Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

22.Kí ức

Sau bữa cơm vui vẻ đó , như lời bà Quế đã nói . Quế Ngọc Hải bị đày xuống rửa chén , tay đeo bao tay màu hồng . Thân thì đeo tạp dề để nước không văng lên áo , mặt mài thì muốn khóc nhưng không được . Kiểu như có ai đó đang kiềm hãm cảm xúc của anh lại vậy đấy nên nó không trào ra được . Thường ngày ở nhà thì vẫn kiểu " Nguyện làm nô lệ cho em , nguyện yêu em suốt cuộc đời " cho Văn Toàn nhưng hôm nay qua nhà chính ăn cơm thì tưởng sẽ có dì 6 - giúp việc lâu năm của Quế Gia làm . Nhưng nào ngờ , nhận được tin sốc , trước khi cho Ngọc Hải tin báo là qua nhà ăn cơm thì bà Quế đã cho dì 6 nghỉ vài ngày để tịnh dưỡng vì sức khỏe dì không được tốt . Tưởng rằng trên mâm cơm , lời nói của bà chỉ là đùa ai ngờ đâu là thật . Nên sau khi mọi người dùng cơm xong , ông Quế thì thảnh thơi ra ngoài ngồi xem tivi đang chiếu chương trình giải trí và ăn cái cây , lâu lâu còn cười lên vài tiếng . Nó dường như đang sát thêm muối vào tim anh vậy . Còn mẹ anh không biết lí do gì , dùng cơm xong đã kéo tay Văn Toàn lên trên lầu không biết có nói gì đây không nữa . Mọi người đều được thảnh thơi , chỉ riêng anh là khổ cực thế này thôi . Nhưng cô gái giúp việc ngoài vườn nhìn vào cũng chỉ ước ao lấy được một tấm chồng như này , ai ở đây mà không mơ ước lấy được Quế Ngọc Hải cơ chứ , nhưng rất tiếc cho các chị Ngọc Hải đây đã có người trong lòng từ lâu lắm rồi và cũng là con dâu cưng của tập đoàn Quế Thị - Nguyễn Văn Toàn .

Trên căn phòng có màu chủ đạo là một màu trắng sang trọng và rộng lớn , có hai người một người đàn bà trung niên và một cậu nhóc thiếu niên đang ngồi trên giường . Không ai khác đó là bà Quế và Văn Toàn , như đã nói sau khi dùng bữa tối cũng mọi người bà đã lập tức kéo tay Văn Toàn lên phòng cùng với mình . Bà bảo cậu ngồi im ở đó , đi lại phía chiếc tủ gỗ lấy ra một thứ gì đó ... nhìn không lầm đó là một quyển nhật kí và vài cuốn album hình . Trông nó có vẻ khá cũ kĩ nhưng lại rất sạch sẽ , chẳng có một tí bụi nào . Bà tiến lại giường ngồi xuống kế bên cậu , lật từng trang trong cuốn sổ nhỏ đó . Từng tờ giấy trong quyển sổ đã bị ố vàng do để khá lâu nhưng vẫn nhìn được nội dung trong đó viết gì . Văn Toàn cảm thấy khó hiểu , giương ánh mắt ra nhìn bà . Dường như bà cũng hiểu nên bèn giải thích .

" Con nhìn xem , đây là quyển nhật kí của thằng Hải từ khi con chuyển đi ... " Giọng bà từ từ nhỏ dần .

" Mẹ ... ngày xưa con từng rất thân với anh Hải ? " Nếu như bà đang muốn cậu nhớ lại thì Văn Toàn sẽ cố gắng thu thập thông tin của quá khứ dù chỉ một chút . Ở Nguyễn Gia , mỗi lần nghe cậu hỏi đến quá khứ thì luôn tránh né hoặc cố biện một câu chuyện nào đó để giải đáp cho Văn Toàn . Mỗi lí do đều khác nhau , chẳng có cái gì được gọi là ăn khớp với nhau cả . Vì vậy cho đến ngày hôm nay cậu cũng không biết trong quá khứ của mình nó đã xảy ra những chuyện gì .

" Con không nhớ gì về quá khứ hả ? "

" Vâng , mỗi khi nghe con nhắc đến chuyện của quá khứ ba mẹ con dường như tránh né đủ điều . Nhiều lần biện đại một câu chuyện nào đó để giải đáp câu hỏi của con mặc dù cho nó không liên quan đến nhau "

" Con ... con có muốn tìm hiểu về một chút quá khứ của mình không Văn Toàn ? " Bà Quế nhẹ giọng .

" Có ạ " Thật tình cậu muốn biết nó từ rất lâu rồi .

" Ta sẽ kể con nghe một chút về chuyện năm xưa nhưng có những chuyện ta không thể nói được . Trừ khi nào con bình phục hẳn thì sẽ tự mình nhớ ra . " Bà cũng muốn cho Văn Toàn biết lắm nhưng không được . Nếu nhắc nhiều quá về chuyện của quá khứ thì thần kinh của Văn Toàn sẽ không được ổn vì làm việc quá nhiều . Như thế sẽ không tốt cho cậu lắm .

" Nhưng hứa với ta con sẽ không kể cho thằng Hải biết nhé? Nếu biết ta nhắc về chuyện này chắc hẳn thằng bé lại trách ta , vì chuyện này cũng không tốt cho con lắm đâu Toàn à "
( Thật tình thì t không biết khi bị mất trí nhớ có nên kể cho người ta nghe chuyện của quá khứ không nữa , cái này hoàn toàn là do tớ bịa ra nhaaa )

" Dạ con hứa với mẹ " Đôi con ngươi to tròn , chớp chớp nhìn người phụ nữ trước mặt như đang mong chờ một điều gì đó . 

" Đúng ! Ngày xưa gia đình ta và gia đình con rất thân với nhau . Trong hai nhà bọn ta nếu có lịch công tác thì sẽ cho con và thằng Hải qua nhà còn lại để ở . Hai đứa dường như ngày nào cũng bám lấy nhau , sinh hoạt chung , chơi chung và cả ngủ chung nữa . Mọi thứ đều diễn ra rất tốt đẹp , khi ấy hai đứa được mọi người bảo vui là " Thanh mai trúc mã " của nhau . Cho đến một ngày .... " Giọng bà vẫn đều đều cho đến khi đến chỗ không cần nói thì giọng bà lại nhỏ dần . 

" Ngày gì ạ " Văn Toàn ngây ngô hỏi lại 

" À ừ không có gì , ta nghĩ chuyện đó con phải từ từ mới hiểu " 

" Vâng " 

" Con nhìn xem nè , quyển nhật kí này là của thằng Hải đó . Lúc dọn phòng cũ của nó mẹ vô tình thấy nên mẹ mới quyết định kể cho con nghe . Dường như lúc con chuyển qua Mỹ điều trị bốn bước tường là người bạn của thằng bé . Nó cứ lầm lầm lì lì , trở nên lạnh lùng vô cảm . Suốt ngày chỉ ru rú trong phòng ... " Bà bắt đầu kể lại câu chuyện năm xưa của Ngọc Hải cho Văn Toàn nghe . Cậu ngồi chăm chú lắng nghe , không sót một chi tiết nào . 

                                                __END CHAP__

À hú , trong 1 ngày tận 2 ng rút fl tớ :)) sốc nặng đấy nhma quen rồi , kh biết chừng nào tớ mới lên đc 200fl nữa . Nhìn ngta lên fl ầm ầm mà tớ khóc thầm trong lòng . 

Đọc xong nhớ thả sao tặng tớ động lực nhé:3 

Cmt đi ạ !

#1300

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro