Chap 17: Thùy Phương
Về đến nhà tất cả kẻ ăn người ở trong nhà đều cúi mình chào cậu khiến cô không khỏi hoang mang và tò mò về gia thế của cậu
Gia đình cô cũng rất khá giả và có tiếng tăm lừng lẫy khắp cái Sài Thành này nhưng đây là lần đầu tiên cô được bước chân vào cái nhà danh giá họ Quế này. Nhà này to gấp đôi nhà của cô
Toàn: cô đứng đây đợi một chút nhé
Thùy Phương: ừm...
Hải đi chơi rồi nha mọi người
Cô nhìn cái sân to lớn đầy hoa thơ mộng này mà lòng không khỏi thích thú
Lúc cô đang đăm đăm ngắm cảnh thì một cô hầu gái đi ngang không cẩn thận đụng phải cô làm đĩa bánh trên tay cô ấy rơi xuống đất
Thùy Phương: *quay lại* ấy chết tôi xin lỗi cô có sao không
Xuân Nghi: tôi không sao đâu tôi phải là người xin lỗi cô mới đúng
Thùy Phương: chẳng phải tôi mới là người động phải cô sao ?
Xuân Nghi: à không không cô đừng nghĩ thế tôi là người ở thì luôn luôn sai còn cô tiểu thư danh giá thế này thì sao mà sai được
Thùy Phương: đâu ra cái suy nghĩ lạc hậu như thế ?
Thùy Phương: mà bánh hư hết rồi để tôi vào làm lại cho cô nhé ?
Xuân Nghi: cảm ơn cô tôi tự làm được rồi cô vào trong ngồi đi ở ngoài này rét chết mất
Thùy Phương: ừm...cô nhớ giữ ấm cho cơ thể nhé
Xuân Nghi: cảm ơn cô tôi xin phép tôi đi
Xuân Nghi cúi đầu chào cô một cái rồi bỏ đi trong đầu nghĩ
Xuân Nghi: cô ấy thật dễ thương chả giống như bà cô hai kia ước gì được làm con ở của cô ấy
Xuân Nghi: gặp con mụ kia là nó chửi cho banh xác
5 phút sau cậu quay trở lại
Toàn: để cô đợi lâu rồi cô vào trong với tôi
Thùy Phương: cậu làm gì mà lâu thế
Giọng điệu vui vẻ cười cười chứ không phải giận giận dỗi dỗi nha mn
Toàn: nấu đồ ăn cho cô đấy
Trong nhà có 4 phu nhân quyền quý danh giá đang ngồi vừa ăn bánh vừa coi phim hoạt hình
Thấy cô và cậu vào họ lật đật tắt cái tivi đi
Hàm Thi: *nghĩ* sang troảnh lên sang troảnh lên *ho* ngầu lòi ngầu lòi nè
Hàm Thy: Đây là ai vậy con ?
Toàn: đây là bạn con con mời cô ấy về ăn cơm
Lạc Nghi: chào con con tên gì ?
Thùy Phương: dạ con tên Phương ạ Dương Thùy Phương
Lạc Nghi: tên đẹp mà người cũng đẹp nữa lại đây ngồi với bà
Thùy Phương: dạ con cảm ơn
Vũ Yên: kêu Liễu Chi ra bưng trà tiếp khách nhanh lên
Vũ Vân: dạ
Liễu Chi: *đặt trà lên bàn*
Thùy Phương: cảm ơn
Giây phút cả hai ngước mặt lên nhìn nhau thì trái tim của 1 trong 2 người đã vỡ tan ra
Liễu Chi: THÙY PHƯƠNG
Thùy Phương: LIỄU CHI
Nhũ Hương: hai đứa biết nhau à ?
_________________________________
END CHAP 17
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro