Chap 8
Sáng hôm sau, Hải Quế và Văn Toàn thức dậy cùng lúc, nhưng ngược lại với Hải Quế cả người tràn đầy tinh lực thì Văn Toàn có chút mệt mỏi, khuôn mặt vẫn còn có chút say ngủ, cậu dụi đầu vào lồng ngực anh muốn ngủ tiếp, mà Hải Quế cũng không có đẩy cậu ra, lại còn mỉm cười vỗ vỗ lưng cậu.
- Ngủ thêm chút nữa, hôm nay tôi ở nhà với em.
Văn Toàn không biết có nghe hay không, chỉ là tay đang ôm Hải Quế cũng chặt hơn một chút.
Hai người ôm nhau cho đến khi mặt trời đã lên cao, Văn Toàn đã ngủ đủ cho nên liền tỉnh dậy, cậu muốn vươn vai một cái nhưng cả người đã bị Hải Quế ôm vào trong ngực, Văn Toàn ngước nhìn anh, sau đó tinh nghịch ở trên mặt Hải Quế sờ loạn, từng đường nét khuôn mặt này đều là cực phẩm.
Đang chơi vui vẻ bỗng dưng Hải Quế mở mắt nhìn chằm chằm cậu, Văn Toàn giật mình vội rút tay về, chớp chớp mắt sau đó giả vờ ngủ tiếp, còn khoa trương ngáy khò khò, Hải Quế suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng.
- Sao không sờ tiếp, chơi đủ rồi sao?
Văn Toàn không có ý định mở mắt, mất mặt chết đi được, hơn nữa cậu lại sợ Hải Quế sẽ tức giận.
- Mở mắt, không cần giả vờ ngủ, nếu em không tỉnh tôi sẽ ở trên giường làm em, đến khi nào em tỉnh mới thôi. - sau đó liền giả vờ xoay người.
Văn Toàn giật mình, đẩy nhẹ bả vai Hải Quế, lắp bắp
- Tỉnh.. tỉnh rồi.
Hải Quế nhìn cậu, có hơi buồn cười, sau đó anh ngồi dậy, chuẩn bị xuống giường, mà Văn Toàn nhìn anh sau đó lại nhìn đồng hồ, mười giờ rồi, hôm nay Hải Quế không đến công ty sao?
Cậu có chút thắc mắc, sau đó liền hỏi anh.
- Hôm nay là thứ ba, không phải là ngày nghỉ, anh không đến công ty sao, đã rất trễ rồi.
Hải Quế lắc đầu.
- Không phải không đến mà là đến không được, có một chú heo lười cứ ôm lấy tôi, tôi không thể thoát ra được. - sau đó nhìn cậu cười thâm sâu.
Văn Toàn nháy mắt liền ngượng ngùng đỏ mặt..
-----
Lúc Văn Toàn và Hải Quế xuống nhà đã là nửa tiếng sau, bởi vì tối hôm qua hơi tốn sức, sáng lại dậy trễ, trong bụng không có thứ gì cho nên Văn Toàn đã đói cồn cào, cậu định nấu thứ gì mà không tốn nhiều thời gian, nhưng khi mở tủ lạnh ra mới biết trong tủ không còn thứ gì cả.
Văn Toàn có chút ngốc vỗ đầu mình, đáng lẽ ra hôm qua phải đi siêu thị nhưng cậu lại quên mất, Văn Toàn ngượng ngùng nhìn Hải Quế, sau đó nói.
- Trong tủ không còn gì hết, hôm qua em lại quên mua, anh.. anh chờ em một chút, em đi siêu thị xong sẽ trở về nấu, sẽ rất nhanh thôi.
Nhưng Hải Quế lại lắc đầu.
- Cùng đi.
- Hả, anh nói gì?
- Tôi nói là hôm qua thức khuya như vậy, em không đau eo à, em đi một mình, lỡ như ngất xĩu thì sao.
Văn Toàn đỏ mặt, nói thật thì cậu không đau eo chút nào, vì Hải Quế hôm qua vô cùng ôn nhu, nhưng lại ngại ngùng không dám nói ra, chỉ gật gật đầu rồi cùng anh đi ra ngoài.
Từ nhà đến siêu thị chỉ mất 7,8 phút, cho nên bình thường Văn Toàn thường đi bộ đến, cậu cảm thấy khá gần hơn nữa lại không cần tốn tiền taxi, mặc dù lúc đi về có hơi mệt vì xách nhiều đồ nhưng chung quy không phí tiền cho nên Văn Toàn rất vui vẻ.
Bởi vì đi xe nên chỉ chốc lát liền đến nơi, Hải Quế xuống xe rồi nắm tay Văn Toàn bước xuống, sau đó cùng nhau đi vào trong.
Văn Toàn lấy xe đẩy nhưng đã bị Hải Quế giành trước, cho nên cậu không phải làm gì cứ đi phía trước lấy đồ rồi bỏ vào xe, lát sau khi Văn Toàn nhìn lại thì suýt chút nữa đã giật mình, trên xe đẩy không còn một chỗ trống, giống như một ngọn núi nhỏ, cậu kiểm tra lại thì thấy có hơi dư với số lượng ban đầu, hỏi ra mới biết là Hải Quế thấy cậu lấy thứ gì, thì anh lại lấy những thứ y như vậy bỏ vào.
Bởi vì quá nhiều cho nên Văn Toàn để Hải Quế thanh toán trước rồi đem ra xe, cậu một mình đi dạo một vòng, đi ngang khu bán hải sản không nhịn được liền nhăn mày, lại buồn nôn, Văn Toàn nghĩ nghĩ, chẳng lẽ bệnh dạ dày của mình đã nặng đến mức chỉ đứng từ xa ngửi mùi mà cũng buồn nôn sao?
Chắc là hôm nào phải khám thật thôi, mong là không có chuyện gì..
Hải Quế đi vào nhìn thấy Văn Toàn nhăn mày, bước chân liền không tự chủ nhanh hơn.
- Sao vậy?
Văn Toàn nhìn anh, khẽ lắc đầu.
- Không có gì, em chỉ là hơi choáng chút thôi, đã sắp đến bữa trưa rồi, chúng ta mua nhanh rồi về. - sau đó lại hỏi anh. - Anh muốn ăn cái gì?.
- Em nấu cái gì tôi ăn cái đó, không cần phải quá cầu kỳ.
Văn Toàn mỉm cười.
- Được.
-----
Sau khi ăn xong bữa trưa, Văn Toàn ngồi trên sô pha cùng với Hải Quế trong phòng khách, hôm nay anh không đi làm cho nên thời gian hai người ở cùng nhau nhiều hơn, nhưng bởi vì Hải Quế đang làm việc cho nên cậu không dám làm phiền anh, để âm lượng tivi ở mức nhỏ nhất, sau đó ôm gối ngồi im không nhúc nhích.
Hải Quế không đi làm nhưng vẫn ở nhà giải quyết công việc thông qua laptop, mặc dù phòng khách không phải nơi phù hợp để làm việc, nhưng không biết vì sao Hải Quế không muốn về phòng, anh có cảm giác muốn ở gần Toàn, không muốn để cậu một mình.
Nhìn qua Văn Toàn đang ngồi ngốc ở một bên, lâu lâu lại lén nhìn anh, nhưng không dám nhìn thẳng cho nên rụt mặt vào trong gối chỉ chừa đôi mắt ra ngoài, Hải Quế bỗng dưng bật cười, anh bỏ laptop trên tay xuống, sau đó đưa tay xoa đầu cậu, hỏi.
- Chán lắm sao?
Văn Toàn nhìn anh, sau đó ngoan ngoãn lắc đầu, miễn là được ở gần anh, không chán chút nào.
- Nhưng tôi chán, có muốn chơi game không?
- Chơi game ạ? Nhưng em chơi rất dở, lần nào chơi cũng đều thua cả.
Cậu cắn môi, thất vọng lắc đầu, mặc dù cậu rất muốn chơi cùng anh, nhưng về phương diện chơi game, cậu chơi rất dở, một lần thắng cũng không có, nhớ ngày xưa lúc Hải Quế chưa mất trí nhớ đã rất tận tâm chỉ dạy, nhưng khi cậu vừa mới khá hơn một tí thì anh đã xảy ra chuyện, cho nên từ đó đến giờ Văn Toàn cũng không chơi game nữa.
Nhưng Hải Quế lại không cho cậu từ chối.
- Không cần lo, tôi dạy em là được. - sau đó kéo Văn Toàn ngồi lên đùi mình, tìm game phù hợp bắt đầu chương trình "dạy vợ chơi game".
-----
Buổi tối lúc hai người ở trên giường chuẩn bị đi ngủ, Văn Toàn vẫn còn chăm chú nhìn laptop, đôi tay thoăn thoắt di chuyển từng bước đi của nhân vật trên game, nhờ có Hải Quế dạy, bây giờ cậu đã thắng được 2 trên 10 ván, tiến bộ vượt bậc.
Mà Hải Quế thì ngồi một bên nhìn, lúc đầu còn vui vẻ thay cậu, nhưng sau đó lại hậm hực nhìn laptop, chơi lâu như vậy rồi vẫn chưa chán sao, lại còn không buồn nhìn anh một cái, chẳng lẽ đối với Văn Toàn anh đã hết sức hấp dẫn rồi.
Lại qua nửa tiếng sau, rốt cuộc thì sức chịu đựng của con người có giới hạn, huống hồ còn bị vợ làm lơ, Quế tổng nhịn hết nổi, tay giật lấy laptop, nhanh chóng kết thúc ván game, sau đó quăng nó sang một bên, kéo Văn Toàn vẫn còn đang ngơ ngác, nằm xuống.
- Ngủ, nếu không ngủ tôi đánh mông em.- sau đó kéo chăn cho cậu, cũng không quên chúc ngủ ngon.
Văn Toàn chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn Hải Quế, nhìn thấy anh đã nhắm mắt ngủ, một ý nghĩ nảy lên trong đầu, sau đó cậu bỗng nhiên bật cười, không phải là.. anh đang ghen đó chứ, mặc dù có hơi hoang đường, nhưng cậu lại không nhịn được mà vui vẻ, Văn Toàn rướn người hôn lên má anh một cái, sau đó lí nhí nói.
- Chồng ơi, ngủ ngon...- sau đó nhắm mắt lại.
Lúc này người vốn tưởng rằng đang ngủ lại mở mắt ra, nhìn người trong ngực, mỉm cười một cái.
___________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro