Chương 24: Ôm
Trời vừa tờ mờ sáng, ông mặt trời còn chưa thức dậy, phía bên trong một căn biệt thự xa hoa, trên chiếc giường lớn êm ái, đã có một quả cà chua đỏ chót xuất hiện.
Vẫn là theo thói quen của một bác sĩ, Văn Toàn đã thức dậy.
Từng mảng kí ức nhỏ ùa về, từng hành động của ngày hôm qua, từng lời nói của ngày hôm qua đều hẹn nhau trở về. Kết quả là cậu thẹn thùng chẳng biết làm gì.
Thêm nữa là khi cậu thức dậy, cậu đang nằm gọn trong vòng tay của Ngọc Hải hơn nữa còn không ai mặc áo, hơn nữa là vòng tay cậu đang siết chặt eo người ta không rời.
Nếu bây giờ động một cái trốn đi thì là bản thân chột dạ, đạp người ta xuống giường thì là thẹn quá hoá giận. Lần đầu tiên trong gần ba mươi năm cuộc đời, IQ của Văn Toàn không nảy ra được một ý tưởng thông minh nào cả.
"Thôi kệ, lỡ rồi, ngủ tiếp"
Nhắm mắt lại, quên hết sự đời và chìm vào giấc ngủ. Nhưng thường thì trong những tình huống khó xử con người ta rất ít khi được như ý.
Renggg.
Điện thoại của cậu reo vang, Ngọc Hải đang mơ màng cũng bị đánh thức, lơ mơ mở mắt. Hôm qua khi về, do cậu cứ nhiệt tình bám lấy nên anh tiện tay để luôn điện thoại của hai người lên cái tủ đầu giường bên phía anh.
Cho nên tình cảnh hiện tại anh nhìn thấy là một vòng eo trắng nõn bắc ngang qua người anh. Nhìn rộng ra một chút là cơ bụng săn chắc, rộng hơn nữa là cơ ngực đầy gợi cảm.
Anh mắt mở thao láo, có vẻ anh đã tìm được một thứ khiến anh tỉnh táo hơn cả cà phê đen đá.
Anh tự nhủ với mình thân hình cực phẩm nét căng thế này ở cạnh mà không làm gì được thì Hải à, mày quá kém.
Văn Toàn với được cái điện thoại thì thu người lại, Anh vẫn nằm bất động nên cậu dường như vẫn chưa cảm nhận được người chung giường với mình đã thức.
"Alo?"
Văn Toàn bắt máy với âm lượng vừa phải.
"Bác sĩ à, lịch làm việc mới tôi đã gửi sang, 9h sáng nay có một cuộc hội thảo về bệnh truyền nhiễm, bác sĩ có tham gia không ạ?"
Viên Vi ở đầu bên kia lưu loát nói.
"Có đi."
Ngọc Hải lúc này nghiêng đầu sang, ánh mắt thưởng thức mỹ vị không hề che giấu. Lúc này Văn Toàn mới thấy người kia đã dậy.
Cậu vừa nói vừa kéo chăn lên muốn che đi da thịt mượt mà. Nhưng Quế Ngọc Hải nào có để yên, ỷ Văn Toàn đang nói chuyện điện thoại, không thể lớn tiếng hay mạnh tay phản kháng, anh nhanh chóng giằng mép chăn trên tay cậu về người mình.
Bị người ta nhìn chằm chằm, nửa thân trên trống không, cậu nửa hờn nửa bất lực, đành quay lưng định xuống giường.
Nào ngờ anh đã bạo lại còn bạo hơn, anh nhanh như chớp nhích người lại ôm eo cậu kéo ngược lại giường. Da thịt chạm nhau, mềm mại như nhung, Ngọc Hải thật sự muốn cắn một cái, nhưng hành động lỗ mãng vừa rồi của anh lại nhận được một cú lườm nguýt toé lửa của Văn Toàn
"Anh nằm im! Nằm im!"
Ngọc Hải nhỏ giọng chịu yếu thế.
Quả nhiên, bao nhiêu âm mưu to gan trong đầu bay hết. Hình như anh ngờ ngợ được cảm giác của Nhất Thiên khi bị Văn Toàn trưng ra bộ mặt lạnh tanh rồi. Gương mặt và khí chất của cậu thật sự rất lạnh lùng, khi muốn hăm doạ hay áp chế người khác chỉ cần trầm mặc một chút là được.
Văn Toàn luồn một tay vào giữa vòng tay đang ôm eo mình định kéo ra, nhưng người kia không màng liêm sỉ cầm tay cậu đặt sang một bên rồi lại ôm.
anh ngoan ngoãn nằm ôm lấy eo cậu mười phần an phận.
Văn Toàn nghiêm túc ngồi trên giường nói chuyện qua điện thoại, dù quần áo không chỉnh tề, tóc cũng chưa hề chải vuốt nhưng thần thái không chê vào đâu được.
Kết thúc cuộc gọi, cậu cau mày quay người vào đối diện anh. Lúc này Ngọc Hải mới buông tay để cậu xoay người. Nhưng Văn Toàn vừa xoay người lại, anh đã ngồi dậy chuyển mình ra sau cậu, ôm eo cậu từ phía sau. Cậu lại gỡ ra.
"Anh làm cái gì đấy, tôi đang nghe điện thoại anh phá cái gì? Buông ra coi."
Người trong lòng càng kéo tay anh ra anh càng siết chặt. Anh thuận thế ghé xuống gần tai cậu
"Ngoan nào, chồng đang ôm em mà."
Văn Toàn càng ra sức phản kháng.
"Chồng gì, ôm gì, buông ra!"
Anh càng đùa ác ý, ghé sát tay cậu thì thầm.
"Chẳng biết hôm qua có ai liều mạng ôm anh, anh làm sao cũng không thoát ra được. Em xem bây giờ có hiểu cảm giác của anh không?"
Bị thổi hơi vào tai, mặt Văn Toàn ửng ửng, cậu vẫn dùng sức thoát khỏi vòng tay kia.
"Làm sao mà giống được? Tôi hôm qua là do có bia rượu kích thích, anh hôm nay là cố tình giở trò lưu manh."
Sức của một con thỏ làm sao có thể bằng được một người lăn lộn trong hắc đạo qua bao năm được. Văn Toàn phản kháng chẳng qua chỉ giống như gãi ngứa cho anh thôi. Ngọc Hải bình thản ôm, kề đầu vào vai cậu
"Giống chứ, hôm nay anh bị kích thích bởi vẻ đẹp của em. Còn giở trò lưu manh... Giở trò lưu manh mà được ôm em như này thì anh nhận."
Không biết là đang có hứng trêu chọc chồng nhỏ hay sao mà lời mật ngọt anh chưa từng nói, nay lại tuôn ra nhanh như vậy.
Cậu cuối cùng thấm mệt, không phản kháng nữa, mệt mỏi thở dốc, nhưng giọng vẫn gắt gỏng.
"Anh muốn thế nào?"
Lúc này anh mới thôi đùa, cảm giác cậu cáu thật rồi đấy. Nhưng anh vẫn nói một câu, có vẻ là thật lòng.
"Anh chỉ muốn nói là cảm giác ôm em vào buổi sáng mới thức dậy không tệ."
Tâm mi Văn Toàn chấn động. Cậu ngây ngất nhìn anh, tâm trạng bối rối không biết đáp lời thế nào. Thái độ gắt gỏng lúc nãy cũng tan biến.
Thấy Văn Toàn ngồi đơ ra, anh bật cười, xoa phía sau gáy cậu.
Anh rời tay ra, rất hưởng thụ nằm xuống chỗ của cậu tay gác đầu, đắp chăn nhắm mắt lại.
Cậu ngồi một lúc, tự yên lại bật cười.
Không biết trong lòng hai người đã có những biến động gì nhưng hôm nay là một buổi sáng tốt lành.
--------------
nhấn sao với cmt đii các b ơi ❤
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro