Chương 3: Tôi chỉ muốn cậu ta!
Văn Toàn đã cúp máy. Sắc mặt Quế Ngọc Hải hiện tại chắc chắn là cực kì tệ. Nhưng anh vẫn trưng ra bộ mặt không ai đoán được ý muốn.
"Angel đường đường là một bệnh viện quốc tế lớn vậy mà gọi không nổi một bác sĩ đến làm việc"
Viện trưởng run cầm cập, ông ta nói
"Cậu Quế thật xin lỗi! Trừ bác sĩ Nguyễn ra, cậu muốn người nào tôi đều điều sang chăm sóc cho cậu"
Ngọc Hải nhếch môi, gương mặt lộ ra vẻ nham hiểm một cách ngạo mạn
"Ồ, vậy sao?"
Viện trưởng gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. Nhưng câu tiếp theo của anh làm gương mặt ông ta khó coi cực điểm.
"Tôi chỉ muốn cậu ta!"
Ông ta đánh liều gọi cho Văn Toàn lần nữa. Đầu bên kia bốc máy, nhưng giọng nói không chút bực dọc, chỉ lạnh lùng thôi.
"Nghe."
Viện trưởng nuốt nước bọt
"Cậu đến... băng bó... cho cậu Quế... giúp tôi."
Lời nói của viện trưởng vừa đứt quãng vừa căng thẳng. Văn Toàn day day trán. Cậu bản tính vốn không phải người thích gây khó dễ cho người khác. Cậu chỉ khó tính và lãnh đạm thôi!
Viện trưởng chưa bao giờ phiền cậu vào lúc đêm hôm, nhưng hôm nay lại gọi những hai lần, chắc là bị làm khó dễ. Văn Toàn cũng không phải người nhẫn tâm. Cậu ngồi dậy ở trên giường. Viện trưởng nín thở chờ câu trả lời.
"Bảo Viên Vi chuẩn bị.
Viện trưởng giống như được cứu sống khỏi biển lửa, mừng rỡ vâng vâng dạ dạ gật đầu chào cậu Kim rồi chạy đi chuẩn bị.
[...]
Văn Toàn đút tay vào túi quần đi đến phòng mình. Trợ lý của anh, Vivian đã đứng chờ ở đó. Cô còn chuẩn bị cho anh một ly chanh nóng.
"Bác sĩ Nguyễn uống nước chanh đi. Uống vào cơ thể sẽ thoải mái hơn"
Văn Toàn gật đầu, được quan tâm khiến cậu cảm thấy ấm áp trong lòng. Viên Vi thần tượng Văn Toàn. Cô thích cậu, một lần nhờ thực lực mà được cậu lưu tâm, cho làm trợ lý của cậu. Được ở bên cạnh một người lãnh đạm, thanh cao như vậy, cô thực mãn nguyện rồi.
Bởi đi cạnh Văn Toàn, cậu lạnh lùng với người khác như nào, cô ấy thấy rõ. Cho nên Viên vi được bên cạnh cậu. Cô rất sợ một ngày mình sẽ chính là những người kia, bị cậu lạnh nhạt. Vì vậy cô không còn gì để cưỡng cầu. Chỉ an phận bên cạnh làm đúng việc một trợ lý.
Viện trưởng đi bên cạnh, vừa sợ sệt khí thế của cậu, vừa phải dặn dò nên thế nào với cậu Quế Ông dặn thế thôi chứ biết thể nào cậu cũng không để ý.
[...]
Những thuộc hạ mặc áo đen đứng trang nghiêm hai bên cửa phòng VIP. Họ cúi người
"Chào bác sĩ !"
Viện trưởng hơi giật mình, vừa nãy ông vào họ đâu có thế. Đây là đặc quyền họ tự dành cho Văn Toàn vì đã cứu chủ nhân của bọn họ.
Cậu mặt không biến sắc như thể những chuyện này đã quá quen với cậu. Cậu tiến lên trước, một người mở cửa cung kính
"Mời bác sĩ vào trong. Cậu Quế đang đợi"
Cậu đút tay vào túi áo blouse trắng bước vào.
Bỗng nhiên Văn Toàn cảm giác có thứ gì đó đập thẳng vào đầu mình. Quả nhiên, người đàn ông ngủ trên bàn mổ hôm qua hôm nay đang nhởn nhơ nhắm hờ mắt nằm xuống giường. Như thể người vừa chọi thẳng cái điện thoại vào đầu cậu không phải anh ta vậy.
Quế Ngọc Hải nhàn nhạt nói
"Nhớ kĩ vết thương này và "cậu Quế". Lần sau đừng khiến tôi không vui"
Văn Toàn là một người sòng phẳng, ăn miếng trả miếng. Giây phút cậu chuẩn bị đấm cho Ngọc Hải cắm đầu vào tường. Viên Vi cản lại.
Cô thì thầm
"Bác sĩ Nguyễn, hãy ráng nhịn một chút. Lát nữa ra ngoài anh muốn thế nào cũng được. Xin anh đấy"
Nhìn thấy sự khó xử của Viên Vi và nhớ đến lời viện trưởng. Đây là Nguyễn Văn Toàn tha cho sự ngạo mạn của Quế Ngọc Hải một lần. Lần sau đừng hòng!
Cậu ôm vết thương trên đầu, đi đến giường bệnh. Áo anh đã bị cởi ra nhưng cũng chẳng lộ nhiều da thịt. Bao nhiêu da thịt đều bị dải băng y tế cuốn lại gần hết.
Thề là chưa bao giờ cậu chữa bệnh mà lại ghét cay ghét đắng bệnh nhân đến thế. Anh vẫn nằm thư giãn trên giường, chẳng có một tí hối hận gì, mở mắt cũng không.
Dáng vẻ này của anh thật là đáng đánh!
Cậu mang ánh mắt lạnh lùng xem xét từng vết thương. Miệng hỏi
"Đã lau người chưa?"
Hồ Nhất Thiên đang lơ đang nhìn vào không trung, bị hỏi thì giật mình
"Hả?"
Viên Vi rụt rè nhắc lại
"Bác sĩ hỏi bệnh nhân đã lau người chưa"
Viên Vi làm trợ lý của cậu, ít nhiều biết được tính cách và sở thích của cậu. Bác sĩ Nguyễn không thích nói nhiều.
Y thành thật nói rõ ràng
"Cậu Quế tỉnh lúc 2h sáng, tôi sợ trời lạnh nên chưa cho người lau người cho cậu ấy"
Viên Vi lập tức đưa đồng hồ lên xem
"Bác sĩ, bây giờ là 3h12."
Cậu đứng thẳng người dậy "Ừ" một tiếng.
"Lau người cho anh ta đi, chúng tôi ra ngoài chờ."
Nhất Thiên khó hiểu, chẳng phải lúc phẫu thuật bác sĩ đã lau sạch sẽ giúp cậu Quế rồi sao?
Thấy y muốn kéo tay cậu lại, Viên Vi lập tức tái mặt đi đến chặn ngang y. Cô sợ rằng anh ta sẽ chọc cậu điên lên. Đến lúc đó muốn cô ta lấy bao nhiêu lý do cũng không khuyên nổi.
"Anh muốn gì cứ hỏi tôi. Bác sĩ khi mệt mỏi không thích nói nhiều"
Nhất Thiên nhíu mày khó chịu với cô
"Gì đây. Một y tá nhỏ nhoi như cô mà cũng chặn tôi lại?"
Y mạnh bạo đẩy Viên Vi ra
"Cút đi."
Khi y tiến đến gần Văn Toàn. Cậu quay phắt người lại, ánh mắt lạnh đến cực độ. Văn Toàn chửi thề một tiếng trong lòng. Đúng là chủ tớ một giuộc, đáng ghét như nhau. Y bất giác co người lại. Thôi xong, vừa nãy thấy cậu có vẻ nhu hoà, anh ta không biết lấy cái gan ở đâu mà hùng hổ muốn cậu nhanh chóng băng bó cho cậu Quế trước
Giờ thì hay rồi, người ta chỉ mới nhìn một cái, cậu ta đã bị áp chế. Quế Ngọc Hải bỗng nghiêng đầu mở mắt.
Anh bất ngờ vì thấy dáng vẻ của thuộc hạ trung thành của mình. Nhưng cũng hơi bất ngờ vì ánh mắt lạnh lùng kia. Một bác sĩ, lại có ánh mắt lạnh lẽo khiến cho người đối diện muốn đóng băng.
Ngọc Hải đánh giá. Bác sĩ này có gương mặt thánh thiện, hiền lành, duy chỉ có đôi mắt là thay đổi hoàn toàn gương mặt. Cấu tạo cơ mặt là của một thiên thần, còn đôi mắt kia là của đấng tối cao, trong sạch và đầy quyền lực.
Có điều trên trán xuất hiện một vết thương. Anh đương nhiên không đến nỗi không dám thừa nhận đó là do ai.
Anh ta mở miệng
"Chưa thay thuốc sao?"
Viên Vi muốn trả lời, nhưng cô vừa nói liền bị cậu Quế liếc mắt cảnh cáo. Cô im lặng quay đầu cầu cứu bác sĩ Nguyễn
Cậu kiệm lời hết mức nhưng là đang che giấu biểu cảm của sự chán ghét
"Anh bị sốt. Lau người cho hết mồ hôi đã rồi mới thay băng"
Anh chẳng biểu hiện gì, dựa vào giường tiếp tục nhắm mắt. Hèn chi đầu anh ong ong từ lúc tỉnh đến giờ.
Nhất Thiên đột ngột hiểu ra. Đêm lạnh như vậy, trong phòng bật điều hòa mà cũng hơi lạnh. Ấy vậy mà cậu Quế cởi áo, không đắp chăn mà vẫn không kêu than gì. Ra là bị sốt.
Anh từ trước tới giờ không thích người khác chạm vào trán và ngực của anh. Cho nên anh bị sốt nếu anh không biểu hiện ra ngoài rất ít người nhận ra.
Văn Toàn vậy mà nhận ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro