Chương 17
-Ba ngoài Quế Ngọc Hải ra con sẽ không lấy ai_ Ninh Thư cắn một miếng bánh nhìn người trước mặt nói
Lãnh Hải nhíu mày nhìn con gái rượu, cảm thấy con bé có cứng đầu, lại đi học tập người ta không phải người này không lấy. Lãnh gia bao đời là gia tộc có quy cũ, không bao giờ ép buộc chuyện cưới xin của hậu bối nhưng hôn nhân nhất định phải từ hai phía. Người ta không thích nhưng con gái không chịu buông tha, thật là đau đầu
-Ninh Thư, con yêu ai ba mẹ không cấm, những muốn ba giúp con giựt đồ của người khác thì quên đi_ giọng nói nghiêm túc lập tức vang lên
-Ba, con là con gái của ba mà_ Ninh Thư tức giận đứng bật dạy
-Con cũng biết con là con gái của Lãnh Hải ta? Vậy con cũng nên biết ta cũng không bao giờ làm chuyện trái lương tâm đâu
Ninh Thư dậm chân chạy lên phòng. Lảnh gia chết tiệt, ai cũng nghe theo lời dạy của tổ tiên, ngay cả ba mẹ của cô ta cũng không chịu giúp đỡ, cô ta chỉ muốn ba giúp đỡ tạo một chút áp lực cho anh để anh có thể bên cạnh cô ta, không ngờ lại bị từ chối
Hôm nay Bạch Dật đã dậy từ rất sớm, tự mình làm vệ sinh cá nhân, lại bận đồ thật đẹp để cùng cậu đi chơi, ai ngờ bước chân ra khỏi phòng đã bị một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt đăng hí hửng như hoa
-Hôm nay mẹ là của ba, ngoan ngoãn đi tìm chú Nguyễn chơi đi_ Quế Ngọc Hải chuẩn bị bữa sáng, thấy nhóc con đi ra liền hờ hững nói
Đoàng.........Tiếng sét ngang tai.........
-Không phải ba vẫn kiếm tiền sao? Còn có thời gian ở với papa_ Bạch Dật vừa ăn vừa nhìn anh lên án hỏi
-Cho nên ba có quyền, khi nào con kiếm được tiền thì mới có quyền ý kiến_ anh gấp trứng vào bát của bé con rồi tiếp tục ăn
Bạch Dật phòng mã cắn đứt miếng trứng, vì câu nói này mà trong thâm tâm của một thằng cậu bé và bắt đầu nhóm nhén ý tưởng phải kiếm thật nhiều tiền. Có tiền mới có papa, cho nên papa chính là tiền!
Văn Toàn sau khi biết hôm nay không làm bảo mẫu bất đắc dĩ nữa thì vui vẻ không thôi, cuối cùng cậu cũng thế làm việc bình thường của một thư ký rồi
Anh giao cho cậu một đống giấy tờ và cậu phải hoàn thành trong hôm nay. Văn Toàn tràn đầy nhiệt huyết và bắt đầu vào làm việc, nhưng rồi cậu nhận ra, nhất định là boss đang chỉnh chết cậu vì tội tiêu quá nhiều tiền khi trong Bạch Dật, khi tất cả mọi người đều đã tan làm. Văn Toàn vẫn đang vật lội với đóng tài liệu anh giao cho
-Thật đáng ghét, ngay đầu làm việc đã bắt tăng ca. Đúng thật xấu xa_ cậu thầm rủa một tiếng
-Ngày đầu làm việc đã nói xấu lãnh đạo, cũng chỉ có mình em
Văn Toàn ngưỡng đến đỏ mặt. Cậu lúng túng đứng dậy không dám nhìn anh. Cậu chẳng qua chỉ phát tiết một chút, lỡ miệng nói xấu anh, không ngờ lại bị anh bắt gặp. Có phải ngày mai cậu sẽ bị thất nghiệp không
- Boss, chỉ là tôi phát tiết, tôi thật sự không cố ý_ cậu nói thật nhỏ chỉ muốn cho bản thân nghe, trong lòng lại than quản ai kêu anh cho cậu nhiều việc như vậy
Quế Ngọc Hải nhìn cậu như vậy, môi mỏng khẽ nhếch lên rồi buông xuống. Cậu chửi anh thật sự là rất quen miệng rồi, kể cả khi đây là lần đầu của kiếp sau
-Vẫn chưa về sau_ ánh mắt liếc đóng tài liệu trên bàn cậu khẽ nói
-Boss yên tâm, tôi sẽ hoàn thành xong hôm nay cho anh_ Văn Toàn đặt tay lên ngực quyết liệt nói
-Đi, tôi mời em đi ăn cơm
-Hả?_ cậu ngơ ngác nhìn anh
-Đi thôi
Anh dẫn cậu tới một con hẻm tối tâm vắng người qua lại. Văn Toàn trong lòng bất an không thôi, ở đây thật sự kiếm được đồ ăn bỏ vào bụng sau? Chiếc xe vòng vèo đến nỗi Văn Toàn không nhớ đường ra, cậu bám chặt túi xách nhìn xung quanh. Mãi đến khi xe dừng lại. Văn Toàn mới để ý thấy ở đây tự nhiên có một quán nhỏ bán đồ ăn chuyên về cá
-Hải đến rồi à? Bà giữ một chỗ cho cháu rồi. Nào nào, cậu này là người yêu của cháu sao? Thật xinh đấy_ vừa bước vào quán, một bà lão đã hơn hở cười nói với anh, lại còn nhiệt tin dẫn họ đến chỗ ngồi
-Bà ơi cháu không phải........_ hai từ "người yêu" khiến Văn Toàn lung tung muốn giải thích
-Cảm ơn bà, cho cháu hai phần như mọi khi_ anh ngắt lời cậu quay ra gọi đồ
-Boss, anh có vẻ là khách quen ở đây nhỉ?_ Văn Toàn nhìn xung quanh. Mặc dù chỉ là một quán nhỏ, lại ở xa trong hẻm nhưng lại rất sạch sẽ và đông khách. Các bàn hầu như đã chật kín, Văn Toàn bổng nhận thấy ở đây đều là các cặp đôi, một số ít mới đi một mình
-Canh cá tình nhân ở đây rất nổi tiếng, mau ăn thử cho bà nhận xét nhé_ bà lão cười với Văn Toàn rồi rời đi
Trên đời này thứ Văn Toàn thích nhất chính là cá. Cậu có thể ngày nào cũng ăn cá mà không ngán. Văn Toàn cũng đã từng hỏi mẹ về sở thích này nhưng mẹ trả lời có thể là khi mang thai cậu, không bị nôn nghén nên đã ăn một số loại cá
-Ngon quá! Boss, anh giỏi thật đấy. Đến cái quán này anh cũng tìm ra được. Nhưng hình như vị này và lần trước anh nấu rất giống nhau_ Văn Toàn hai mắt sáng lên ăn canh cá, sự là rất ngon, ngon hơn mẹ cậu nấu nhiều
Quế Ngọc Hải thấy cậu híp mắt vui vẻ ăn thì cười nhẹ. Quán này cũng chỉ vô tình phát hiện, sau khi ăn xong ở đây, anh đã xin bằng được học nấu canh cá này để có thể nấu cho cậu ăn. Xem ra muốn nắm chắc cậu, phải nắm được cái dạ dày của cậu đã.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro