Chap 39. Chẳng ai thương em
Buổi chiều hôm đó, Văn Toàn nói với đạo diễn cậu muốn về sớm, anh nghe xong cũng gật đầu. Mở điện thoại ra nhìn, hiện tại mới chưa tới bốn giờ chiều. Trời cuối thu nhanh tối, Văn Toàn trong đầu nghĩ tranh thủ thời gian đi từ đây cho tới đó chắc cũng không quá muộn.
Bước ra khỏi khu vực phim trường, cậu quay đầu một cái, đột nhiên lại nhìn thấy ở bên kia đường, chiếc Lamborghini Aventardo màu đỏ quen thuộc, bị làm cho ngạc nhiên mà dừng lại nhìn. Bên ngoài cửa xe, người đàn ông mặc âu phục màu đen, cổ áo trắng bẻ ra ngoài gọn gàng, từ xa cũng toát lên được một tầng khí thế vương giả.
Người ta nói, những người có phong thái riêng, trên người tự sẽ tỏa ra một loại khí thế của riêng mình. Văn Toàn tuy không phục nhưng mà cũng phải chấp nhận điều đó. Quế Ngọc Hải quay đầu, nhìn thấy người kia bước ra cũng không động đậy nhiều, chỉ là cử động đầu hướng mắt về phía cậu.
Cậu băng qua đường, bước tới trước mặt hắn.
- Anh về trước đi, hôm nay tôi có chuyện riêng. Buổi tối tôi sẽ bắt xe về nhà sớm.
Cậu hòa nhã nói, mong rằng với loại thái độ này hắn sẽ dễ dàng để cậu đi. Nói xong cũng không nhìn, liền quay đầu bước đi.
Hắn ở phía sau hai tay bỏ trong túi quần, nhìn cậu quay đầu bước đi mới đẩy người đứng thẳng dậy. Không bước theo cậu mà chỉ đứng yên chỗ đó nói.
- Lên xe đi, tôi đưa em tới nghĩa trang.
Cậu dừng bước, đế giầy chà vào sỏi dưới chân lạt sạt. Cậu quay đầu nhìn hắn, ánh mắt cực kỳ khó hiểu.
Xe chạy ra khỏi trung tâm thành phố, Văn Toàn tựa đầu vào kính xe trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa. Hôm nay là ngày giỗ của mẹ cậu, cũng chẳng biết có đúng ngày này hay không, chỉ biết cha cậu nói với cậu bà ấy mất vào ngày này. Mẹ cậu mất khi sinh cậu được hơn một tháng, chẳng biết là vì nguyên nhân gì. Cha cậu vô tâm, mỗi lần nhắc tới bà ông đều cáu gắt.
Trong ấn tượng của cậu, chẳng hề có bất kỳ cảm giác nào về mẹ. Bởi vì chưa từng một lần biết đến, cho nên cũng chẳng có gì nhớ nhung. Chỉ là cái thứ cảm giác thiêng liêng đó, vẫn để lại trong lòng cậu nỗi day dứt một chút.
Nghĩa trang thành phố đặc biệt rộng lớn, vào giờ này cũng chẳng có mấy người, lác đác thấy được vài cái bóng. Văn Toàn ôm một bó cúc trắng, đặt xuống trước bia mộ.
Cũng đã từng nói không có ấn tượng gì, cho nên cậu đứng trước mộ bà cũng chẳng có nhiều tâm sự. Ở trên mộ bia, ngay cả ảnh cũng không có, chỉ khắc một dòng tên, và ngày tháng năm mất. Ngay cả mặt bà, cũng chưa từng một lần nhìn.
Quế Ngọc Hải đứng ở phía sau, nhìn thấy cậu lặng người đứng bất động như vậy, chỉ bước tới bên mộ ngồi xuống, nhặt đi một vài nhánh cỏ dại.
- Cảm giác thế nào?
Cậu nhìn bia mộ, chậm rãi trả lời.
- Không có cảm giác gì cả.
Hắn ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt vô cảm nhưng vẫn vương nét buồn của cậu.
- Đã từng khao khát có mẹ chưa?
Văn Toàn mím môi, phút chốc liền im lặng. Cậu bỗng nhiên ngước mắt, nhìn lên trời, đáy mắt hơi đọng nước.
- Ngày nhỏ nhìn thấy bạn bè có mẹ, đã từng mong được có. Nhưng khi lớn lên phát hiện người chết không thể sống lại, cho nên đã thấy quen rồi.
Rõ ràng là muốn khóc, lại ngẩng đầu để nước mắt chảy ngược vào trong. Cậu có một tuổi thơ bất hạnh, không những thiếu thốn vật chất mà cả tình thương nữa. Mất mẹ khi mới chào đời không lâu, cha cậu ấy lại chưa từng bù đắp khoảng trống tình thương đó cho cậu.
Nhìn thiếu niên trước mặt gắng gượng không rơi nước mắt, Ngọc Hải đứng dậy. Vươn tay một cái kéo được cậu tựa vào vai mình.
- Dựa vào đây, sẽ không ai nhìn thấy em khóc.
Cậu khép mi, nước mắt tràn ra lăn xuống gò má. Ở trong vòng tay của hắn, hiện tại kỳ lạ không hề bài xích gì.
Quế Ngọc Hải đứng yên để cho cậu tựa vào, thân ảnh hai người ở nơi đó bị ráng chiều hắt vào một màu đỏ au. Không cần vươn tay ôm lấy, chỉ cần thực sự là nơi để cậu có thể tựa vào.
Nếu gia đình không cho em được đủ yêu thương, tôi sẽ là bù đắp cho em tất cả những khoảng trống đó.
.
Thời điểm Ngọc Hải và Văn Toàn rời khỏi nghĩa trang đã là chập choạng tối, hắn bẻ tay lái sang một hướng rẽ. Văn Toàn đang chống cằm nhìn ra ngoài liền nhíu mày.
- Anh định đi đâu vậy?
Đây không phải là hướng về nhà. Hắn vừa lái xe, vừa trả lời.
- Về nhà của em.
Cậu sa sầm khuôn mặt.
- Tôi không muốn về ngôi nhà đó.
Vốn dĩ quan hệ của cậu và cha không tốt, nhưng hôm nay dù gì cũng là ngày giỗ của mẹ cậu, về nhìn xem ông ấy thế nào. Ngọc Hải giả như không nghe lời cậu, lái xe về hướng ngoại ô.
Nhà của cha cậu ở trong một khu nhà cấp bốn, hẻm vào quá nhỏ xe lại phải đậu ở bên ngoài. Cậu ngoài miệng nói không muốn về nhà, nhưng tới đây rồi thì vẫn phải ngoan ngoãn bước theo. Vẫn là con đường đầy rêu phong, bẩn thỉu và nghèo hèn, con đường mà trước đây cậu đi mòn giày vải.
Văn Toàn ở phía sau, nhìn Ngọc Hải ở phía trước hỏi.
- Sao anh biết đường tới nhà tôi?
Hắn không quay đầu, trả lời.
- Vì em thôi.
Cậu ở phía sau nhíu mày.
- Gì mà vì tôi chứ?
Hắn chỉ giả bộ đùa cợt cười.
- Quan tâm nhiều như vậy làm gì?
Hai người dừng lại trước một căn nhà cũ kỹ, hắn vươn tay gõ cửa. Một hồi rồi ba hồi, chẳng có ai ra mở. Cậu không đợi hắn gõ thêm, đẩy cửa đi vào.
- Đừng gõ cửa nữa, ông ấy say rượu ngủ rồi.
Hắn nhìn cậu lướt qua mắt mình, sau đó cũng đi theo. Một mùi hăng nồng ngột ngạt khó chịu xộc tới, trên sàn đầy những vỏ lon rượu, cha Nguyễn như những lần say rượu trước đây, nằm dài ở trên ghế
Văn Toàn đứng ở giữa phòng, nhìn người đàn ông râu ria ngày càng mọc dài. Ngày nào cũng say, ông ấy nhớ gì đến ngày giỗ của mẹ chứ. Rốt cuộc cậu tới đây để làm gì?
Cậu thấy mình đúng là đứa ngốc, còn từng nói sẽ không bao giờ quay lại đây. Vừa định quay đầu bước ra cửa, hắn đã ngăn cậu lại.
- Đi đâu?
Cậu cắn răng.
- Đi về nhà.
Hắn nói.
- Đây cũng là nhà của em.
Ngọc Hải nói một câu khiến cậu cũng phải ngẩng đầu nhìn. Hắn để cậu đứng ở đó, tiến tới lay người đàn ông kia dậy.
- Chú Nguyễn.
Gọi tới tiếng thứ ba cha cậu mới lười biếng mở mắt, bộ dạng cực kỳ khó chịu nhưng thời điểm vừa nhìn thấy hắn đã phải vội bật dậy nhìn.
- Tổng giám đốc Quế?
Quế Ngọc Hải điềm tĩnh đứng thẳng người.
- Cháu đưa Văn Toàn về thăm nhà.
Ông quay đầu nhìn, Văn Toàn đang đứng ở giữa phòng chằm chằm nhìn ông. Hai cha con bọn họ từ lâu lắm rồi đối với nhau đã phai nhạt tình cảm, cho nên hiện tại sẽ chẳng có chuyện tay bắt mặt mừng giống như gia đình người ta. Hiện tại bây giờ chỉ có thể để lại một bầu không khí gượng gạo.
Văn Toàn im lặng hồi lâu, sau đó không mặn mà quay đầu định bước tới cửa.
- Đúng là không được chào đón mà.
Quế Ngọc Hải đang định bước tới giữ cậu lại, cha Nguyễn đã vội lên tiếng.
- Văn Toàn.
Cậu dừng bước, chậm chạp quay đầu lại nhìn ông. Ông đối diện ánh mắt cậu liền lảng tránh đi, ậm ờ.
- Ở lại ăn cơm tối đi.
Không gian trong căn phòng phút chốc mà yên tĩnh lại, cậu rũ mi quay đầu đi vào phòng trước đây của cậu.
Bóng Văn Toàn vừa khuất sau cánh cửa, cha Nguyễn nhìn Quế Ngọc Hải ái ngại.
- Nhà bừa bộn quá, xin lỗi tổng giám đốc.
Hắn trả lời.
- Không sao.
Cha Nguyễn không có gì nói, vội gãi đầu cười.
- Vậy... tôi đi chợ kiếm gì đó ăn.
Ông lục ục tìm ví tiền sau đó ra khỏi nhà. Quế Ngọc Hải nhìn theo một lát, sau đó quay đầu đi vào phòng của cậu.
Cậu đang đứng ở ngay giá sách, xem lại khung ảnh. Phòng rất đơn giản, không có nhiều đồ vật, cũng rất gọn gàng.
- Nó giống hệt như lúc tôi đi, ông ấy không vào đây lấy một lần.
Văn Toàn cười nhạt đặt khung ảnh xuống, dùng đầu ngón tay quệt nhẹ một cái, đầu ngón tay bám một lớp bụi.
Ngọc Hải đứng ở phía sau, hai tay bỏ trong túi quần bình thản nói.
- Nhưng mà tay nắm cửa rất sạch sẽ.
Ông ấy chỉ mở cửa phòng, nhìn vào rồi lại lặng lẽ đóng lại.
Văn Toàn im lặng, tóc mái chạm vào mi mắt.
Hắn hơi cúi đầu, cọ cọ đế giày vào sàn nhà.
- Cha mẹ nào cũng thương con cái.
Văn Toàn lạnh lùng nói.
- Ông ấy không thương tôi.
Quế Ngọc Hải chợt im lặng, cho dù biết hiện tại nói gì ra cậu cũng sẽ nổi giận.
Mà Văn Toàn nói xong, lại tự mình lí nhí nói trong cổ họng.
- Chẳng ai thương tôi.
Ngay từ đầu, là chẳng ai thật lòng thương cậu ấy. Mẹ mất sớm, cha đối xử tàn nhẫn bao năm, ngay cả mối tình đơn phương cũng không được đáp lại.
Hắn đứng ở phía sau, nhìn tấm lưng cô độc của cậu ở trước mặt. Đúng là từ trước tới nay, chẳng ai thật lòng yêu thương cậu ấy. Ngay cả hắn hiện tại, cũng chẳng đủ tự tin nói một tiếng tôi thương em.
Là ban đầu ép buộc cậu ấy, khiến cha cậu tự bán con mình. Là ban đầu sỉ nhục cậu ấy, chiếm đoạt thân thể, buộc cậu ấy phải quỳ dưới chân. Ngay cả khi người ấy rơi nước mắt cũng vẫn tàn nhẫn không dừng lại.
Là ngay từ đầu, đã làm cậu tổn thương. Bây giờ muốn thương cậu cũng không đủ tư cách.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro