Chap 22: Đôi Trai Tài Gái Sắc Kém Chi Ai
Mình xin tuyên bố Toàn nhà ta không bị bơ nhé 💅
Chap này có yếu tố kinh dị gây ám ảnh cân nhắc trước khi xem !
___________________________________
5 năm sau
Tiểu Thư và Thiếu Gia đều đã chạp tuổi ăn tuổi học và được cho bồi dưỡng tại phủ Vĩnh Sơn
Tuy còn non dại mà tài sắc đoan trang điêu nghệ dung mạo không thua kém ai ! Văn Chương đỗ đạt mới nhỏ mà đã thành tài
"Nhất Trai Làng Anh Công Tử HàoHoa
Nhất Gái Quê Em Khuê Cát Con Nhà
Tròn Đôi Tám Nàng Là Bông Bưởi Trắng
Tròn Đôi Chín Chàng Mô Đen Rất Lẳng
Đôi Trai Tài Gái Sắc Kém Chi Ai
Đôi Trai Tài Gái Sắc Kém Chi Ai
Anh Nhất Làng Trong
Còn Em Nhất Làng Ngoài "
Cô Cậu học rất giỏi, Văn Thi Sử Thi đều đạt Nhất Bảng
Thiên Nhi ngoài ra còn rất có khiếu về Âm Nhạc ! gảy đàn, hát kịch, đàn vĩ cầm, đàn dương cầm, sáo trúc sáo tre đều làm được và rất hay
Phải chăng câu nói "Cầm kì thi họa" sinh ra là để dành cho cô ?
Ngọc Thiên nghĩa là "viên ngọc trai được Mặt Trời chiếu sáng"
Cậu bé lao đầu vào đèn sách từ năm 3 tuổi lên 4 tuổi bắt đầu học võ lên 5 tuổi thì luôn Nhất Bảng Văn Thi Sử Thi
Cậu còn rất ngoan ngoãn nữa
Nhưng có một điều rất lạ là cậu bé càng lớn càng giống Thùy Phương khiến mọi người không khỏi nghi ngờ
Liệu đây có phải là con của Liễu Chi không ?
Đây chính là câu hỏi luôn quanh quẩn trong đầu gia viên nhà Quế mấy ngày hôm nay
Từ khi tráo đổi đứa trẻ này về thì tâm lý của Liễu Chi rất bất thường
Đêm nào cũng nghe thấy tiếng khóc của cô bé Thiên Nhi khi xưa khiến ả cảm thấy ám ảnh, lúc bừng tỉnh thì chiếc áo bà ba màu ngọc trai đã thấm đẫm mồ hôi
Đôi lúc khi đối mặt với cô bé ả cảm thấy rùng mình, sóng lưng như có ngọn lửa căm hận bùng lên khiến tim ả đập nhanh
Sắc mặt của cô bé biến sắc khi nhìn ả
Hôm đó khi đang ngủ ả nghe thấy...
- Mẹ ơi
- Mẹ ơi
- Mẹ ơi sao mẹ bỏ con
- Con nào có tội tình chi mẹ ơi
Tiếng oan hồn vọng ngân khóc than vang vảng bên tai
Ả cảm thấy sợ chùm mền kín mặt
*Rầm* ngoài trời đột nhiên trở gió to khiến cánh cửa sổ đập mạnh vào khung cửa
Cơn mưa đổ xuống ào ào tán cây lay mạnh
Những tiếng sét nuối đuôi nhau truyền đến
Tiếng khóc của em bé ngày một to
Rồi ả liếc mắt qua khe cửa nhìn thì thấy một bàn tay em bé thò ra
Nước mắt mồ hôi đầm đìa trên trán ả
Hình bóng của một bé trai dần dần lộ ra với cơ thể ướt đẫm
Nhìn cậu bé này không đáng sợ mà rất kháu khỉnh dễ thương
Vâng ! đây chính là khối thịt mà ả đã ruồng bỏ mấy năm trước
Đôi mắt căm phẫn nhìn ả
Mặt đối mặt với nhau khiến ả run sợ hai hàng nước mắt chảy dài
Cuối cùng hồn nhi đó gào lên một tiếng rồi biến mất...
____________________________________
END CHAP 22
24:26 ngồi viết chap này sợ dùm bà Liễu Chi luôn á :))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro