Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4. Cạm bẫy

Tiến Đạt đẩy cửa bước vào văn phòng tổng giám đốc, Quế Ngọc Hải đang ngồi bên trong chăm chú nhìn một bức ảnh trên mặt bàn. Anh liếc nhìn một cái, khinh bỉ nói.

- Đừng nói với tôi cậu chết mê chết mệt thằng nhóc đó rồi?

Quế Ngọc Hải hừ nhẹ một tiếng, đem tấm ảnh của cậu lật úp lại. Vốn dĩ chưa từng nghĩ tới mình sẽ để tâm đến một người dưng lâu như vậy, nhưng cái cậu con trai đó con mẹ nó gan cũng thật là to, cho tới bây giờ nghĩ lại cảm giác má vẫn còn bỏng rát.

Tạm thời gác mối thù kia sang một bên, hắn ngẩng đầu nhìn anh

- Lại gì nữa thế?

Anh nhàn nhạt trả lời.

- Buổi casting cho bộ phim mới cậu cũng phải tới chứ? Đạo diễn Trần mới liên lạc với tôi.

Hắn gật đầu đứng dậy.

- Tất nhiên là phải tới rồi, Tô Minh Châu đã tới chưa?

Anh trả lời.

- Tôi đã liên lạc với Quốc Mỹ, bảo cậu ấy sắp xếp lịch trình rồi.

Quế Ngọc Hải tùy ý gật đầu, thật ra nói là casting cho có lệ chứ diễn viên chính đều đã được sắp xếp cả rồi, hiện tại chỉ cần thay đổi một vài diễn viên phụ mà thôi.

Trà Thanh Quốc Khang cùng quản lý tới BT, hôm nay casting cho bộ phim mới. Có một vài phóng viên đã đợi sẵn ở bên ngoài, chỉ chực chờ diễn viên bước xuống là lao tới phỏng vấn, sống ở trong ngành công nghiệp giải trí này đôi khi có những thứ cảm thấy phiền hà muốn chết cũng vẫn phải cố gắng chịu đựng.

Đi ở trên hành lang từ xa đã nhìn thấy hai người đàn ông đi tới, quản lý cố ý đi sau Quốc Khang thấp giọng thì thầm.

- Người mặc âu phục màu đen đó là Quế Ngọc Hải, tổng giám đốc của BT.

Quốc Khang cẩn thận gật đầu, đi một lúc hai bên đã liền chạm mặt.

- Chào tổng giám đốc Quế.

Anh là người mở lời trước, Ngọc Hải cũng phối hợp gật đầu vui vẻ đáp lại.

- Chào anh, tôi đã nghe rất nhiều ca khúc của anh đấy.

Hai bên xã giao chào hỏi sau đó cùng đi vào bên trong, Tô Minh Châu cùng Quốc Mỹ đã ngồi sẵn trong đó. Tới lúc mọi người tới đông đủ buổi casting mới bắt đầu. Hôm qua lịch làm việc kín quá, hôm nay có chút mệt mỏi, Quốc Khang chống tay vào trán lén lút xoa bóp một chút. Đột nhiên lại cảm thấy ở sau bàn tay của mình có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào, anh bỏ tay xuống ngẩng đầu lên nhìn đột nhiên nhận ra ánh mắt đó là của Minh Châu.

Đột nhiên ánh mắt hai người chạm nhau, Tô Minh Châu cũng không có ý định tránh né, một mực nhìn anh chằm chằm như vậy. Nhưng Quốc Khang lại cảm thấy không được tự nhiên, anh quay đầu lảng tránh đi ánh nhìn của hắn, giả vờ như không biết.

Buổi casting chiếm cả một buổi chiều, tới khi xong cũng đã tới buổi tối. Quế Ngọc Hải lên tiếng nói muốn mời mọi người một bữa ăn cho nên tất cả thống nhất sẽ tới nhà hàng gần đó. Quốc Khang cũng không ngần ngại cùng quản lý tới đó, dù sao tiệc giao lưu thế này chắc chắn có lợi.

Ban ngày bán hàng ở trong tiệm tạp hóa, buổi tối lại tới bar làm phục vụ bàn. Công việc của Văn Toàn lâu nay vẫn là như vậy, ra trường cũng đã được một thời gian, tuy nói không vội vàng nhưng bằng cấp kia lại không thể giúp cậu xin được việc làm. Ở cái thời đại mà xã hội bị đồng tiền thao túng thế này, chỉ một tấm bằng thật khó để xin được công việc tử tế. Cậu cũng không vội, tạm thời kiếm một vài đồng sống qua ngày.

Vừa chào tạm biệt chị chủ quán ở tiệm tạp hóa, Văn Toàn bắt xe chạy tới bar Mê Hoặc. Còn chưa mặc được đồng phục vào quản lý đã tới gọi cậu. Hai người đứng ở trên dãy hành lang vắng, đâu đó vẫn vọng tới tiếng nhạc xập xình. Anh quản lý dường như rất khó xử, gãi đầu gãi tai nói.

- Văn Toàn này, anh mới nhận được thông báo ở bên trên ra lệnh phải cho em nghỉ việc.

Cậu ngạc nhiên hỏi.

- Sao ạ?

Quản lý thở dài.

- Chuyện này anh cũng không rõ lắm, nhưng là giám đốc đã đích thân chỉ định.

Văn Toàn bối rối hỏi.

- Nhưng... chuyện gì cũng phải có nguyên nhân của nó chứ?

Người quản lý liếc mắt nhìn xung quanh, xác định không có ai mới cúi đầu ghé tai cậu nói nhỏ.

- Thật sự anh cũng rất quý em, nhưng chuyện này nghe nói là em đã làm mất lòng khách. Đừng nói với ai chuyện này, anh chỉ nghe nói như vậy thôi.

Văn Toàn mở to mắt nhìn anh quản lý, anh ta liền vội vàng kéo vai cậu bảo cậu hãy bình tĩnh.

- Chuyện này, em nghĩ lại xem có đắc tội với ai không?

Khuôn mặt của Quế Ngọc Hải  bỗng chốc lướt qua trong đầu, cậu cắn chặt môi, gã đàn ông cặn bã đó không những biến thái mà còn đê tiện như vậy. Cậu tát hắn một bạt tai hắn liền khiến cậu bị đuổi việc, cậu căm giận nắm chặt nắm tay. Anh quản lý lại khuyên bảo cậu.

- Văn Toàn, em thật sự còn trẻ như vậy anh muốn khuyên bảo em vài điều. Ở đời này có những người không phải muốn đụng vào là có thể tùy ý đụng vào được đâu.

Cậu ra về, những lời của anh quản lý vẫn còn lảng vảng trong đầu cậu. Ở đời này có những người không phải muốn đụng vào là có thể tùy ý đụng vào được ư? Thật nực cười. Cũng chỉ là một công việc phục vụ bàn vặt vãnh, hắn tưởng rằng khiến cậu bị đuổi việc rồi là đã gây được khó khăn với cậu sao? Thật ấu trĩ.

Trở về nhà, kỳ lạ hôm nay điện đóm sáng hơn mọi khi. Mở cửa nhà, cha già hôm nay cũng không say xỉn, nhìn thấy cậu liền hớn hở chạy tới kéo cậu vào phòng.

- Toàn, tới đây. Chúng ta sắp giàu to rồi.

Cậu còn đang bực mình chuyện kia, thấy lão cha già hôm nay phấn khởi kéo mình như vậy có chút cáu gắt.

- Ba làm sao vậy?

Cha Nguyễn không quản thái độ cáu gắt của cậu, kéo tay cậu ngồi xuống.

- Chú Phan nhà bên kia giới thiệu ba đầu tư cổ phần vào một công ty của Pháp, cổ phiếu giá rất rẻ, vài tháng nữa chỗ cổ phiếu này tăng giá bán đi chúng ta sẽ được thật nhiều tiền.

Cậu tuy không hiểu lắm nhưng vẫn cảm thấy chuyện này thật nhảm nhí, liền gạt đi.

- Ba đừng nghĩ tới chuyện viển vông nữa được không? Chúng ta nghèo như vậy tiền đâu ra mà đầu tư cổ phiếu? Với lại cơ hội tốt như vậy lại dễ dàng rơi vào tay chúng ta sao?

Cha Nguyễn vỗ đầu cậu một cái.

- Mày thì biết cái gì? Làm ăn có lãi không chịu, suốt ngày cắm đầu vào cái tiệm tạp hóa với mấy chai rượu trong quán bar kia thì tới bao giờ mới giàu.

Văn Toàn ngẩng đầu tức giận nói.

- Ba nói chuyện cũng phải biết suy nghĩ một chút chứ? Chuyện này chẳng có gì đáng tin cả, công ty ấy ở đâu? Kinh doanh gì ba phải nắm rõ chứ?

Cha Nguyễn bực mình đứng dậy lớn tiếng.

- Tao không cần mày phải bận tâm tới chuyện làm ăn của tao nữa, tới tới lúc tao giàu rồi thì đừng có chạy tới mà quỳ dưới chân tao xin ăn.

Cha Nguyễn nói xong giận dữ đi vào trong phòng, cậu cũng chẳng thèm quan tâm. Tra một vài trang mạng tìm việc làm, kết quả đều thấy không thích hợp. Cậu chán nản ngả người nằm lăn ra sàn, lấy hơi thở dài một tiếng, cuộc sống này thật khó khăn biết bao nhiêu.

.

Tiến Đạt vừa ra ngoài nghe điện thoại, tới lúc đi vào liền ghé tai nói với Ngọc Hải.

- Giám đốc Lê mới gọi điện, nói ông ta đã cho Nguyễn Văn Toàn nghỉ việc rồi.

Hắn đang nhấp một ngụm rượu, nghe vậy không khỏi đắc ý nhếch miệng cười.

- Tốt lắm.

Anh nhìn hắn, ánh mắt không nhìn ra hàm ý.

- Tôi thật tò mò không biết hôm ấy ở trong phòng giữa hai người xảy ra chuyện gì khiến cậu phải ghi thù với cậu ta như vậy?

Hắn không trực tiếp trả lời, nhớ lại chuyện đó chỉ càng làm hắn tức giận. Cho nên giả bộ nhàn nhạt nói.

- Chuyện này đã đáng là gì, tôi còn nhiều trò vui hơn nữa cơ.

Tiến Đạt cười khẩy một tiếng.

- Quế Ngọc Hải cậu thật nham hiểm.

Hắn không nói gì, suy cho cùng một câu kia của anh nói về hắn đâu có sai. Con người của hắn hoặc là không thèm để tâm, nhưng là nếu đã để tâm hẳn sẽ "chăm sóc" người đó rất tận tình. Nguyễn Văn Toàn, con người ngu ngốc không có đẳng cấp đó giám sỉ nhục hắn, cho rằng cậu ta có thể yên ổn sống tốt được hay sao? Những gì mà hắn vừa làm chỉ là bước đầu thôi, Quế Ngọc Hải chắc chắn bắt cậu ta phải quỳ dưới chân hắn.

Tiến Đạt quay đầu, bữa tiệc khá đông người. Nhìn trong đám đông không thấy Tô Minh Châu  đâu, anh nhíu mày.

- Tô Minh Châu đâu nhỉ?

Quế Ngọc Hải trả lời.

- Hình như là đi vệ sinh rồi.

Quốc Khang ngồi ở trong bữa tiệc, ở đây có rất đông người, cũng rất ồn ào. Giới nghệ sĩ cũng có một vài cái tên quen thuộc, nhưng anh cũng không quen lắm, dù sao chuyên ngành của anh cũng không phải diễn viên.

Một nữ nghệ sĩ ít có tiếng tăm vô ý đổ rượu vang vào áo anh, cô vội vàng cúi đầu xin lỗi.

- Xin lỗi, tôi vô ý quá. Thật xin lỗi.

Quốc Khang vội xua tay.

- Không có gì.

Anh đứng dậy đi ra khỏi phòng tìm tới nhà vệ sinh định gột sạch vết bẩn trên áo. Trong nhà vệ sinh của nhà hàng này cũng không có người, Quốc Khang soi mình trong gương cẩn thận gột đi vết rượu vang trên áo, mất một lúc mới xong, anh chỉnh trang lại trang phục của mình rồi mới rời khỏi.

Tới lúc quay người rời đi, sau gót chân vô tình rơi xuống một sợi dây chuyền.

Cửa phòng vệ sinh vừa đóng lại, buồng vệ sinh ngay gần đó liền mở ra. Tô Minh Châu bước ra ngoài, tới gần chiếc gương lớn chỉnh trang lại cổ áo, giầy dưới chân liền đạp phải một vật. Cúi đầu nhìn, dưới chân là một sợi dây chuyền. Y nhíu mày nhấc sợi dây chuyền lên, mặt đá dây chuyền màu xanh saphie hình giọt nước.

.

Ngày thứ hai đi làm, ngay cả cửa hàng tạp hóa cũng không nhận người nữa. Cậu trợn mắt kinh ngạc nhìn chị quản lý.

- Tại sao vậy chị?

Chị quản lý khó xử giải thích.

- Giám đốc nói đang giảm nhân sự, chị cũng không còn cách nào. Lương của tháng này chị trả hết cho em.

Cậu rũ mi, chào một tiếng rồi ra về, chỉ sau một ngày cậu bỗng dưng thành đứa thất nghiệp. Tiền lương trong tay nhiều hơn mọi tháng, nhưng với số tiền này chẳng biết tiêu được trong bao lâu. Trở về nhà, cha già không có nhà, cậu vào bếp nấu mỳ ăn, hết gạo rồi lát nữa phải tự mình đi mua.

Ăn xong tới cửa hàng mua một thùng gạo, sau đó chẳng vào phòng nữa mà nằm luôn ra ghế sofa ngủ thẳng tới buổi chiều. Đang ngủ ngon bỗng nhiên nghe được tiếng mở cửa, ngóc đầu lên nhìn thấy Cha Nguyễn đã về, chẳng biết đi đâu mà quần áo chỉnh tề gớm.

- Ba đi đâu về vậy?

Cha Nguyễn liếc nhìn cậu một cái, thủng thẳng vừa cởi giầy đi vào trong nhà vừa trả lời.

- Có chút việc, không đi làm à?

Cậu nằm trở lại trên ghế, chán nản thở dài.

- Nghỉ rồi.

Cha Nguyễn chỉ nhếch miệng cười nhạt một cái sau đó đi vào trong phòng. Cậu ngẩng đầu nhìn trần nhà, cuộc sống này thật khó khăn quá, quay đầu nhìn lại trong tay đã chẳng còn lại gì.

Nửa tháng trôi qua cũng không kiếm được việc làm, đi tới đâu cũng đều không có người nhận, Cha Nguyễn dạo gần đây không còn say xỉn nữa, thường xuyên quần áo chỉnh tề ra ngoài. Lúc đi ra khỏi cửa nhìn thấy cậu đang gặm bánh mỳ, Cha Nguyễn nhìn cậu khẽ cười.

- Không cần phải lo việc làm nữa, cứ ở nhà mà chơi.

Văn Toàn trợn mắt nhìn, bóng Cha Nguyễn lại khuất sau cánh cửa. Rốt cuộc là dạo gần đây đã xảy ra chuyện gì, Cha Nguyễn vẫn thường xuyên thất thường như vậy. Cuối cùng thêm một tuần sau nữa, cậu cuối cùng cũng hiểu tại sao.

Hôm đó đang giặt quần áo đột nhiên nghe thấy rầm một tiếng giống như tiếng phá đồ, cậu vội vàng chạy ra nhìn, đứng ở giữa phòng khách thấy cánh cửa đã bị gãy bản lề. Cậu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, một đám người ăn mặc bặm trợn, xăm trổ đầy mình vác gậy gộc xông vào.

- Các người là ai?

Một trong đám đó, dường như là kẻ cầm đầu quát lên.

- Nguyễn Quang Minh đâu rồi?

Cậu nhìn bọn họ, vừa sợ hãi vừa hoang mang hỏi.

- Các người tìm ba tôi làm gì?

Tên đó trừng mắt nhìn cậu, trực tiếp bước về phía cậu. Văn Toàn  theo bản năng lùi lại vài bước đụng phải tường, gã đó vươn tay xốc lấy cổ áo cậu lên.

- Ba mày vay tiền bọn tao, giờ không trả thì thế nào hả?

Văn Toàn hoảng sợ.

- Vay? Vay tiền?

Gã kia cười nhạt gầm lên.

- Đúng vậy! Là một tỉ một tỉ đấy oắt con. Mày có tiền trả cho lão không hả?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro