Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8. Trao đổi

Quế Ngọc Hải sắp xếp cho Văn Toàn một vai diễn trong bộ phim. Ngày thứ hai liền dẫn cậu tới phim trường, quay đầu nhìn quanh một lượt cậu không khỏi trầm trồ, tập đoàn đứng đầu ngành giải trí có khác, mọi thứ đều hoành tráng như vậy.

Quế Ngọc Hải kéo bả vai cậu,

- Tới gặp đạo diễn một chút.

Cậu đi theo anh tới gặp Tuy Phong, anh đạo diễn này trong ấn tượng của cậu có vẻ như là một người khá ít nói lạnh nhạt, nhưng lại mang tới cảm giác an toàn. Khác với Quế Ngọc Hải  khiến cho người khác có cảm giác bị áp bức thì người đàn ông này lại mang tới cảm giác rất chắc chắn.

- Đây là Văn Toàn, sau này nhờ anh chiếu cố cậu ấy.

Ngọc Hải nói trước, cậu cũng phối hợp chào.

- Chào anh.

Tuy Phong chỉ gật đầu với cậu, sau đó bàn bạc một chút chuyện với Ngọc Hải. Bởi vì anh là tổng giám đốc của BT, không thể ở lại phim trường lâu hơn được cho nên giao cậu cho Tuy Phong  xong hắn liền nhanh chóng rời khỏi.

Còn lại một mình ở phim trường, cậu lúc này mới nhớ ra hình như bộ phim này Quốc Khang cũng góp mặt cho nên quay đầu hỏi Tuy Phong.

- Anh Quốc Khang cũng đóng phim này đúng không ạ?

Hồ Tuy Phong gật đầu.

- Đúng rồi.

Sau đó quay đầu nhìn quanh, không thấy Quốc Khang đâu cả liền ậm ờ.

- Không biết anh ấy đâu rồi nhỉ?

Tranh thủ không có cảnh quay, Quốc Khang vào trong nhà vệ sinh rửa tay. Thật ra là cũng muốn rửa mặt nhưng nghẹt nỗi có lớp trang điểm nên không thể rửa mặt được, chỉ vào rửa tay một chút.

Tiếng nước chảy ào ào trong bồn, Quốc Khang giơ tay tắt nước, dùng khăn bông lau khô tay rồi đi ra ngoài. Bộ phim mà bọn họ quay lấy bối cảnh ở bên ngoài khá nhiều, địa điểm quay này gần một nhà hàng, BT đã thỏa thuận với nhà hàng này chu cấp một vài sinh hoạt cho nên có thể tùy ý vào đi nhờ nhà vệ sinh.

Tới lúc đi ra vô ý đụng phải một người, cú va chạm không lớn, cả hai người chỉ giật mình lùi lại sau một bước. Đang định ngẩng đầu xin lỗi thì từ trong áo người kia rơi ra một vật nghe cạch một tiếng, Quốc Khang quay đầu nhìn nhận ra vật kia là một sợi dây chuyền. Sợi dây chuyền màu xanh saphie có hình giọt nước.

Vật này...

Người kia cúi đầu nhặt sợi dây chuyền này lên. Anh ngẩng đầu nhìn hắn, nhận ra đó chính là Tô Minh Châu

- Sợi dây chuyền đó...

Anh ấp úng lên tiếng, Minh Châu cầm sợi dây chuyền trên tay hơi nhướng mày.

- Hửm?

Anh nhìn đau đáu vào sợi dây chuyền trên tay hắn, hỏi.

- Vật này là cậu nhặt được phải không?

Minh Châu hỏi lại.

- Thì sao?

Rõ ràng là đàn em nhưng lại không dùng kính ngữ, Quốc Khang cũng chẳng bận tâm chuyện đó, cái anh đang quan tâm chỉ là sợi dây chuyền.

- Cái đó là tôi làm rơi.

Tô Minh Châu khẽ nhíu mày.

- Của anh?

Quốc Khang gật đầu.

- Đúng vậy, có thể trả lại cho tôi không?

Vốn cho rằng cũng chỉ là một sợi dây chuyền không có giá trị, Tô Minh Châu chắc sẽ không ngần ngại đồng ý. Chẳng ngờ tới Minh Châu thu lại sợi dây chuyền trong lòng bàn tay, bước tới áp sát anh lại lạnh giọng hỏi.

- Nó thật sự là của anh?

Đột nhiên bị áp sát như vậy, Quốc Khang không khỏi lúng túng gật đầu.

- Đúng vậy, của tôi.

Cũng may ở trên hành lang này không có người, nếu không trong hoàn cảnh hiện tại để người khác nhìn thấy thật sự rất kỳ quái. Minh Châu nheo mắt nhìn Quốc Khang nghiêm túc hỏi.

- Làm sao anh có được sợi dây chuyền này?

Ánh mắt của Minh Châu rất lạ, bình thường hắn ít khi thích giao tiếp với người khác, hiện tại lại hỏi dồn dập khiến cho đối phương ngay cả thở cũng không được. Anh nhất thời bị làm cho lúng túng, không được tự nhiên mà trả lời.

- Là... một người bạn trước đây tặng cho tôi.

Tô Minh Châu càng thêm kích động bấu lấy bắp tay anh

- Bạn? Bạn nào?

Anh ngậm miệng không nói, hỏi như thế này không phải là đã quá xen vào chuyện riêng tư của người khác rồi hay sao? Anh không trả lời hắn, chỉ im lặng giương mắt nhìn.

Ánh mắt của Minh Châu rất kỳ quái, dường như có một loại khát khao mãnh liệt vô hình. Hai người đấu mắt nhìn nhau một hồi, đột nhiên một người kêu lên.

- Á, kia có phải Tô Minh Châu không?

Một người khác lại nói.

- Còn có cả anh Quốc Khang nữa kìa.

Anh quay đầu nhìn, lại nhận ra tư thế ám muội của hai người hiện tại vội đẩy Minh Châu ra. Hắn nhìn anh, ánh mắt tối lại dường như vẫn còn chưa muốn buông tha cho anh Quốc Mỹ đã từ đâu chạy tới.

- Minh Châu, anh làm gì nãy giờ vậy? Sắp tới cảnh quay tiếp theo rồi.

Tô Minh Châu nhìn chằm chằm anh không dứt lại bị Quốc Mỹ  nắm lấy cánh tay kéo đi, mấy fan hâm mộ lại chạy tới xung quanh hắn, tới tận phim trường bất đắc dĩ bị bảo vệ ngăn lại.

Anh ngẩn người đứng lại ở dãy hành lang kia, qua lớp kính dày nhìn tới bóng lưng hắn, những nhịp thở vẫn chưa thể ổn định lại được. Sợi dây chuyền của anh đang nằm trong tay Minh Châu

- Anh Quốc Khang em là fan của anh đấy.

Anh cúi đầu nhìn, một cô bé đeo kính cận rụt rè cầm một cuốn sổ và một cây bút. Trà Thanh Quốc Khang mỉm cười cầm lấy cuốn sổ kia, cẩn thận ký tên lên trên đó. Ngày trước xung quanh có biết bao nhiêu người hâm mộ, hiện tại lại chỉ còn lại bấy nhiêu người, dù sao thời kỳ đỉnh cao của anh cũng đã qua rồi, phải dần chấp nhận với những gì thực tại mình đang có mà thôi.

Trở lại phim trường, người người náo nhiệt qua lại. Từ xa đã nhìn thấy Minh Châu quay phim cùng bạn diễn, ánh mặt trời gay gắt đổ xuống trên người hắn, phản chiếu thân hình cao lớn hoàn mỹ. Gương mặt điển trai, ánh mắt lạnh lùng thu hút không ít người trong đó, có người nói cậu chắc chắn sẽ giật giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất của truyền hình năm nay. Mà suy cho cùng với tài năng của hắn những giải thưởng này chẳng có gì là không xứng đáng cả.

- Anh Quốc Khang...

Anh nghe gọi một tiếng, quay đầu lại nhìn mới chợt nhận ra Văn Toàn từ lúc nào đã đứng ngay cạnh.

- Văn Toàn?

Cậu bẽn lẽn gãi đầu, Quốc Khang  giật mình nhìn cậu.

- Sao em ở đây?

Sở dĩ những người không liên quan sẽ không được phép vào phim trường. Cậu ái ngại cười.

- Em được nhận một vai trong phim này.

Anh càng thêm ngạc nhiên.

- Vai gì vậy?

Cậu trả lời.

- Là vai em trai của nam chính, số thời gian lên hình cũng khá.

Vai này nếu anh nhớ không nhầm thì hình như nó dành cho một ca sĩ mới nổi. Nhưng chuyện này anh chỉ thắc mắc trong lòng, sợ hỏi ra sẽ làm cậu lúng túng.

Hai người chuyện trò một vài câu, đột nhiên nghe được tiếng đạo diễn quát lớn.

- Này Tô Minh Châu!

Giật mình quay đầu lại nhìn, thấy Minh Châu đang cùng bạn diễn diễn lại phân đoạn vừa qua. Quốc Khang ngẩng đầu nhìn hắn, không tránh được đuôi mắt khẽ thu hẹp lại. Minh Châu đột ngột quay đầu về phía anh khiến anh vội vàng lảng tránh.

Tô Minh Châu âm thầm chửi trong bụng, chỉ vì một giây lỡ đưa mắt nhìn qua anh ta, mà đã để mình phân tâm trong cảnh quay vừa rồi. Sợi dây chuyền của người con trai đó, nhất định phải tìm ra nguyên nhân.

.

Buổi quay phim vẫn chưa kết thúc nhưng vai diễn của cậu ngày hôm nay đã hết rồi, tới phim trường cả ngày cũng chỉ nhận được một cảnh quay dài hai phút. Trời xế chiều đạo diễn  nói cậu có thể ra về, trưa mai mới cần phải tới. Văn Toàn chào mọi người một tiếng rồi ra về.

Vừa bước chân tới bên ngoài một chút đã nhìn thấy một chiếc Lamborghini Aventador màu đỏ chậm rãi đi lại. Văn Toàn đứng yên một chỗ chờ chiếc xe tới trước mặt mình, cửa kính xe hạ xuống Quế Ngọc Hải ngồi bên trong ngước lên nhìn cậu, thản nhiên ra hiệu.

- Lên đi.

Cái gì thì cũng có giá của nó thôi, chẳng ai tự nhiên cho không ai cái gì. Cậu không nói gì, mở cửa xe bước lên. Anh chẳng hỏi câu gì, cứ như vậy lái xe tới trước. Cậu ngồi tựa người ra sau ghế cộc lốc hỏi.

- Anh còn định cứ thế này với tôi đến bao giờ?

Quế Ngọc Hải giả bộ không hiểu cợt nhả hỏi.

- Cứ thế này là sao?

Văn Toàn nhìn hắn.

- Giữa tôi và anh, không lẽ anh cứ định qua lại mãi với tôi thế này?

Anh đột nhiên dừng xe ở lề đường, quay đầu dùng ngón tay nâng cằm cậu lên.

- Nguyễn Văn Toàn tôi không hề có ý định chỉ xảy ra chuyện tình một đêm với cậu.

Cậu nhíu mày.

- Anh nói vậy là sao?

Anh nhếch miệng cười.

- Tôi phát hiện ra cơ thể của cậu đối với tôi rất thích hợp, cảm thấy rất hứng thú.

Cậu trừng trừng nhìn hắn, Quế Ngọc Hải biết cậu uất hận nhưng không thể nói được, cho nên chỉ khẽ vuốt cằm cậu một cái cười nhạt nói.

- Chẳng phải cậu không thích về nhà sao? Vậy thì đến nhà của tôi đi, tôi sẽ cho cậu nhiều hơn thứ cậu muốn.

Văn Toàn lạnh nhạt nói.

- Sao anh biết tôi không thích về nhà?.

Anh bình thản trả lời.

- Mấy ngày vừa qua cậu có về nhà hay không tôi đều biết.

Cậu trừng hắn.

- Anh theo dõi tôi?

Anh quay đầu, đối diện con ngươi đang trừng trừng mở lớn của cậu chỉ cảm thấy người trước mặt đây giống như một con hổ con bị cắt sạch nanh vuốt, muốn phản kháng mà chỉ có thể bất lực.

- Nguyễn Văn Toàn, nói cho cậu nghe. Tôi không phải theo dõi cậu, chỉ là vốn dĩ cuộc sống của cậu lúc nào cũng nằm trong lòng bàn tay tôi.

Cậu ngậm miệng lại không nói, chuyện này chẳng cần anh nhắc cậu cũng hiểu người đàn ông này nắm giữ cuộc sống của cậu ra sao. Vốn dĩ cùng với một tỉ kia cậu đã bị cha đem bán cho anh rồi, mà chính xác ra là cậu tự mình bán thân cho anh. Hiện tại sau này hắn đến bao giờ mới buông tha cho cậu cũng là quyền của hắn mà thôi.

Ít ra, anh cũng có thể cho cậu một bước tiến để sau này có được một công việc tốt. Chẳng phải chật vật lam lũ ngoài kia, hoặc ít ra cũng là có được cơ hội mỗi ngày ở cùng với người ấy. Quế Ngọc Hải là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, hắn tất nhiên sẽ không thích những mối quan hệ dây dưa gây ảnh hưởng không tốt tới hình tượng của anh và tập đoàn ấy. Cho nên người như anh sở dĩ chỉ thích những mối quan hệ chóng vánh mà thôi, có chăng hiện tại đối với cậu chỉ là hứng thú nhất thời, quan hệ này sẽ không kéo dài lâu.

Hiện tại cậu bây giờ nhờ hắn có được một vai diễn trong bộ phim có sự góp mặt của nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, dựa vào bộ phim này cậu cũng có thể có được những bước tiến sau này. Quan hệ của cậu và anh hiện nay không ai hay biết, nếu như cả anh và cậu đều không nói ra chuyện này sẽ mãi là một bí mật. Sau này có được một bước chân vào giới showbiz rồi cậu có thể được đà mà cứ thế đi lên thôi.

Quế Ngọc Hải thấy cậu thật lâu không nói gì, ánh mắt giống như đang lạc đi tận nơi nào rồi liền dùng hai ngón tay bóp vào cằm cậu.

- Ngẩn ra làm gì vậy hả?

Văn Toàn định thần lại nhìn hắn, chỉ khẽ nhíu lông mày.

- Anh sẽ không giữ quan hệ lâu dài với tôi đúng không?

Anh giả bộ cười.

- Nếu cậu làm tôi thấy hứng thú hơn nữa tôi sẽ giữ cậu ở bên mình lâu hơn.

Văn Toàn khinh thường không nói thêm câu gì nữa, nghiêng đầu thoát ra khỏi hai ngón tay của anh, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Quế Ngọc Hải chỉ khẽ cười nhạt sau đó khởi động máy bắt đầu lái đi. Chiếc Lamborghini Aventador màu đỏ lẫn vào trong dòng xe cộ đông đúc trên đường, chẳng mấy chốc mà khuất dạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro