Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6. Sập bẫy

Đến ngày thứ tám sau khi bọn cho vay nặng lãi tới đòi nợ, bọn chúng lại tới lần nữa. Buổi tối muộn Văn Toàn trở về nhà, nhà cửa lại tan hoang. Cha Nguyễn ngồi trên sàn, bộ dạng cực kỳ thảm hại. Cậu cũng chẳng buồn ngạc nhiên, nhà cửa như vậy người không chết là được rồi.

- Không phải mới ngày thứ tám thôi sao? Tại sao bọn chúng đã tới rồi.

Cha Nguyễn ngồi ở trên sàn không nói, thật lâu sau mới ngẩng đầu nhìn cậu.

Cậu chẳng bận tâm, đi vào bên trong tắm rửa thay quần áo, xong mới đi ra ngoài nhìn Cha Nguyễn hỏi.

- Ba đã ăn gì chưa? Con nấu gì ăn nhé?

Hỏi cho có lệ vậy thôi, chắc chắn là chưa ăn gì. Cậu vừa định quay người đi vào trong, Cha Nguyễn đã gọi cậu giật lại.

- Văn Toàn.

Cậu quay đầu nhìn ông. Cha Nguyễn lảng nhìn sang chỗ khác, nói.

- Có người đồng ý cho ba vay tiền, tới đó lấy giúp ba đi.

Cậu tỏ ra khinh thường.

- Bạn của ba cũng có người tốt như vậy sao?

Cha Nguyễn gắt.

- Nói mày tới lấy thì tới đi, nhiều lời làm gì?

Cậu nói lại.

- Sao ba không tự đi?

Cha Nguyễn trả lời.

- Nhìn tao thế này còn đi được đâu?

Cậu khinh thường bĩu môi một cái nhưng cũng đi lại gần Cha Nguyễn hỏi.

Ông ta tên là gì?

Cha Nguyễn lủng lủng đáp.

- Cứ gọi là ngài Quế.

Cậu lại hỏi nữa.

- Nhà ông ta ở đâu?

Cha Nguyễn đưa cho cậu một tờ giấy ghi một dòng địa chỉ. Văn Toàn cầm lấy đi ra ngoài, taxi đắt đỏ nhưng không có chuyến xe nào giờ này chạy qua đường đó cho nên cậu cũng đành phải bắt một chuyến taxi. Địa chỉ trong tờ giấy ở khá gần trung tâm thành phố, ngồi xe một lúc cuối cùng cũng tới nơi, cậu trả tiền rồi bước xuống.

Ngẩng đầu nhìn không khỏi giật mình, tuy không quá đồ sộ nhưng ngôi nhà này cũng thuộc dạng biệt thự rồi. Ông già suốt ngày cờ bạc lại có được một người bạn giàu đến thế này. Bấm chuông cửa, người ra mở là một người đàn ông đã khá già, trên người mặc một bộ gile màu ghi. Văn Toàn lịch sự chào.

- Chào ông, cháu tới gặp ngài Quế

Người đàn ông kia nghe vậy liền hỏi.

- Cậu là Nguyễn Văn Toàn?

Cậu gật đầu.

- Vâng, là cháu.

Tuy vẫn còn đang ngạc nhiên chưa hiểu sao ông ta biết tên mình nhưng cậu vẫn nhanh nhẹn đáp lại. Người đàn ông kia tránh sang một bên nhường đường cho cậu.

- Mời vào.

Văn Toàn không được tự nhiên đi vào, biệt thự không quá rộng rãi nhưng lại rất đẹp, bố cục khuôn viên trước nhà cực kỳ hợp lý. Người đàn ông kia dẫn cậu băng qua phòng khách đi lên lầu, tới một căn phòng mới dừng lại.

- Mời cậu.

Cậu gượng gạo gật đầu, người đàn ông kia liền nhanh chóng rời đi. Cậu có chút hoài nghi, tại sao đưa tiền không ở phòng khách mà lại phải dẫn lên tận phòng riêng. Tuy trong lòng vẫn còn hoài nghi nhưng cậu vẫn đẩy cửa bước vào.

Sau cánh cửa, bên trong phòng có một mùi thảo mộc thoang thoảng dễ chịu. Văn Toàn mở mắt nhìn, trong phòng có rất nhiều đồ đạc nhưng điều đầu tiên thu hút cậu là người đàn ông mặc đồ ngủ ngồi trên ghế sofa. Bàn tay cầm tay nắm cửa chợt khựng lại, cậu kinh ngạc nhìn. Người đàn ông đó, không ai khác chính là Quế Ngọc Hải.

Hắn ngẩng đầu nhìn cậu, đuôi mắt khẽ cười, khóe miệng nhẹ cong lên. Trên bàn trước mặt đặt một chai rượu vang đỏ và một ly uống dở còn chút rượu cạn bên dưới. Cậu nhìn hắn, có gì đó từ trong buồng phổi đẩy lên khiến ngực cậu tức nghẹn không thở được. Văn Toàn không nói một lời, trực tiếp quay người bước ra khỏi phòng.

Vừa bước được vài bước trên hành lang, bả vai đã bị người kia giữ lại. Hắn ghim cậu vào tường, chỗ bả vai bị hắn bấu vào đau nhức.

- Có biết đêm muộn như vậy rồi tôi vẫn phải thức để đợi cậu vậy mà không nói một câu đã trực tiếp bỏ đi rồi sao?

Văn Toàn ngẩng đầu nhìn hắn trừng trừng, nghiến răng nói.

- Tôi không có gì để nói với anh hết.

Cậu nói xong dùng tay đẩy vào ngực hắn thoát ra, tức tối bỏ đi. Hắn đứng ở phía sau, không nhanh không chậm hỏi.

- Nguyễn Văn Toàn, cậu còn chưa hiểu sao? Ba cậu đã bán cậu cho tôi rồi.

Bước chân đột ngột chậm dần, cuối cùng là dừng hẳn. Cậu đứng sững ở trên hành lang nhưng không quay đầu nhìn lại. Một câu kia của Quế Ngọc Hải khiến cậu phải dừng bước. Hắn nhìn bóng lưng cậu, khe khẽ cười.

- Với giá một tỉ đồng, ba cậu đã đồng ý bán cậu cho tôi.

Cậu rũ mi, trong cổ họng có gì đó đắng ngắt. Cậu quay đầu nhìn hắn hỏi.

- Tư cách gì chứ? Tư cách gì ông ấy có quyền bán? Tư cách gì anh có quyền mua tôi?

Quế Ngọc Hải không trả lời, ánh mắt của cậu chẳng biết là đang mang theo cảm xúc gì. Một nửa là tức giận, một nửa là đau thương, tựa như tâm can đã chết lặng. Hắn khẽ nhíu mày, lần đầu tiên chẳng thể hiểu được rốt cuộc một ánh mắt ấy mang theo ý nghĩa gì.

Cậu quay đầu rời đi, bóng lưng bị ánh đèn vàng nhạt trên hành lang hắt lại đau đớn. Văn Toàn bắt xe về nhà, cậu cần phải tìm người đàn ông đó nói chuyện cho ra lẽ, không ngờ tới một người cha lại có thể đang tâm bán con mình. Từ xa bước vào trong con hẻm dẫn vào nhà đã nghe được vài tiếng âm thanh hỗn loạn, cậu hoảng hốt vội chạy về nhà.

Bọn cho vay nặng lãi lại tới, cha cậu đang bị bọn chúng đánh dã man. Mọi cơn giận nhất thời tiêu tan đi hết, cậu vội chạy tới níu lấy tay gã cầm đầu.

- Anh nói cho chúng tôi mười ngày cơ mà? Sao bây giờ chưa đúng hẹn đã tới?

Gã quay đầu trợn mắt nhìn cậu, dùng ngón trỏ ấn vào trán cậu một cái.

- Ông đây không cho mày gia hạn nữa, bây giờ tao muốn đòi tiền ngay. Sao hả? Có tiền thì mau trả đi.

Cậu cắn môi, hiện tại lúc này làm gì có tiền. Gã trợn mắt với đàn em quát lên.

- Đánh lão tiếp cho tao.

Bọn đàn em nghe lệnh tiếp tục dùng gậy đánh, Cha Nguyễn rú lên từng tiếng thống khổ không ngừng van xin. Cậu sợ hãi vội kéo cánh tay gã.

- Tôi xin ông, xin ông làm ơn hãy dừng lại. Còn đánh nữa chắc chắn cha tôi sẽ chết mất.

Gã nhìn cậu cười khẩy.

- Lão chết thì sao? Cũng chỉ là một mạng người vô dụng.

Văn Toàn hoảng sợ quay đầu nhìn Cha Nguyễn, khuôn mặt ông đã bị đánh tới biến dạng ngẩng đầu lên nhìn cậu.

- Văn Toàn... cứu ba... Toàn...

Văn Toàn tức giận gào lên.

- Đã nói ba ngay từ đầu rồi ba còn cố chấp như vậy? Bây giờ ba lại còn định bán cả con nữa, ba bảo con phải làm sao chứ? Con phải làm sao đây?

Cha Nguyễn nằm ở dưới sàn, bật khóc.

- Ba xin lỗi...Toàn... xin lỗi con...

Cậu bất lực, chẳng biết phải làm gì. Tuy rằng suốt hai mươi ba năm qua cha cậu chưa từng một lần làm tròn trách nhiệm của một người cha đối với cậu, nhưng điều đó không có nghĩa nhìn thấy ông như vậy cậu không động lòng. Tình cha con máu mủ ruột thịt, cậu không thể nhắm mắt làm ngơ.

Gã cầm đầu kia đột nhiên quay sang nhìn cậu, nói một câu.

- Không phải đã có người mở ra cho cậu một cơ hội rồi sao?

Cậu ngẩng đầu, nhất thời chưa hiểu lắm liền hỏi lại.

- Anh nói vậy là sao?

Gã cười nhạt.

- Cậu trai trẻ, ở đời này có câu tục ngữ đứng dưới mái hiên nhất định phải cúi đầu. Đối với những người có địa vị cao hơn cậu không nên cố chấp.

Cậu mở to mắt, nhất thời hiểu ra hàm ý gã đang nói tới là gì.

- Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều là do Quế Ngọc Hải làm?

Gã kia không nói, nhưng nụ cười nhàn nhạt đó chứng tỏ gã không hề phủ nhận. Cậu cúi đầu, một sự thật bàng hoàng diễn ra trong đầu cậu. Hóa ra tất cả những sự việc xảy đến đều là do một tay gã đàn ông cặn bã đó làm.

Người đàn ông đó, rốt cuộc hắn là ai?

Là ai mà có thể dễ dàng xoay chuyển cuộc sống của cậu dễ dàng như vậy. Phía sau lưng bỗng chốc chợt run lên, tay chân Văn Toàn cũng bủn rủn. Cảm giác có một luồng khí tức áp đảo cậu, nghẹn tới không thở được.

Cuộc sống này, vốn dĩ không công bằng. Kẻ có tiền thì đạp lên dư luận mà sống, kẻ không có tiền thì đành chấp nhận trở thành món đồ chơi trong tay người ta. Xã hội này vốn đốn mạt như vậy, công bằng là gì? Luật pháp là gì? Tất cả cũng chỉ đều nằm trong tay bọn chúng mà thôi, trong xã hội này một hạt cát như cậu chẳng có quyền gì đối đầu với bọn họ.

Văn Toàn không ngẩng đầu, chậm rì rì nói.

- Dừng lại đi.

Gã kia nhìn cậu, biết cậu thanh niên này cuối cùng cũng hiểu chuyện rồi cho nên ra lệnh cho đám đàn em.

- Dừng lại.

.

Quế Ngọc Hải ngồi trong phòng, ngẩng đầu nhìn đồng hồ cũng đã gần mười hai giờ đêm, khẽ cười nhạt uống một ly rượu. Quản gia gõ cửa phòng hắn, thông báo.

- Thiếu gia, cậu ấy lại tới rồi.

Hắn gật đầu.

- Tôi biết rồi.

Quản gia cúi chào rồi lui người rời đi. Quế Ngọc Hải ngẩng đầu nhìn Văn Toàn, nhếch miệng cười.

- Quay lại à? Bình thường tôi phải ngủ trước mười một giờ đêm đấy, hôm nay cậu làm quá mất giấc ngủ của tôi rồi.

Cậu không nói gì, quay người đóng cánh cửa phía sau lưng lại chậm rãi bước đến trước mặt hắn. Hắn chăm chú nhìn người con trai trước mặt, tự hỏi cái con người bướng bỉnh này nếu như bị bức ép tới đường cùng thì sẽ thế nào?

Cậu rũ mi, cắn mạnh vào môi dưới một cái nói.

- Đánh tôi đi.

Hắn cười nhạt, bất đắc dĩ xoa bóp hai bên thái dương của mình.

- Chuyện quái gì thế này?

Văn Toàn nhìn hắn.

- Anh không phải làm tất cả những chuyện đó là để trả thù cái tát tôi đánh anh sao?

Quế Ngọc Hải cười nhạt.

- Chỉ như vậy là đủ? Thế giới này với cậu tốt đẹp quá rồi?

Cậu ngậm miệng lại, chẳng biết phải nói gì. Người đàn ông này quá sức nham hiểm, cậu cơ bản lúc này chẳng có tư cách gì phản kháng. Hắn rót một ly rượu, phun ra một câu.

- Quỳ xuống.

Cậu mở mắt nhìn hắn, người kia không ngẩng đầu sườn mặt hắn nghiêng nghiêng chăm chú nhìn theo ly rượu.

Trong phòng ngủ một màu vàng nhạt lờ mờ từ ánh đèn đầu giường, rượu trong ly sánh lên màu đỏ thẫm, mùi hương nồng đậm. Hắn nói xong một câu cũng chẳng bận tâm người kia như thế nào, rót xong rượu lại tự mình uống.

Văn Toàn nắm chặt hai tay, mi mắt lặng lẽ rũ xuống. Cũng chẳng cần phải phân vân quá nhiều, tự tôn của cậu bị hắn chà đạp cũng chẳng còn cách nào cứu vãn. Điều quan trọng bây giờ là năm mươi triệu và mạng sống của ông già.

Cậu mím môi, không tình nguyện quỳ xuống. Nền nhà lát đá hoa cương, đầu gối chạm vào liền đau nhức, đau tới ngay cả tim cũng cảm nhận được.

Thật sự nhục nhã.

Hắn hả hê nhìn con mồi đã không còn giương nanh múa vuốt nữa, đắc ý nhếch miệng. Hắn kéo cằm cậu lên, nhanh như chớp hôn xuống.

Cậu giật mình vội đẩy hắn ra, mất thăng bằng ngã ngồi về đằng sau. Cậu trợn mắt nhìn hắn.

- Không phải anh nói chỉ quỳ xuống thôi sao?

Hắn cười nhạt.

- Tôi chưa bao giờ nói chỉ quỳ xuống là xong chuyện.

Quế Ngọc Hải đứng dậy cầm cánh tay của cậu kéo lên, cậu hoảng sợ nhìn hắn.

- Này, dừng lại.

Cậu không phải đồ ngốc, hắn đã hôn cậu như vậy chắc chắn sẽ không đơn giản buông tha như thế. Hắn kéo cậu lại giường, trực tiếp quăng lên.

Cậu lật đật bò dậy, hoảng hốt nhìn hắn.

- Khoan đã, tôi không thể làm chuyện này được.

Hắn cởi đai lưng ra vứt xuống giường.

- Đã bước tới đây rồi cậu cho rằng còn có thể nguyên vẹn để trở về hay sao?

Cậu lớn tiếng.

- Tôi không phải trai bao.

Hắn áp sát lấy cậu, nửa bờ ngực trần lộ ra sau cổ áo.

-Một tỉ đổi lấy thân thể của cậu, Nguyễn Văn Toàn. Cậu còn đắt giá hơn cả trai bao đấy.

Hắn nói xong liền đè cậu xuống giường, cúi đầu mạnh bạo hôn lên môi cậu. Nụ hôn này cuồng nhiệt như dã thú vậy, khiến cậu  nghẹn không thở được, cậu ra sức giãy giụa khỏi hắn.

Cổ tay bị ghim xuống giường, cậu á miệng cắn mạnh vào môi dưới của hắn, máu tươi mằn mặn tràn vào trong miệng.

Hắn lập tức buông cậu ra, giơ tay quệt ngang khóe miệng, trên đầu ngón tay một màu đỏ tươi. Ánh mắt hắn lập tức tối sầm lại.

- Mẹ kiếp! Làm như tôi ức hiếp cậu vậy! Không cam lòng thì bước xuống khỏi giường của tôi đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro