Chap 27: Chuyện Tình Sóng Biển
Tôi đã từng cười suýt ná thở ! Còn bạn thì sao ?
Nếu bạn chưa từng cười như thế này thì hãy...
• Kết bạn meta với mình or ib wattpad
• Nhắn chữ N
• Vào box chat
Đấy ! chỉ có 3 bước đơn giản như vậy thôi là bạn có thể dễ dàng lên thiên đường vì sặc muối bể phổi rồi
Lưu ý: Chỉ tuyển muối không tuyển cá cảnh,chanh,bột ngọt,đường,...
Hãy phát muối theo cách của bạn !!
Buổi sáng tốt lành <33
Hãy trở nên thỉu lăng đi ><
Bonn_1108 MunTrn175 lephanminhhang NgcTriu270
______________________________________
Băng băng trên con đường mòn thì cũng đã tới một căn nhà gỗ nho nhỏ bên ngoài là một cây đa to che chở
Nhìn sâu vào bên trong ta thấy được trong cái ngôi nhà cũ nát sát sơ đó có một bà cụ già đang ngồi may vá. Hình ảnh này giống như linh hồn của ta đang khâu vá quá khứ tội lỗi để nó khép kín lại nhưng sẽ để lại sẹo một bầu trời đen tối trong quá khứ của ta !
Bà: ai đó *ngó ra*
T: cháu đây bà ơi
Bà: cháu nào *bà khom lưng chống gậy khoan thai bước ra* aaa là cháu Toàn đây mà
T: cháu nhớ bà lắm
Bà: cháu cưng của bà vô nhà nằm nghỉ đi ngoài đây lạnh lắm
Cậu vào
Bà: ủa mà cậu là ai
H: dạ cháu là bạn của Toàn
Bà: ờ cháu vô nhà đi
Trong nhà
Ông: bà nó ơi ai tới dậy *ông từ trong buồng bước ra tay cầm cái quạt quạt*
Bà: ông xem ai đến kìa
Ông: ai là ai
Ông: cậu là ai ?
T: cháu là cháu Toàn đây mà
Ông: Toàn Toàn nào
Bà: cái ông này có thế cũng quên ! đây là cu Toàn Tạo đấy
Ông: aaa hóa ra mày là Toàn Tạo ông nhớ mày quá
T: con cũng nhớ ông
Ông: mày là thằng nào ?
Bà: đây là bạn của thằng Toàn
Ông: bạn à ờ vậy bạn ngồi đi
Họ ngồi nói chuyện với nhau tới tối ăn cơm
Bà: cu Toàn này
T: dạ ?
Bà: tối nay cứ vào buồng của bà mà ngụ bà ngụ ngoài băng
T: dạ thôi cháu ngủ ngoài băng được rồi chỗ đó mát mát í mà
Bà: chỗ đấy phẳng lắm ngụ không ngon đâu
Tua tua ~~~~
Tối hôm đó
Cậu nằm băng trước nhà còn anh mắc võng ngoài vườn ngủ
Cậu không ngủ được nên quyết định đi dạo một chút
Ngoài đường bây giờ chỉ có một chút ánh sáng len lói từ những vì sao lung linh trên bầu trời đêm tĩnh mịch, tiếng lá cây xào xạc trong gió nhè nhẹ
Tiếng tu hú kêu như tiếng khóc than ai oán vang vảng bên tai nhưng cậu không hề sợ
Trong tâm cậu bấy giờ chỉ có một mảng bình yên
Chân cậu đi theo một nhịp đều đặn khoan thai bước đi trên con đường vắng vẻ
* Cạch cạch cạch *
Còn anh thì sao ?
Vâng ! anh cũng vậy cũng không ngủ được
Anh ngồi dậy vươn vai một cái rồi bước ra khỏi vườn mở cổng ra
Anh bước từng bước chậm rãi trên đường, ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm vẳng lặng, từng cơn gió se lạnh thổi qua nhưng anh không hề cảm thấy lạnh.
Họ đi mãi đi mãi, hai khung trời khác nhau nhưng cùng chung chí hướng
Trong khi cậu đang tận hưởng cảm giác thoải mái ở biển thì anh lại mang tấm lòng nặng trĩu nhìn về phía chân trời xa xăm rồi lê bước cơ thể nặng nề về phía trước
Tiếng sóng nhè nhẹ làm cậu cảm thấy nhẹ nhàng, lòng lâng lâng như đang bay bổng
Đang tận hưởng thiên đường thì cậu động phải thứ gì đó khi quay lại thì...
" Ánh mắt ta chạm nhau
Chỉ muốn ngắm anh lâu thật lâu "
T: sao anh không ngủ ?
H: sao em không ngủ ?
T: em không ngủ được
H: anh cũng vậy
H: anh mệt...anh mệt lắm
" Đừng lo lắng anh ơi
Chuyện ngày mai đã có em rồi
Anh chỉ cần luôn nhớ vẫn
Trái tim về em *ố ồ*
Dù giông bão ghé qua đây
Thì sẽ có em luôn đứng lại
Và dẹp hết ưu phiền xung quanh anh
Để mang đến những điều tuyệt vời
Bờ vai em đấy
Dựa vào đi nếu anh đang buồn
Điều hạnh phúc nhất của em
Bây giờ là được nhìn anh cười "
_____________________________________
END CHAP 27
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro