Chap 9. Monster
Quế gia vốn dĩ là một biệt thự rất lớn, kẻ hầu người hạ cũng gần trăm người. Nhưng đối với Quế Ngọc Hải, đó chẳng khác gì một cái lồng pha lê lộng lẫy, sở dĩ hắn không thích ở đó cũng là vì muốn tránh mặt lão mẹ đại nhân của hắn mà thôi.
Quăng hắn lên cái vị trí kia không đã thôi còn muốn chỉnh hắn những lúc ở nhà nữa, hắn không thể dễ dàng chôn vùi thanh xuân của mình như vậy được. Hoặc ít nhất nếu ở riêng cuộc sống ăn chơi phóng túng của hắn cũng không cần phải để ý ai cả, cho dù mẹ Quế chưa bao giờ cấm đoán hắn chuyện đó nhưng làm sao có thể ngang nhiên dẫn tình nhân về nhà được.
Cho nên dưới sự gay gắt của lão mẹ Quế Ngọc Hải vẫn nhất quyết muốn ra ở riêng, lại được sự hậu thuẫn của cha già nên cuối cùng hắn cũng được trót lọt. Chỉ là cuộc sống như thế kia hắn không muốn nhiều người biết tới cho nên trong nhà chỉ có một lão quản gia và một chị giúp việc.
Quế Ngọc Hải nói sẽ thuê người bên ngoài nhưng mẹ Quế nhất quyết không nghe, buộc hắn phải mang theo một lão quản gia này, chẳng nói ra nhưng hắn cũng biết lão quản gia này là người của lão mẹ đại nhân phái tới bên cạnh để giám sát hắn.
Nhưng dù sao cũng không còn cách nào cả, đành phải thuận theo thôi, chỉ cần có thể ra ngoài ở riêng là được. Bảo hắn cấm dục chẳng thà nói hắn đi tu luôn đi cho rồi.
Chị giúp việc ở nhà vốn dĩ chỉ biết làm mấy món đơn giản, hắn tối nay đưa Văn Toàn đi ăn nhà hàng. Tuy mới về nước không lâu nhưng những cửa hàng nổi tiếng trong Thủ Đô này Quế Ngọc Hải đều biết tương đối. Từ phim trường đi qua ghé luôn vào một nhà hàng truyền thống khá có tiếng, ăn đồ Âu lâu năm hắn hiện tại chỉ muốn ăn cơm quê nhà.
Nhà hàng truyền thống này thiết kế theo dạng từng phòng riêng, có bàn và ghế ngồi đầy đủ tiện nghi, đồ ăn được nhân viên mang vào tận phòng.
Anh và cậu ngồi đối diện nhau, gọi ra một bàn đồ ăn, chẳng ai nói với ai câu nào, dù sao giữa hai người cũng chẳng có chuyện gì để tán gẫu. Cho nên suốt cả buổi đều chỉ im lặng ngồi ăn, đồ ăn của những người nhà giàu quả nhiên ngon hơn hẳn, khác xa những món bình dân trong khu nhà của cậu, Văn Toàn nhấm nháp chút cá ngừ trong bát, chậm rãi lấy đầu đũa day day. Quế Ngọc Hải liếc cậu một cái.
- Ăn tự nhiên đi, không cần phải ngại.
Cậu không trả lời, lủng bủng nói.
- Khỏa thân trước mặt anh rồi thì còn gì phải ngại hay sao?
Trước mặt có một món xào, Văn Toàn lấy đầu đũa gắp mấy cọng hành ra ngoài, anh tưởng cậu giở trò phá phách liền ngẩng đầu lên nhắc.
- Làm cái trò gì đấy?
Cậu nói.
- Tôi không thích ăn hành.
Anh cười đùa.
- Người như cậu mà cũng có thói quen như vậy sao?
Cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn.
- Tôi không phải là con người sao?
Anh không nói gì nữa cúi đầu gắp một miếng sườn, con người của cậu khi nhìn vẻ bề ngoài hay mới chỉ xã giao tiếp xúc sẽ cho rằng cậu ta là loại người khá hiền lành rụt rè, thực ra bản chất bên trong kỳ thật rất ngang ngược.
Tuy hiện tại quan hệ giữa hai người cũng chẳng có gì gọi là thân quen, nhưng dường như trước mặt anh cậu đã bộc lộ hết bản chất thật rồi, bởi vì có chăng là cậu ta hiện tại căm ghét anh tới mức chẳng còn muốn giữ thể diện gì nữa. Nhưng mà con người mộc mạc của cậu, hóa ra cũng chẳng đến nỗi tệ, thậm chí còn làm hắn cảm thấy muốn được trêu đùa nhiều hơn.
Văn Toàn sau một hồi tỉ mẩn nhặt hết hành trong đĩa ra mới bắt đầu ngồi ăn, trước sau vẫn chẳng nhìn Quế Ngọc Hải mà nói.
- Mua quần áo cho tôi đi, tôi không có tiền.
Vốn dĩ Văn Toàn không định sẽ quay về nhà nữa, cha của cậu ở nhà, cậu đã giải quyết cho ông ta món nợ này rồi cậu nghĩ như vậy đã là quá đủ, cậu hiện tại bản thân còn lo không được nói gì tới lo lắng cho cuộc sống của ông ấy giống như trước kia nữa.
Chỉ cần bọn cho vay nặng lãi không tới đòi nợ, còn lại không có tiền mua rượu, không có tiền đánh bài chắc cũng không sao. Cho dù ai nói cậu là đứa con bất hiếu hay gì đi chăng nữa thì cũng không quan trọng nữa rồi.
Quế Ngọc Hải ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ nhếch miệng một cái gật đầu.
- Được.
Xem ra, cậu cũng không khó thích nghi với cuộc sống mới. Anh nói là làm, trên đường về liền ghé ngang qua shop quần áo lớn B&B trên đường 17 tùy ý cho Văn Toàn chọn. Vốn dĩ thân hình của cậu không khó chọn quần áo, mặc qua mấy bộ đều thấy rất hợp.
Quế Ngọc Hải còn ưu ái chọn cho cậu ba bộ đồ ngủ, Văn Toàn đang cầm cái áo phông trên tay, nhìn thấy như vậy liền liếc mắt khinh bỉ.
- Trong đầu anh hình như lúc nào cũng đều nghĩ tới cái giường?
Anh buồn cười buông quần áo trên tay xuống bước tới trước mặt cậu, chẳng buồn liếc qua xung quanh một cái trực tiếp áp sát cậu vào giá quần áo phía sau, một tay ngang nhiên chống ở thành giá phía sau đầu cậu, bao trọn cậu trong ngực mình.
- Nếu nói về chuyện đó thì tôi vốn không kén chọn, ngoài giường ra chỗ nào cũng có thể làm.
Thấy nhân viên phía sau đang đứng cách hai người một đoạn đưa mắt nhìn, Văn Toàn xấu hổ đẩy hắn ra quay người giả như đang tiếp tục chọn đồ. Ngọc Hải bị đẩy ra cũng chẳng thấy ngại gì, thậm chí còn mặt dày mà tủm tỉm cười. Con người Văn Toàn vốn dĩ cũng chỉ được cái miệng là ngang ngược.
Tới lúc ra về ở quầy tính tiền, nhân viên bán hàng thi thoảng lại lén lút nhìn họ. Cậu mím môi liếc anh một cái, thấy anh vẫn thản nhiên. Trong lòng không khỏi xấu hổ thay người nọ, có lẽ dây thần kinh xấu hổ của anh thật sự đứt mất rồi. Ngồi ở trên xe, Văn Toàn lủng bủng nói.
- Lần sau ở những nơi công cộng đừng làm như thế nữa.
Anh cợt nhả hỏi cậu.
- Không thích sao?
Cậu quay đầu ra phía ngoài cửa xe, cộc lốc đáp.
- Không thích.
Anh cười cười gật đầu.
- Được thôi.
Về tới nhà, nói với quản gia một tiếng không ăn cơm quản gia cũng không nói gì, cứ như vậy lui vào trong phòng. Quế Ngọc Hải kéo Văn Toàn lên lầu, mới tới giường đã trực tiếp đẩy cậu xuống, một tay vừa cởi áo cậu vừa hôn xuống cổ cậu. Cậu đẩy mạnh hắn ra, trực tiếp văng tục.
- Con mẹ nó! Anh có phải là nhiều tinh trùng tới biến thái rồi không?
Anh đè ngón tay lên môi cậu.
- Đừng có tùy tiện văng tục bậy trước mặt tôi.
Cậu vẫn gay gắt giữ chặt lấy ngực hắn.
- Chẳng lẽ anh ngày nào cũng làm chuyện này?
Anh khẽ cười.
- Còn không phải tại cậu vừa rồi đụng phải tôi?
Cậu kinh hãi nghĩ lại ở trong shop quần áo lúc đẩy anh ra vô tình đầu gối đụng phải chỗ đó của anh, thấy anh không nói gì cũng không nghĩ tới anh có phản ứng lại. Hóa ra lại là cố nhịn tới tận lúc này.
Nhìn khuôn mặt ngẩn ra của cậu như vậy, anh nhếch miệng cười.
- Nói tôi không được làm ở nơi công cộng, hiện tại đã về đến nhà rồi đấy thôi.
Văn Toàn trừng trừng nhìn hắn.
- Nhưng tôi không muốn.
Anh khẽ cười.
- Chuyện này không phải cậu muốn là được.
Cậu còn chưa kịp nói gì anh đã cúi đầu hôn xuống, mạnh bạo chiếm đoạt môi cậu. Một tay giật lấy cúc áo trước ngực cậu, cậu khẽ nhíu mày muốn đẩy ra lại bị hắn ghim chặt cổ tay xuống giường.
Cổ tay nơi anh cầm vào đau buốt, cậu buông tay, rốt cuộc cậu phản kháng để làm gì? Đối với anh đã chẳng còn gì để mất nữa rồi. Cuộc sống này vốn dĩ là như vậy thôi, sẽ chẳng ai cho không ai cái gì hết, anh cho cậu nhiều thứ như vậy cậu cũng phải tập đáp trả lại anh mà thôi.
Tối muộn rồi vẫn chưa hết cảnh quay, còn một cảnh nam chính uống rượu say, sau đó bạn thân hớt hải chạy tới ngăn lại. Quốc Khang cắn môi, cảnh tiếp theo anh phải chạm mặt với Tô Minh Châu rồi. Chuyện hồi sáng vẫn khiến anh ám ảnh, ánh mắt gay gắt của y lúc đó thật đáng sợ, giống như muốn cắn xé anh vậy. Sợi dây chuyền đó là một vật quan trọng với anh, vậy vì cớ gì hắn lại phản ứng như vậy?
Mới ngồi suy nghĩ một chút đạo diễn đã gọi anh, tới cảnh quay của anh rồi. Quốc Khang giật mình sực tỉnh vội vàng đứng dậy.
Cảnh này quay ở một quán rượu bình dân, nam chính đang nửa say nửa tỉnh liều mạng uống rượu. Đạo diễn hô bấm máy một tiếng, anh phối hợp vội vã chạy tới chỗ Minh Châu đặt một tay lên bả vai hắn.
- Này, cậu làm sao vậy? Sao lại say tới thế này?
Tô Minh Châu ngẩng đầu, ánh mắt mờ đục nhìn anh. Anh bỗng nhiên đờ người ra, bị ánh mắt kia nhìn vào làm cho quên hết lời thoại.
- Cut!
Tuy Phong hô một tiếng, nhìn anh hỏi.
- Quốc Khang, anh làm sao vậy? Sao không tiếp tục diễn?
Anh vội vàng cúi đầu xin lỗi.
- Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi.
Quốc Khang lúng túng, liên tục xin lỗi những người xung quanh. Khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt của y anh đã không kìm được mà ngẩn ra như vậy, chuyện hồi sáng vẫn không thể ra khỏi được trong tâm trí anh, ánh mắt của người đàn ông đó khiến anh không thể nào cảm thấy tự nhiên cho được.
Hai người diễn lại một lần nữa, Quốc Khang chạy từ bên kia đường tới chỗ y, đặt một tay lên vai hắn lo lắng hỏi.
- Này! Cậu làm sao vậy? Sao lại say tới thế này?
Minh Châu ngẩng đầu, con ngươi mờ đục nhìn thẳng anh. Anh cố gắng đảo mắt sang bên cạnh tránh đi khỏi ánh nhìn của hắn. Đạo diễn lại tiếp tục hô lên.
- Cut!
Hồ Tuy Phong đứng dậy khỏi ghé, dùng tập bản thảo trên tay chỉ.
- Quốc Khang, anh làm sao vậy? Nhìn vào bạn diễn đi chứ?
Anh lại vội vàng xin lỗi mọi người, kết quả cảnh quay đó phải quay lại tới mấy lần. Đến tối muộn mới được ra về, Quốc Khang không ngừng xin lỗi đoàn làm phim, dù sao cũng không ai có ý định trách cứ gì ai cả. Mọi người dần ra về, chỉ còn lại vài người ở lại thu dọn đạo cụ. Anh muốn tránh né Minh Châu cho nên cố tình nấn ná ở lại sau một chút, đợi các diễn viên khác ra về hết rồi mới lục ục quay về.
Quản lý của anh đã về từ trước, dù sao chị ấy cũng là phụ nữ, không có việc cần tới thì cũng không nhất thiết phải ở lại, anh nói một mình anh cũng có thể tự đi về.
Đoàn làm phim hợp tác với khách sạn gần đó, xe của diễn viên cũng được gửi trong gara của khách sạn. Ánh đèn trong gara nhàn nhạt, anh tìm xe của mình đi tới. Vừa bước tới cửa xe, bàn tay chỉ kịp chạm đột nhiên một bàn tay nắm lấy bả vai anh. Anh quay lại nhìn, lập tức bị người đó xoay cả người lại áp sát vào thân xe. Vừa định hét lên một tiếng, người đó đã giơ tay bịt chặt lấy miệng anh.
- Suỵt.
Trà Thanh Quốc Khang mở to mắt nhìn, ánh đèn nhàn nhạt trong gara hắt lại, người trước mặt anh chính là Tô Minh Châu. Biết người kia dường như đã nhận ra mình, hắn từ từ buông tay khỏi miệng anh, nói.
- Tôi tìm anh để nói tiếp chuyện hồi sáng.
Anh vẫn chưa điều chỉnh được nhịp thở, anh quay đầu tựa lưng vào cửa xe phía sau nhìn hắn.
- Cậu muốn nói gì?
Minh Châu lại giơ ra trước mặt anh sợi dây chuyền kia hỏi.
- Anh muốn lấy lại sợi dây chuyền này phải không?
Anh theo bản năng muốn giơ tay ra giật lấy lại bị y giơ cao hơn khỏi tầm với. Quốc Khang mím chặt môi nhìn y
- Cậu muốn gì?
Tô Minh Châu trả lời.
- Nói cho tôi biết, tại sao anh có sợi dây chuyền này.
Anh ngậm miệng không nói, chuyện quá khứ ấy anh chẳng muốn ai xâm phạm vào.
- Vậy tại sao cậu lại muốn biết?
Y trả lời.
- Nó liên quan tới tôi.
Anh hơi nheo mắt.
- Liên quan tới cậu?
Minh Châu gật đầu.
- Tôi cũng có một sợi dây chuyền giống y hệt.
Anh mở to mắt nhìn hắn, nhất thời chẳng biết phải nói gì. Sợi dây chuyền ngày đó chạm thành hai, mỗi người một sợi hiện tại sợi dây còn lại đang nằm trong tay y
Có lẽ nào, y chính là người đó?
Mọi thứ tới quá nhanh, quá bất ngờ khiến anh nhất thời chẳng thể nào thích nghi kịp. Quốc Khang giơ tay chạm vào gò má y
- Cậu là... Monster?
Tô Minh Châu khẽ nhíu mày, tùy ý để anh chạm tay vào mặt mình, đầu ngón tay lành lạnh.
- Monster?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro