Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Chung sống hoà hợp

Được đưa về biệt thự đã là lúc hai người họ mệt lả không biết trời trăng mây nước gì cả.

Nhất Thiên đành làm thêm một việc nữa khiêng thiếu gia và thiếu phu nhân lên giường. Xong xuôi y thức thời đóng cửa rời đi

Còn hai người kia cùng ngủ trên giường. Không biết quay nghiêng quay dọc như nào, tia nắng sớm chiếu vào mặt Ngọc Hải là lúc anh đang ôm người kia trong lòng.

Con người Quế Ngọc Hải quả nhiên được tu luyện mà trầm tĩnh, thấy tình trạng này mà không có chút hành động bứt dây động rừng nào. Văn Toàn ôm anh rất chặt, tưởng chừng thực sự coi anh như gối ôm mà ôm ngủ.

Văn Toàn theo thói quen của bác sĩ nên cũng tỉnh sớm, ngà ngà mở mắt. Thấy người đối diện và mình sát sàn sạt với nhau, người kia còn mở to mắt nhìn mình, cậu có chút hoang mang.

Ngọc Hải thấy người trong lòng không có ý buông ra, anh chủ động cất lời

"Chào buổi sáng... Áiii"

Vâng! Văn Toàn vẫn chưa ý thức được cậu ta là người đã có gia đình. Vì thế cậu không chần chừ thượng cẳng chân hạ cẳng tay đạp người đối diện xuống giường

"Ây da..có ai mới sáng sớm đã đạp chồng xuống giường không?"

Ngọc Hải xuýt xoa mân mê cặp đào vừa tiếp đất của mình. Ôi thế này thì vỡ hết hàng họ rồi còn đâu. Nhìn sự khốn khổ của chồng mới cưới, Văn Toàn lúc này mới nhớ ra "Cậu đã kết hôn!"

Tạm che đi hết sự xấu hổ trong lòng, cậu vờ như đang ngái ngủ, mắt lười biếng chớp chớp, giọng thỏ con có chút nũng nịu vang lên

"Ừmmmmmm. Buổi sáng an lành. Em đi nấu bữa sáng cho"

Nói rồi cậu phi mất tăm như một cơn gió. Anh nóng tính định thét lên, nhưng có bé chồng đáng yêu như thế, ai mà nỡ mắng. Ngọc Hải xoa xoa mông, tay chống lên giường lấy đà bật dậy

"Ai ui, mông tôi..."

Hai người cùng dùng bữa sáng. Bữa sáng trôi qua tương đối hoà hợp. Tuy mới cưới nhưng chuỗi ngày ở Puerto Rico kéo theo công việc ở bang dưới trướng anh chưa được giải quyết ổn thoả. Vì vậy vừa tân hôn xong anh phải đi làm.

"Anh mặc vest luôn không có caravat vậy sao?"

Anh nhăn mày

"Không ổn sao? Tôi thấy thắt phức tạp quá nên bỏ qua luôn"

Văn Toàn lườm nhẹ, lách người sáng mở tủ phụ kiện của anh hẳn chục kiểu dáng, màu sắc khác nhau. Cậu chọn lấy một cái xanh đen

Cậu nhón người kéo vai anh về phía trước. Người anh thuận theo cúi thấp dần về phía trước. Tay thì đeo caravat cho Ngọc Hải miệng thì xuất hiện chút lời cằn nhằn

"Khi độc thân anh muốn thế nào cũng được, có gia đình rồi thì phải tươm tất gọn gàng, biết chưa?"

Thân là người bị chỉ trích vô cớ, nhưng Quế Ngọc Hải lại không hề bày ra sự phản kích, mà là một nụ cười thưởng thức.

Cảm giác một người lạnh lùng trước kia bây giờ lại quan tâm đến phong cách ăn mặc của mình quả thực không tệ. Rõ là có ngoại hình của badboy nổi loạn. Anh đeo caravat vào trong trưởng thành, lịch lãm hơn nhiều.

Cậu chỉnh lại vài lần rồi mới hài lòng tự khen ngợi tác phẩm của mình

"Giao diện ổn rồi đó. Anh đi đi"

Không biết là do cảm kích tiểu gia chủ hay do chưa quen phong cách đĩnh đạc, trưởng thành, anh sờ sờ chiếc caravat mấy lần rồi mới rời đi.

Sau khi Ngọc Hải đi làm, người giúp việc trong nhà được họp lại để quản gia nhắc nhở việc phục vụ thiếu gia của bọn họ và thiếu phu nhân.

"Thứ nhất, không được tự ý lên lầu"

"Thứ hai, không được nói xấu hay tự ý bàn luận về chuyện của chủ nhân"

"Thứ ba, không đi thành tiếng trước mặt chủ nhân"

"Thứ tư, nói chuyện phải thưa gửi, cung kính, phục vụ phải kĩ càng, chu đáo"

"Thứ n...."

Quản gia sau khi phổ biến nội quy xong thì nghiêm nghị quay lưng đi làm việc. Vừa quay lại, ông ta xém chút bị doạ bật ngửa

Văn Toàn đang đứng tựa vào tường, tay còn cầm một ly sữa, mang vẻ hưởng thụ cuộc sống nghe chuyện. Những người hầu đồng loạt cúi đầu

"Tiểu gia chủ!"

Cậu nhàn nhạt hỏi

"Những quy tắc này ai định ra?"

Quản gia hơi run, tiểu gia chủ này khí thế không thua kém gì thiếu gia của bọn họ. Nếu khí chất Ngọc Hải là lạnh lùng được luyện từ khó khăn thì khí chất của Văn Toàn là lạnh lùng bẩm sinh, thở thôi cũng toát lên sự lãnh đạm doạ sợ người khác

Quản gia cũng hệt như Hồ Nhất Thiên lần đầu gặp Văn Toàn vậy, rúm ró mà trả lời

"Dạ... Đều là từ thói quen của cậu chủ để định ra"

Cậu nhếch môi, khí lạnh quanh người cậu cứ liên tục mà toả ra.

"Bỏ đi"

Quản gia muốn cự tuyệt nhưng không có gan, vì vậy đành thuận theo

"Dạ"

Văn Toàn tia mắt sơ qua những người trước mặt. Mỗi người đều không tự chủ mà run nhẹ. Cậu chỉ nói

"Sau này chỉ cần biết điều là được rồi"

Cậu rời đi. Những người hầu đều thở phào

"Ôi, tại sao gia chủ của nhà này đều lần lượt đáng sợ như vậy"

Bà Kang là người quản lý khu bếp, bà che miệng cô gái vừa nói

"Muốn chết hả con? Nói năng phải biết nghĩ chứ"

Nhưng một cô gái trong số họ, là cô gái bị đánh nhiều nhất, cũng là người duy nhất có sẹo trên mặt. Cô ta bỗng nói

"Nhưng tiểu gia chủ không đánh chúng ta"

Mọi người bỗng chốc đều đứng đực ra. Đúng vậy! Lần trước mọi khi Ngọc Hải đứng trước mặt người hầu để chỉnh đốn quy tắc như vừa rồi, không ai thoát khỏi đòn roi, kể cả má Kang và quản gia

Lần này họ cũng được chỉnh đốn quy tắc. Nhưng là giảm một phát từ một đống thành một điều, lại còn không hề xây xước chút nào. Vậy là bỗng dưng cậu chưa làm gì mà đã được hội giúp việc của biệt thự Euphoria cảm kích

Văn Toàn không có việc gì làm, cậu lục vali ra tự xếp vào tủ.

Hôm nay đến lượt cô gái mặt sẹo dọn dẹp phòng ngủ của hai chủ nhân. Cô ấy vừa vào, thấy cậu đang xếp đồ đạc vào tủ liền lật đật chạy tới.

"Ôi tiểu gia chủ, để tôi, để tôi đi. Cậu đừng động tay động chân"

"Sắp xong rồi, để tôi làm nốt"

Cô gái mặt sẹo gấp đến muốn khóc. Đúng lúc đó, lại có một vệ sĩ đi ngang qua

Vệ sĩ đều là người của bang Sharp. Họ không những bảo vệ cậu Quế mà còn được phân công bảo vệ biệt thự, một ngày phải đi tuần xung quanh, trên dưới biệt thự, ai vi phạm quy tắc đều thẳng tay mà xử lý

Vệ sĩ lúc đó chỉ theo quy tắc, vào trong rồi túm lấy tóc cô gái mặt sẹo. Cô gái mặt sẹo lúc đó nhìn tình hình liền lập tức hối hận, vừa nãy cô vì gấp quá, bật dậy giành xếp quần áo với tiểu gia chủ mà lỡ đứng ngang hàng với cậu

Cô gái nhắm mắt, cam chịu chờ bị đánh

--------------
nhấn sao với cmt đii các b ôiii :<<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro