Chương 28: Bị chặn đường
"Đi đường cẩn thận."
Hà Nam xoa nhẹ lưng Văn Toàn
"Em biết rồi."
Ba người đàn ông kia theo lệ cụng tay với nhau tạm biệt. Lưu Thành Nghị quay đầu ra xe, không quên bỏ lại một câu.
"Có gì hú nhá."
Ngọc Hải gật nhẹ đầu rồi đưa Văn Toàn vào xe. Cậu hạ kính xuống, thấy hai vợ chồng lão đại còn đứng tiễn liền phất phất tay đuổi vào
"Hai người vào đi. Đừng để bầu bì đứng ngoài trời đông lạnh."
Ngồi ngay ngắn vào trong xe, tai cậu đỏ hết lên vì lạnh. Quả nhiên, anh liền chú ý đến.
Anh nhoài người sang hạ cửa kính xuống. Văn Toàn theo phản xạ ép mình ra phía sau. Khoảng cách giữa hai người bị kéo gần lại. Nhưng ôm cũng ôm rồi, cậu không cảm thấy ngại nữa, cơ thể lại thả lỏng ra.
Từ đầu đến cuối anh không nhìn thẳng vào cậu nhưng khoé miệng vẫn không nhịn được mà nhếch lên
"Em có vẻ rất hưởng thụ"
Văn Toàn mím môi, chẳng lẽ lại trả lời anh là "quen rồi". Nên thôi, im luôn, nghĩ sao thì nghĩ vậy
Đột nhiên,...
Kétttttt
Tiếng xe thắng gấp cùng tiếng lết bánh xé toang khung cảnh trữ tình của đôi trẻ. Ngồi ở ghế sau nên cả hai đều không cài dây an toàn. Cho nên chấn động vừa rồi Ngọc Hải không ngại thân mình ôm chầm lấy Văn Toàn. Cả hai cùng ngã xuống sàn xe.
"Nhị gia, là một đám lính đánh thuê."
Nhất Thiên rút một cây súng lục chuẩn bị nghênh chiến
"Nhị gia, anh em đã nhận được tin, sẽ sớm đến chi viện thôi."
Hồ Nhất Thiên thì chăm chỉ quan sát rồi báo cáo tình hình, còn boss của anh ta lắng lo đỡ chồng nhỏ ngồi lên ghế. Xem xem có bị cộc đầu không, xem xem tay có bị đập vào đâu không, xem xem có xước xát gì không.
Đã bảo là có người chặn đường đánh rồi mà vẫn còn bình tĩnh như vậy. Ngọc Hải thì không nói.
Văn Toàn không phải lần đầu bị ám sát sao? Tại sao cái mặt lạnh của cậu vẫn y như cũ? Không thể cho bọn họ thấy được vẻ mặt hoảng sợ, yếu đuối như thỏ con của cậu được sao?
Sau khi đảm bảo cậu không có bề gì, anh ngồi thẳng lưng, ra lệnh
"Xử lý nhanh đi"
"Vâng"
Nhất Thiên nhận lệnh, đưa tay nhấn nút truyền tín hiệu đi, mặt lạnh tanh. Đâu ra từ phía sau hai chiếc xe jeep phóng lên, lao vào bọn người hung hãn đang cầm mã tấu.
Văn Toàn nhìn phía trước, lần cùng anh đến bar AAB xem xử trí mấy tên làm loạn, quả thật là một chút lưu tình cũng không có. Cậu đang cảm thán ngó nghiêng thì một lực mạnh kéo cậu vào ngực anh. Cậu choáng váng mặt mày, lại nghe được một câu trấn an.
"Đừng sợ, có anh đây."
Tiếng súng đạn vang lên liên hồi, sau một vài phút ồn ã, màn đêm tĩnh lặng lại trở về vẻ nguyên vẹn của nó
"Nhị gia, đã xử lý xong."
Lúc này Ngọc Hải mới thả tay ra, để cậu ngồi lại vị trí cũ. Văn Toàn không tự nhiên lắm nói
"Thật ra tôi đâu có sợ, anh cũng không cần như vậy."
Anh nghiêng đầu. Người chồng danh chính ngôn thuận của anh miệng thì bảo không sao nhưng dáng vẻ bây giờ khép nép như một chú thỏ con. Anh nhếch môi
"Ừm không sợ. Là tôi muốn bảo vệ em."
Mật ngọt chết ruồi...Văn Toàn tuy miễn nhiễm với những câu thả thính ngọt lịm này nhưng lại rất hưởng thụ tone giọng ấm áp cưng chiều của anh chồng
Nhất Thiên méo miệng, chủ nhân của anh không để bọn tép riu kia vào mắt thì là chuyện bình thường. Nhưng mà người ta cũng là đi ám toán người khác, có thể nào làm ra vẻ căng thẳng hơn chút không. Ít nhất là trong thời điểm này đừng có phát cơm chó chứ.
Khung cảnh lãng mạn, trữ tình, tài xế khởi động xe chuẩn bị chạy thì một viên đạn bắn thủng lốp xe. Lốp xe nổ tạo áp lực khiến chiếc xe tung lên, văng vào vỉa hè, đâm vào tường
"Cậu Quế! Cẩn thận!"
Hồ Nhất Thiên la lớn
"Văn Toàn"
Anh không để ý đến bản thân ôm cậu, che chắn cho cậu. Văn Toàn mắt nhắm nghiền, cả thân thể cậu cảm nhận được hơi ấm của anh. Trong mắt bây giờ chỉ chứa đầy sự cảm động, cậu cũng ôm lấy anh, miệng lí nhí gọi tên anh
"Hải..."
Pha chấn động mạnh vừa rồi khiến 4 người trong xe chịu không ít thương tích. Cộng thêm việc hai phu phu kia không thắt dây an toàn, xém chút đập đầu vào thành ghế.
Lưng anh bị kính vỡ ghim vào, máu tươi phun ra thấm đẫm cả áo dài cách tân. Văn Toàn tuy được che chắn kĩ càng nhưng vai bên trái của cậu cũng đỡ không ít thủy tinh, áo dài nhuộm đỏ màu máu
Hồ Nhất Thiên thì khỏi bàn, bị thủy tinh cứa một vết trên má.
May sao không ảnh hưởng đến đầu. Y trấn tĩnh mình, quay đằng sau hỏi
"Cậu Quế không sao chứ?"
Anh nói không sao, rồi mở cửa xe bế cậu ra ngoài.
Bọn lính đánh thuê tay cầm hung khí vây quanh chiếc xe, các thuộc hạ trên xe jeep cũng cầm súng tạo thành một vòng tròn ở chỗ chiếc Maybach. Ngọc Hải đặt Văn Toàn xuống vệ đường, cho cậu ngồi tựa vào tường
"Ngồi đây chờ anh một chút. Anh quay lại ngay."
Cậu còn đang choáng, không trả lời
Nhìn dáng vẻ của Văn Toàn anh không khỏi đau lòng. Anh xoa nhẹ đầu cậu rồi đứng lên, đi về phía bọn lính đánh thuê. Dáng vẻ chỉ có ngang tàng và lạnh lùng.
Một tên trong số chúng tiến đến, tay cầm điếu thuốc, ngổ ngáo nhìn anh.
"Mày là Quế Ngọc Hải"
Anh nhìn sang thuộc hạ cạnh mình. Thuộc hạ đó cất tiếng
"Biết có nhị gia mà còn làm càn."
Tên đó cười cuồng dã, nhưng lập tức lại im bặt, giương khẩu súng về phía thuộc hạ vừa nói
"Mày không biết tình hình hiện tại là thế nào à? Ai cho mày nói? Tao đã cho mày nói chưa."
Đoàng!
---------------
vote điii nào
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro