Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Sang hôm sau, mọi người bắt đầu đi tham quan khắp nơi. Ngọc Hải thích đi xem triển lãm nên mọi người ghé qua một lúc. Văn Toàn chỉ vào một bức tranh

"Hải anh nhìn xem"

Anh ngước mắt nhìn, là bức tranh về tình mẫu tử. Cậu cười

"Khi nào về nhà em cũng sẽ vẽ một bức"

"Vẽ mẹ của em sao ?"

"Đúng vậy, cả bố nữa"

"Ảnh gia đình ?"

"Ừm, gia đình em không có chụp ảnh nên về nhà phải dựa vào trí nhớ để thuật lại. Lỡ sau này mất trí nhớ, quên đi gương mặt của bọn họ lại không hay cho lắm"

Anh xoa đầu cậu, anh không nói gì. Vân Hi gọi

Qua đây nghỉ ngơi nè"

Phía sau triển lãm có một quầy ăn uống. Mọi người ăn kem vì thời tiết ở đây nóng như muốn thiêu đốt da của họ.

Vân Hi nói

"Có khi tối nay tôi phải về rồi"

Quốc Duy hỏi

"Sao vậy ?"

"Bố mẹ tôi có việc gấp nên tôi phải về trước, mọi người ở lại chơi đi"

"Đi cùng đi, về cùng về"

"Xin lỗi, làm mọi người mất vui"

"Không sao, còn gặp nhau dài dài mà"

Ngọc Hải ở một bên im lặng nhắn tin

"Ngọc Hải, bên kia đã chuẩn bị hành động. Cậu nên trở về đây càng sớm càng tốt."

"Tôi biết."

"Tôi cho người xử lí thi thể của Thảo My rồi."

"Tôi nghĩ chúng ta cần thay đổi kế hoạch."

"Sao đột ngột vậy ?"

"Tối nay tôi sẽ nói với anh sau."

"Được."

Anh cất điện thoại vào túi, Văn Toàn quay qua hỏi

"Anh làm gì thế ?"

"Anh đang xem thời tiết"

"À, anh không ăn kem nữa hả ?"

"Không, anh hơi đau họng"

Văn Toàn thấy anh có chút kì lạ nhưng cậu không hỏi nữa, cậu quay đi nói chuyện với mọi người.

20h.

Văn Mãi cho người đến đón Ngọc Hải. Anh đến biệt thự của y đi thẳng vào như nhà của anh. Văn Mãi đang ngồi ở phòng khách uống trà xem tin tức, thấy anh đi vào liền nói

"Vào chủ đề chính đi"

Ngọc Hải ngồi xuống, lấy một cái bánh cho vào miệng.

"Tôi vừa phát hiện ra một cái rất hay"

"Cái gì ?"

"Anh và đàn em cứ đi cửa chính, tôi sẽ đi cửa sau"

"Với cách nói này chắc là sự việc hôm trước vẫn chưa xong"

"Tôi đoán anh cũng đã biết chuyện rồi"

Văn Mãi cười, nhấp một ngụm trà

"Cậu đoán không sai, tôi đã điều tra ra hết rồi"

"Coi bộ lần này sẽ thú vị lắm đây"

Anh trở về nhà thấy cậu đang ngồi vẽ tranh trong phòng, anh đi đến ôm cậu từ phía sau, tham lam hôn cổ cậu một cái. Văn Toàn xoa đầu anh

"Anh đi đâu thế ?"

"Có chút việc"

"Em vẽ gần xong rồi"

Ngọc Hải nhìn bức tranh đang được tô màu, anh khen

"Vẽ đẹp lắm"

"Anh vào tắm đi, vừa về không chịu tắm đã chạy đi rồi"

"Em ở đây chờ anh một lát"

Anh hôn thêm một cái vào má cậu rồi mới đi vào phòng tắm. Nửa tiếng sau anh đi ra, cậu cũng đã hoàn thành được bức tranh.
Văn Toàn để bức tranh ở đó, đi vào rửa tay. Khi cậu mới mở cửa đi ra đã bị anh bế lên vai

"Anh làm gì thế ?"

Anh đi tới bên giường, đặt cậu nằm xuống, anh vén áo ngủ của cậu lên, trực tiếp ngậm lấy đầu ngực. Cậu ôm lấy đầu anh

"Anh à"

Anh chuyển thành hôn môi cậu, hai người quấn quýt nhau, đầu óc cậu lúc này đã mờ mịt, chỉ biết đưa mắt nhìn anh. Anh cởi quần áo của cậu, để lại vài dấu hôn trên cơ thể trắng nõn.Anh giữ cằm cậu

"Em phải nhớ, không được làm trái lời anh"

Anh để cậu ngồi dậy, nói

"Giúp anh cởi đồ nào"

Tay chân cậu hơi run rẩy, chậm chạp cởi đồ của anh ra. Cậu tận mắt thấy côn thịt to lớn của anh, cậu hơi xấu hổ, chuyển tầm mắt đi nơi khác. Anh xoa đầu cậu

"Ngậm lấy nó đi"

Cậu nhìn anh, nhỏ giọng nói

"Anh"

"Ngoan, em làm tốt anh sẽ thưởng cho em"

Cậu cầm côn thịt của anh, mắt vẫn mở to nhìn gương mặt của anh ở trên

"Em..em"

"Em đang làm tốt, cứ tiếp tục đi"

Cậu nhắm mắt, ngậm nó vào miệng.

"Nhả ra nuốt vào"

Cậu làm theo lời của anh, chốc sau anh đã cảm thấy rất thoải mái, vươn tay xoa đầu cậu

"Bé con thật ngoan"

Khúc sau như thế nào thì chỉ có hai người biết, còn ai núp dưới gầm giường quay lén được nhớ chia sẻ cho mọi người nha.

Cậu thức dậy với cơ thể đau nhức, anh vẫn nằm bên cạnh cậu, an tĩnh mà ngủ. Cậu từ từ ngồi dậy, tranh thủ nhìn anh. Từ khi hai người ngủ cùng nhau, anh luôn là người dậy trước, hiếm khi anh dậy sau cậu nên cậu muốn nhìn anh.

Anh ngủ trông thật yên bình, không có nét gì lạnh lùng như thường ngày, càng không có ánh mắt sắc bén nhìn người khác, coi trời bằng vung. Cậu lấy điện thoại chụp một tấm, làm bộ sưu tập bí mật.

Ngọc Hải nhíu mày, anh tỉnh giấc

"Em dậy rồi à ?"

"Em mới dậy"

"Để anh ôm em đi tắm"

Anh vừa dậy liền hỏi han Văn Toàn, anh cứ có những hành động nhỏ nhặt đầy tinh tế như này, quả thật cậu có chết cũng muốn chết trong tình yêu ngọt ngào mà anh dành cho cậu. Hai người tắm xong thì ăn sáng cùng nhau, thật ra là ăn trưa nhưng đây là bữa đầu tiên trong ngày nên tạm gọi ăn sáng.

Ngọc Hải nói

"Sau này anh có đi đâu em cũng phải ngoan ngoãn ở nhà, không cho phép đi lung tung"

Cậu đang nhai, không trả lời anh chỉ gật đầu. Anh cười

"Ăn từ từ thôi"

Khung cảnh này quá là ngọt ngào rồi. Ai ở lại xem chắc no bụng, không phải do ăn đồ ăn mà là ăn cơm chó no bụng. Các trường đại học lần lượt gửi giấy thông báo trúng tuyển về nhà cho các thí sinh. Văn Toàn suy nghĩ cả một ngày, cậu quyết định nộp đơn học nghiên cứu. Ngọc Hải chọn kinh doanh, cậu hỏi

"Anh học kinh doanh để sau này về công ty bố mẹ làm sao ?"

"Không phải"

Anh nựng cằm cậu

"Anh không cần họ, tôi có thể tự làm được. Còn em, sao chọn nghiên cứu ?"

"Không biết nữa, thấy nó cũng hay hay"

"Không học thiết kế sao ?"

"Thiết kế ?"

"Em vẽ đẹp mà"

"Có lẽ không đâu, vẽ là sở thích lúc em rảnh rỗi thôi"

"Em thích học gì thì học, anh luôn ủng hộ em"

Văn Toàn ôm anh, dụi cái đầu nhỏ vào lồng ngực anh

"Cảm ơn anh"

Quốc Duy, Hoàng Phong và Vân Hi cũng chọn kinh doanh.

Nhật Minh chọn luật sư.

Phạm Đình học đại học ở cơ sở trong nước, anh chọn ngành quan hệ quốc tế. Một nhóm bạn toàn là người giàu, sau này kiếm được tiền càng giàu hơn.

Anh chỉ mất hai năm để hoàn thành tất cả việc học đại học. Anh được khen ngợi trước toàn trường và được rất nhiều nhà đầu tư dòm ngó, mong muốn anh vào công ty của bọn họ làm việc.

Trước những câu hỏi, Ngọc Hải chỉ ôn tồn nói

"Xin lỗi, tôi đã mở công ty riêng rồi"

Lúc này lũ lượt muốn hợp tác với công ty của anh, đủ lời hứa hẹn được đưa ra. Anh không để vào mắt, thong thả rời khỏi trường với tấm bằng khen trên tay. Phạm Đình học hai năm ở đây và hai năm ở nước ngoài. Phạm Đình và Quốc Duy trong khoảng thời gian yêu xa hai năm không hề có cuộc cãi vả nào. Đơn giản Phạm Đình rất cưng chiều Quốc Duy, y cũng tinh tế hiểu Phạm Đình đang học hành mệt mỏi nơi đất khách, không làm khó anh.

Ngược lại, Hoàng Phong và Vân Hi năm lần bảy lượt cãi nhau xém chút trong cơn nóng giận nói lời chia tay. Nhật Minh phải mắng hai người một trận, bọn họ mới chịu ôm nhau làm hoà.

Ngọc Hải dọn một phòng, mua đồ nghiên cứu đặt vào bên trong để khi Văn Toàn rảnh rỗi có thể thực hiện thí nghiệm tại nhà. Nhờ có anh luôn ở phía sau, âm thầm giúp đỡ cho cậu nên ba năm sau Văn Toàn cũng đã cầm tấm bằng tốt nghiệp trên tay.

Trong lúc mọi người vẫn đau đầu vì năm cuối đại học thì Ngọc Hải và Văn Toàn đã có chuyến du lịch xa cùng nhau. Anh ôm cậu từ đằng sau, ôn nhu nói

"Bé con, em có thích nơi này không ?"

"Đi với anh thì ở đâu cũng thích"

"Em học nhiều rồi, dẫn em đi chơi giải toả căng thẳng chút"

Văn Toàn xoay người ôm lấy cổ anh, mỉm cười

"Có anh bên cạnh giúp em, em không thấy việc học vất vả gì cả"

"Anh biết em làm được mà"

Anh hôn lên trán cậu một cái, không đành lòng nói

"Bây giờ anh vừa phải xem việc ở tổ chức vừa phải xem việc ở công ty"

"Em biết, em sẽ ở nhà chờ anh về"

"Đợi sau khi mọi chuyện xong hết, anh sẽ dành toàn bộ thời gian bù đắp cho em"

"Được"

Ngọc Hải nói tiếp

"Em phải ngoan ngoãn nếu không anh sẽ không vui"

Hai người đứng ở ban công, ôm nhau một lúc lâu. Ngọc Hải thấy thời tiết đang giảm xuống, anh ôm cậu đi vào phòng, một buổi tối đầy lãng mạn.

Một tháng sau.

Anh ngồi dựa lưng ra sau, gác hai chân trên mặt bàn. Trên tay anh, khẩu súng vẫn còn nóng hổi do trận chiến ác liệt vừa rồi. Điện thoại anh reo lên

"Alo"

"Bên này cũng giải quyết xong rồi"

Tốt, anh cứ làm theo kế hoạch đi"

Lúc này, căn cứ vang lên một âm thanh đau cả đầu óc. Toàn bộ chỗ này đang bật hệ thống chống kẻ đột nhập. Ngọc Hải chống cằm, nhìn về phía cửa, Thái Dân và cấp trên đang nằm trên sàn nhà, cả người đau đớn.

Thái Dân nói

"Quế Ngọc Hải cậu định làm gì ?"

"Câm"

Bên ngoài có tiếng bước chân, anh đắc chí, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười. Đợi cánh cửa mở ra, Thái Dân như vui mừng

"Cậu đến rồi, mau cứu tôi"

Người nọ bước qua người hắn, đi tới trước mặt Ngọc Hải. Anh nhếch môi

"Đã trốn thoát được rồi còn không chịu chạy đi xa ?"

A Đạt bật cười, kéo ghế ngồi xuống đối diện với anh, dường như hắn rất thong thả.

Anh nói

"Tổ chức rách nát này tồn tại được đến ngày hôm nay đào tạo toàn rác rưởi thế này sao ?"

"Mày đừng quên mày cũng đang ở trong tổ chức"

"Nhưng tao không làm theo luật của chúng mày"

"Tao đã đến nơi rồi, mày muốn làm gì tiếp theo đây ?"

"Tao đã nói rồi, tao muốn làm thủ lĩnh và tao muốn chúng mày quỳ dưới chân tao mà cầu xin"

A Đạt đứng dậy, chĩa xuống vào đầu anh. Anh ngước mắt nhìn

"Muốn giết tao ? Mày còn non lắm"



Trời ơi nó dài mõi tay lắm đó 😞

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro