Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 27 : Trò Vui?

Lại một tuần nữa trôi qua, công ty Ngọc Hải mất tài liệu mật như đang kề bên bờ vực phá sản vậy, các công ty đầu tư khác đều rút hết cổ phần ra làm cho kinh tế công ty phần nào đó suy sụp. Một tuần xảy ra quá nhiều chuyện khiến cho Ngọc Hải phải vò đầu bức tai suy nghĩ đủ cách để kiếm lại tài liệu mật.

Xuân Trường cũng không khá hơn là bao, bởi anh vừa phải lo công ty phụ Ngọc Hải, mà phải vừa đi tìm đủ chứng cứ việc Ngọc Ánh phản bội hắn, khá bận rộn cho đôi bên. Nhưng thật lạ là cả tuần nay Tử Phong hắn đi đâu mất biệt, chẳng thấy tung tích cả đâu, lục tung cả cái Thành Phố cũng chả thấy nữa, hắn trốn kĩ quá.

Trong tay Tử Phong bây giờ như đang nắm cả Quế Thị vậy, chỉ cần thêm vài ngày nữa hắn cùng với bản tài liệu mật biến mất thì coi như Quế Thị này sụp đổ.

Hôm nay cũng là một buổi sáng như bao người, nhưng đối với Ngọc Hải nó không đơn thuần chỉ là một buổi sáng. Anh đang ngồi trên chiếc giường vò đầu suy nghĩ, sáng nào anh cũng ngồi vò đầu như vậy, tội nghiệp cho những cộng tóc đáng thương của anh, không làm gì cũng bị vò đến mức tróc ra khỏi da đầu.

- Thức rồi thì ra ăn sáng, đâu phải con nít mà sáng nào cũng phải kêu thế?

Cậu mở cửa hé nhìn vào thấy Ngọc Hải đang ngồi đó vò đầu như tổ quạ nên cậu mới lên tiếng kêu hắn.

- Ơ vào không gõ à? - Mặt ngu.

- Ơ ớ gì? Tôi vào là quyền của tôi, tôi thích thì tôi không gõ được hôn? - Nhướng mày.

- Cậu thật là kì lạ, nhà của tôi mà?

- Tôi nói nhà tôi bao giờ? Nhanh, không nhịn đói đừng trách nhá.

Cậu đóng cửa ra khỏi phòng anh luôn, lời nhắc nhở nhẹ của cậu làm anh phải nhanh chóng vệ sinh cá nhân lẹ rồi xuống, không thì phần sáng của anh bay đi đâu thì không biết. Rất nhanh 5 phút sau anh đã có mặt tại nhà bếp, không biết anh có vệ sinh cá nhân kĩ không nữa, mới đó 5 phút đã xong, ít nhất cũng phải 10 phút chứ, mà thôi kệ, cho cái bụng no trước cái đã.

- Ơ ngon thế.

Anh cầm đũa lên gắp thức ăn cho vào miệng ngay để thưởng thức trọn vẹn được hương vị thơm ngon của món ăn bữa sáng, mặc dù công ty đang xảy ra chuyện khiến anh lo, nhưng sao lúc ở bên cậu anh có cảm giác nhẹ nhõm, như là có điểm tựa cho bản thân mình vậy, cảm giác thật yên bình, hạnh phúc biết bao.

Thứ cảm giác lạ này anh đã cảm nhận được suốt mấy năm qua, không còn xa lạ gì nhưng sao hôm nay anh bình yên hơn hẳn.

- Ngày nào cũng nấu cơm, nên đừng ăn theo kiểu tôi bỏ anh đói đến chết như thế.

- Ngon tôi mới ăn nhanh.

- Dở dám chê mới lạ!

Câu nói phát ra là biết cậu quyền lực cỡ nào, nhiều khi bản thân cậu cũng quên mất cậu là một con robot luôn mà.

*Reng reng.

Điện thoại Ngọc Hải reo, anh nhanh nhẹn bắt máy chứ không còn vẻ mặt chán ghét lạnh lùng khó ở như trước nữa.

Cuộc gọi

- Alo?

- Đến đường xxx gặp nhau đi, tao có trò vui cho mày.

Anh tắt máy, Xuân Trường tính cho anh xem gì đây? Tò mò quá, máu hăng của anh nổi dậy, anh kéo cậu đi nhanh ra xe rồi đi đến địa chỉ như lời Xuân Trường nói. 15 phút nhau, điểm hẹn, sao lại là nhà hoang?

Ra đây để làm gì nhỉ? Bước vào trong căn nhà hoang, bên ngoài trông cũng khá đẹp nhưng đâu ngờ lại là một căn nhà bỏ hoang, bên trong toàn bụi bẩn bám đầy khắp cả mặt sân, nhìn thấy xung quanh cũng có đôi chút vương vấn lại những vết máu, chắc nơi đây cũng từng xảy ra hỗn chiến nên mới có những vết máu như vậy.

Nhà hoang này có 3 tầng, Ngọc Hải cùng Văn Toàn đi lục kiếm Xuân Trường, leo lên tới lầu 3 mới thấy được Xuân Trường cùng Minh Vương đang ngồi đó chim chuột với nhau, phía góc tường còn có ai đó đang bị trói nữa.

- Bà mẹ, hai mày có bị rảnh không? Lầu 1 không ở, leo lên lầu 3 ngồi, biết leo mỏi chân lắm không?

- Im mồm đi! Có làm thì mới có ăn, đi mới tí than than tao đục cho lọt xuống lầu 1 à.

- Rồi làm gì nói lẹ lên.

- Sao phải vội? Nhìn xem.

Trường nhướng mày hướng chỉ cho Ngọc Hải xem, anh cũng biết là có người nằm đó ngay từ khi bước chân vào cửa rồi mà, đâu có bị vấn đề về mắt đâu mà không thấy. Cái tên nằm đó to chà bá kia mà, mà tên đó là ai vậy ta? Sao lại nằm đấy, tên đó có liên quan gì đến chuyện Xuân Trường sắp nói à?

- Bố thấy, nhưng chuyện gì?

- Tử Phong, người mày cần tìm đấy.

- Giỏi lắm hai cu đệ của ta!

Xuân Trường chỉ tay ra lệnh cho 2 tên đàn em của mình đến đánh thức Tử Phong dậy bằng một dòng nước lạnh sảng khoái. Dòng nước mát lạnh chảy qua mặt Tử Phong khiến hắn từ từ mở mắt tỉnh dậy, đầu hắn lúc này có hơi choáng một chút.

*30 phút trước

Lúc này Xuân Trường cùng Minh Vương đang tay trong tay đi ăn dạo Sài Gòn để kiếm chút bằng chứng. Cả 2 đi ngang qua sạp bánh mì thấy một ai đó giống Tử Phong, giống là quyết định tiến đến để xem, đúng thật người này là Tử Phong.

Xuân Trường lấy điện thoại ra gọi cho 2 tên đàn em của mình, kêu hai tên đàn em đi lại tiếp cận Tử Phong, giả vờ nói hắn là có chuyện cần nhờ. Ai mà dè Tử Phong hắn lại tin người như thế.

Quyết định đi theo hai tên đàn em của Xuân Trường, cái kết vừa đi khỏi xe bánh mì là đã bị ăn một cái đánh ngay sau ót, Tử Phong ngất xỉu và được 2 anh đẹp trai là đàn em mang lên xe ôm khư khư trong người, tận tình chăm sóc như một đưa trẻ nhỏ đang ngủ.

Và rồi chiếc xe có tên trẻ nhỏ kia được đưa đến đường xxx là một căn nhà hoang, hắn bị buộc trói ngồi ở góc nhỏ ở tường.

Thời buổi giờ nguy hiểm quá, ra đường mua bánh mì cũng bị bắt mang đi, sợ hãi quá mà.

*Hiện tại

Tử Phong lắc đầu choáng váng của mình, hắn tính lấy tay lên xoa hai thái dương nhưng chợt nhận ra mình đang bị trói, ngước mắt lên nhìn là những gương mặt không hề xa lạ với hắn. Hắn rất bình tĩnh không la không quát mà cứ lì mặt ngồi đó, 10 con mắt nhìn nhau không nói lời nào.

- Sao bắt tôi?

Tuy bị bắt nhưng hắn rất bình tĩnh xử lí tình huống khó đỡ này, bây giờ có chống cự cũng vô ích thôi, bên ngoài đang có 2 tên đàn em, bên trong thì có 4 người. Thoát kiểu nào được ? Chống cự kiểu nào được ? Nên thôi đành ngoan ngoãn bình tĩnh xử lí những tình huống khó đỡ tiếp theo thôi.

- Giả nai à?

- Bắt người trái phép thì bốn người các ngươi sẽ phải ngồi tù.

- Haizz, vô thẳng vấn đề, bọn này không rảnh nói chuyện phiếm với mày!! - Trường trợn mắt.

- Bọn tao mà vào tù thì mày chắc được yên ở đây!

Hắn cười khinh khi nghe y nói.

- Mày giả ngu đủ chưa? Đừng để tao hành động mất kiểm soát! - Nhíu mày.

- Kệ mẹ mày!! Tao cứ thế đấy, thì làm sao? - Khiêu khích.

Á sắp chết đến nơi mà trông Tử Phong tĩnh quá, thi thần thái và sự bình tĩnh chắc trao cho hắn giải nhất rồi, thấy không còn được kiên nhẫn với Tử Phong nữa, Minh Vương lấy điện thoại ra cho hắn xem lại đoạn camera ghi hình lại lúc hắn lấy trộm tài liệu mật ở công ty.

Xem xong hắn tái xanh mặt, có chút hơi rén trong lòng, nhưng hắn vẫn giữ được sự bình tình này, hắn không nói gì mà nhìn thẳng vào mắt cả 4. Hắn chợt khựng lại ở ánh mắt của Văn Toàn, ánh mắt cậu có gì đó cuốn hút lắm làm cho ai nhìn cũng phải si mê.

- Nói, tài liệu công ty tao đâu??

- Có thằng nào vừa ăn cướp vừa la làng không? Tao chỉ giữ hộ bọn mày thôi, mắc gì căng?

- Bố thích căng đấy thì làm sao?

- Cười - Haha, bình tĩnh chứ anh trai, chẳng qua là anh trai ngu quá, chủ tịch đứng đầu tôi cứ nghĩ khó nuốt lắm. Ai dè nuốt cái một!!

Nói rồi hắn cười to, làm cho bọn Ngọc Hải phát điên lên.

- Đúng là cái gì do mình tận mắt thấy nó mới chính xác được. Vương tầm Quốc Tế mà bảo mật vẫn còn kém lắm!! Không ai giữ được thì để tao - Nhếch mép.

Tử Phong hắn vẫn còn rất bình tĩnh, phải công nhận rằng những gì hắn nói không hề sai, quả thật không nên đánh giá về thứ gì đó qua vẻ bề ngoài mà phải chính mình tự cảm nhận, tự trãi qua mới biết được những lời nói của những người ngoài kia có thật sự đúng hay không. Bọn họ không ai phản kháng vì lời hắn nói không hề sai..

- Sao? Câm mồm hêtd rồi chứ gì? Muốn tài liệu thì thả tao ra trước!!

Dây trói Tử Phong được cởi ra, hắn lùi mình về sau 1 bước.

- Lấy bản tài liệu ra - Thứ này đó hả?

- Không nó chứ là gì?

- Một tờ giấy mỏng như vậy, tao lỡ tay một cái - Chậc lưỡi - Ôi, Quế Thị bay màu - Cười nham hiểm.

- Muốn bao nhiêu?

- Haha, mày nghĩ tao thiếu tiền đến vậy?

- Vậy mày lấy nó làm gì?

- Tao thích! Bọn mày quý nó lắm hả? Để tao xé nó xem bọn mày như thế nào nhé?

Tưởng hắn giỡn nhưng không hắn đã xé thật, tờ giấy ra thành trăm mảnh, bốn cặp mắt nhìn nhau, đôi chân như bị đông cứng. Không nghĩ mọi chuyện lại diễn ra nhanh đến thế..

- Haha.

Ngọc Hải cười to làm cả bọn giật mình.

- Cảm ơn nhé? Giờ đến lượt mày!

Nở một nụ cười vô cảm, ánh mắt nhìn hắn đầy sát khí, bỗng anh móc cây súng từ đâu ra, bắn về phía hắn.

*Đoàng đoàng.

Hai viên đạn bay ra khỏi nòng súng, xuyên thẳng vào ngực hắn. Tử Phong lập tức ngã khụy xuống đất rồi chết tại chỗ. Muốn đọ độ nhanh với Ngọc Hải thì chắc phải chờ dênd kiếp sau.

- Gì mà ghê vậy trời - Toàn ngạc nhiên.

- Nhanh thật sự - Trường vỗ tay.

- Nó chết rồi thì sao? Tài liệu sẽ quay về chắc? Quế Thị cũng bay màu theo nó..

Ngọc Hải nhún vai rồi quay bước bỏ về.

- Dọn sạch chỗ này đi.

Trường ra lệnh cho đàn em rồi cả đám cũng nhanh chóng về.

_____________________________
Hết chap 27.

Chap sau chắc sẽ có nhiều chuyện vui lắm đây 😽🤌

Pr fic một chút nhoa

Đoản "Một Chút Buồn" rất mong được mọi người ủng hộ ạ <3
Một đứa con nữa ra đời 😽

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro