Chap 8 : nghi ngờ ?
Toàn trở về , căn phòng thật ảm đạm, không khí u ám từ Hải toát ra bao trùm cả căn phòng.
Mọi người thì chả dám ho he gì với Hải, khi thấy Toàn về thì cả đám kéo Toàn ra ngay.
_ Trọng : mày đừng vô trỏng, không khí u ám lắm.
_ Chinh : tay sao đấy ku?
_ Toàn : té..
_ Dũng : đi đứng cũng không vững nữa là sao mạy?
_ Toàn : bị đẩy...
_ Mọi người : aii?
_ Toàn : từ lúc vào đây thì có ai xô tui ngoài tên điên Quế Ngọc Hải đâu chứ ...
_ Huy : ủa vậy hả, mà mày biết sao nó cọc không vậy.
_ Toàn : ổng mới đánh nhau
_ Mọi người : cái gì !??
_ Toàn : đã đánh nhau mà còn đánh gần phòng chỉ huy nữa chứ.
_ Huy : ai dám tỉ thí với nó vậy.?
_ Toàn : Y Linh...
_ Huy : Cái gì !!! Nó đánh nữ thần của tao à ??? Tao phải xử nó mới được
Mọi người kéo Đức Huy lại và nói :
_ Dũng : náy nay này này đứng lại ! Tại ai mà họ mới đánh nhau hả?
_ Huy : t..ta..tại ai...
_ Mọi người : tại cái mỏ ông chứ ai...
_ Toàn : ủa mà có chuyện gì thế mọi người?
_ Huy : thôi tao không kể đâu kẻo mày biết chuyện đơn vị đang đồn là lúc sáng thằng Hải đánh thức mày bằng cách thủ thỉ vào tai mày gì đó để đánh thức thì chắc mày sẽ kiếm và đánh nữ thần tao nữa...😢
_ Dũng : không 1 chữ thừa luôn.
_ Phượng : người ta là kể như không kể còn ổng là không kể mà ra kể í.
_Toàn : chắc có hiểu lầm í. Chứ lúc sáng anh Hải kêu em dậy kẻo muộn xong bị anh Nghĩa phạt í mà.
_ Huy : chỉ vậy thôi hả?
_ Toàn : vâng !? Thoii bỏ đi, lát em sẽ đi hỏi Linh cho rõ và an ủi anh Hải, còn các anh vào chuẩn bị đi chỉ huy sắp xuống á.
Mọi người đi vào, ai cũng ngơ ngác trước sự bình tĩnh của Toàn và đều đồng tình với cách giải quyết hợp lý đấy.
Một lát sau, chỉ huy xuống, nhưng trong hàng lại vắng mặt của Hải. Mọi người cũng chả biết Hải đi đâu, chia nhau ra tìm thì không thấy. Bỗng chỉ huy nhớ ra gì đó rồi bảo mọi người :
_ Nghĩa : mọi người lên phòng học đi, hôm nay thầy Minh đứng lớp. Tôi đi giải quyết 1 ít chuyện.
Nói xong Nghĩa bỏ đi, mọi người cũng khó hiểu nhưng vẫn lên phòng để học như bình thường.
Ở đây Nghĩa mới chạy ra bộ ghế đá gần sông. Vì nơi đây khá yên tĩnh và cũng là nơi mà Hải Linh Nghĩa hay ra ngồi chơi lúc còn học chung.
Quả không sai, Hải đang ngồi đó, mặt vô hồn như đang suy nghĩ gì đó. Minh Nghĩa cũng biết mình sai nên đi tới nhẹ nhàng và ngồi xuống :
_ Nghĩa : xin lỗi mà ... Lúc đấy tôi không cố ý đâu ....
_ Hải : Toàn sao rồiii...
_ Nghĩa : ủa...sao ông lại ...
_ Hải : tôi chỉ hỏi vết thương thôi, vì lúc dằn co tôi có lỡ xô cậu ta ngã ..
_ Nghĩa : à vết thương....ổn rồi không có sao ...
_ Hải : ừm...
_ Nghĩa : mà cậu với Linh ....sao lại....
Hải quay sang nhìn Nghĩa 1 cái mà chẳng nói gì...anh lại tiếp tục rơi vào trầm tư.....
Bỗng từ phía sau có người đi đến, đặt trên bàn 2 chai nước, rồi ngồi xuống 1 cách khó khăn.
_ Nghĩa : Y Linh ? Chân em sao thế?
_ Linh : trật..
_ Nghĩa : trật á, bị khi nào??
Linh không trả lời câu đó, liếc nhìn Hải 1 cái rồi đưa mắt đi chổ khác, Minh Nghĩa dần hiểu ra gì đó rồi mới hỏi.
_ Nghĩa : tao cho bây 3 phút để nhớ lại và tường thuật câu chuyện gấp.
Linh và Hải vẫn im lặng....Minh Nghĩa bắt buộc phải dùm biện pháp mạnh.
_ Nghĩa : nếu 2 đứa bây không trả lời. Tao sẽ phạt cả chi đội đó bằng những hình phạt nặng nhất.
Linh và Hải nghe thế chần chừ, sợ Nghĩa sẽ phạt thật. Hết cách Hải mới kể :
_ Hải : nó đi đồn đại khắp tiểu đội, tao yêu thằng Toàn, rồi còn hôn má thủ thỉ các kiểu kìa !
_ Linh : cái gì, em đồn như thế hồi nào, em chỉ hỏi các anh kia là anh Hải thủ thỉ gì vào tay anh Toàn thôi mà !
_ Hải : mày không đồn thì ai đồn !
_ Linh : em không có !!!
_ Nghĩa : thôi thôi thôi tao xin chúng mày đấy.......thôi....
Linh và Hải quay mỗi người một hướng không thèm quan tâm nhau... Minh Nghĩa bất lực đưa tay lên đập vào trán.
Và cảnh này tình cờ bị Toàn bắt gặp. Cậu cũng khó hiểu tại sao 3 người lại ngồi đây nói chuyện giờ này, hiếu kỳ nên cậu tiến lại để hỏi :
_ Toàn : ủa sao mọi người ở đây !?
Thấy Toàn cả 3 lúng túng, vì sợ Toàn sẽ phát giác ra gì đó khiến nhiệm vụ bị lộ nên Minh Nghĩa cáu lên ngay :
_ Nghĩa : giờ này đang giờ học, sao cậu lại ở đây ? Hả !?
_ Toàn : th...thầy Minh kêu em xuống phòng tài liệu để lấy ít sơ đồ mà..... Đi ngang thấy mọi người thì em ghé hỏi thôi....
Minh Nghĩa lại một lần nữa lúng túng, thấy thế Linh xen vào cứu nguy :
_ Linh : à không....không có gì đâu, anh về phòng học đi, anh Nghĩa đang giải quyết vụ đánh nhau của em với anh Hải thôi à ....
_ Toàn : ờ ...vậy anh đi....
Toàn đi rồi, Hải mới trách móc Nghĩa :
_ Hải : tự dưng ông cáu gắt lên vậy ...?
_ Linh : đúng rồi đó, làm vậy dễ lộ lắm ..
_ Nghĩa : tại tui sợ Toàn phát hiện chuyện của tụi mình...
Thấy Nghĩa nói thế, bỗng Hải buộc miệng định nói gì đó :
_ Hải : sợ thì sợ nhưng ông cũng nói năng nhẹ nhàng với Toàn thôi, dù gì cậu ta cũng thích......
_ Nghĩa : hả !?
_ Hải : à tui nhầm, không có gì đâu...
_ Nghĩa : nói năng gì đâu, khó hiểu quá....
_ Linh : anh thấy khó hiểu quá thì đừng hiểu...
_ Nghĩa : con này !
Nói nhăng nói cuội một hồi, 3 anh em cũng giải tán. Hải thì về phòng học, Nghĩa thì đưa Linh lên phòng y tế để băng bó chân.
[Chuyển cảnh + quay ngược time]
Toàn sau khi rời khỏi chổ Nghĩa, Hải và Linh, ngoài việc thắc mắc về việc cả 3 nói chuyện với nhau giờ đó thì còn thắc mắc tại sao họ lại có vẻ lúng túng với sự xuất hiện của cậu. Tất cả những suy nghĩ cứ chạy lung tung trong đầu cậu khiến cho cả tiết học cậu chả tiếp thu được gì, cho tới khi.......
______________________________
Tới khi nào chap sau rồi biết :)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro