Em chịu nghe là may cho tôi lắm rồi."
Cánh đồng hoa tulip ngũ sắc thẳng tắp hiện ra trước mắt Mỹ Kỳ. Lưu Khải cong môi cười, bé con nhà hắn đúng là đáng yêu mà.
"Thích sao?"
"Thích."
Cô trả lời, mắt vẫn không rời khỏi cánh đồng hoa, đến nỗi cô áp cả mặt lên tấm kính trực thăng nhìn cho rõ.
Thấy trực thăng sắp hạ cánh, Mỹ Kỳ bất ngờ quay đầu.
"Lão đại, chúng ta sẽ dừng ở đây sao?"
Lưu Khải nhún vai, mắt vẫn không rời khỏi bé con. Mỹ Kỳ chợt thấy có lỗi, phụng phịu tiếc nuối nói với anh
"Cũng không cần phải vì tôi mà hạ cánh xuống đây. Chúng ta đi tiếp đi."
Lưu Khải quay đầu ngồi thẳng, hai mắt nhắm lại an thần coi như chưa nghe thấy.
Hành động đó khiến Mỹ Kỳ thấy vừa tự trách vừa vui vui. Tự trách vì trễ nải công việc của lão đại. Vui vẻ vì mình sẽ được ngắm cánh đồng hoa tuyệt sắc kia.
"Lão đại, có thể xuống rồi."
Phi công phía trên nói với xuống. Lưu Khải mở mắt, bật dậy xuống trước. Giây phút anh định bế cô xuống xe lăn đang chờ sẵn. Ánh mắt của bé con vẫn hiện lên sự tự trách nhìn 'đồng nghiệp' phía dưới trực thăng.
"Là tôi muốn đưa em đến đây."
Mỹ Kỳ đơ người rồi lại đưa mắt nhìn người đang bế mình. Người đàn ông kia không nhìn cô lại chỉ chăm chú nhìn phía trước, rồi đặt cô xuống xe lăn.
"Tôi tự đưa cô ấy vào. Anh em ở phía ngoài là được."
Nói rồi anh đẩy cô về phía cánh đồng hoa. Câu nói kia của anh đã xoa dịu đi nỗi dằn vặt của Mỹ Kỳ. Vì vậy trong mắt cô bây giờ chỉ có cánh đồng rực rỡ trước mắt thôi.
Mỹ Kỳ ngồi cảm thán
"Tuy vẫn chưa nở rộ, nhưng tulip này lại chẳng mất đi vẻ đẹp. Thậm chí còn cảm thấy có chút tươi non và lãng mạn."
Giọng nói ấm áp của anh bỗng truyền cảm đến bất ngờ.
"Đáng ra tháng 5 hoa nở rộ mới đưa em tới, nhưng em bị thương không được làm việc lòng sinh u uất, không biết dỗ em thế nào, tôi đành tự mình đạp đổ kế hoạch của mình vậy."
Sao cô lại cảm thấy ngoài lực bất tòng tâm ra trong câu nói của lão đại còn có chút u sầu nhỉ? À mà cũng đúng, không dỗ được người mình yêu sầu là phải.
"Lão đại à?"
"Hửm?"
"Tại sao không có tulip vàng?"
"..."
Mỹ Kỳ ngước cái đầu nhỏ lên nhìn lão đại uy nghiêm sừng sững muốn né tránh câu trả lời.
"Là điều kiện canh tác không đủ sao?"
"Tulip cam là sự ấm áp và đại diện cho mối liên kết giữa lương duyên của hai người."
Lão đại hơi dở khoản đánh trống lảng nhưng mà không sao, cô có thể miễn cưỡng lắng nghe.
"Tulip trắng là tinh khôi và hoàn hảo. Nó cũng mang ý nghĩa như một sự chiến thắng khi khao khát giành lấy một điều hằng mong đợi."
Mỹ Kỳ thấy có điềm rồi.
"Tulip hồng là sự quan tâm đến em, biểu thị cho một hạnh phúc hoàn mỹ."
Tâm mi của cô hơi run lên. Không lẽ lão đại thật tâm muốn chinh phục cô?
"Tulip đỏ là một tình yêu nồng đậm sâu sắc, nó chứa đầy sức nóng và sự mãnh liệt."
Mỹ Kỳ hoàn toàn im lặng, chìm trong biển cảm xúc rối bời. Lưu Khải lần này quỳ một gối xuống, mặt đối mặt với cô
"Tulip tím..thường dùng trong đám cưới. Anh mong sẽ là đám cưới của chúng ta..."
Câu này chưa kịp nói ra đã bị cô bịt miệng lại.
"Anh không cần nói nữa, tôi... tôi chưa sẵn sàng."
Nét mặt của Mỹ Kỳ rõ khủng hoảng, chắc hẳn cô đang hoảng loạn lắm đây. Lưu Khải xót xa cầm bàn tay đang bịt miệng mình, anh xoa nắn nhẹ nhàng bàn tay nhỏ nhắn ấy. Ánh mắt rõ là khát khao muốn chinh phục cô, muốn ôm trọn lấy cô nhưng lại không dám tiến lên
Phải! Lưu Khải là sợ cô sẽ quay đầu bỏ chạy, anh sẽ vụt mất tất cả cơ hội để được đến bên cô
Dừng một lát, anh nghèn nghẹn nói
"Tulip vàng tượng trưng cho tình bạn... Anh thực sự không muốn làm bạn với em."
Mỹ Kỳ thở đều, cố ngăn không cho giọt nước mắt cảm xúc dâng trào. Cô sợ cô không xứng đứng cạnh anh.
Lưu Khải nâng cằm cô lên, vuốt ve đôi má phúng phính trắng sữa. Anh chủ động mỉm cười
"Bé con của anh. Không được khóc đâu. Cánh đồng hoa này anh tặng em có được không?"
"Sau này nếu như em đồng ý, đây là sính lễ cưới em. Nếu em không đồng ý, cho anh xin góp thứ này vào của hồi môn của em."
"Anh nguyện ý."
--------------
couple phụ cũng ngọt dữ he
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro