Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 36. Dựa vào tôi

Bữa tối thịnh soạn hơn nhiều so với bữa trưa, một bàn đều là những món ngon nhất, nguyên liệu đặc biệt lấy từ nông trường. Bạch Thế Ngọc lấy kéo cắt giò heo, không ngẩng đầu lên hỏi.

- Nguyễn Văn Toàn không ăn gì đã đi ngủ rồi sao?

Quế Ngọc Hải gắp một miếng thịt anh vừa cắt ra cho vào bát.

- Ừ, tắm xong thì ngủ rồi.

Anh dặn nhân viên để lại một phần đồ ăn, phòng khi nửa đêm cậu ấy đói.

Thật ra hắn cũng không quá quan trọng vấn đề ăn uống của Văn Toàn, cậu ấy lại càng không phải loại người kén ăn. Mệt mỏi như vậy, tốt nhất vẫn là nên ngủ một giấc ngon lành.

Thế Ngọc gặp được người anh em, cả ngày nói không hết chuyện, vốn xưa nay cũng không phải người ít lời.

- Cái đám nhân viên này mỗi ngày nghe tôi nói đều chê tôi lắm mồm, mà ở cái xó này không nói chuyện với bọn họ thì tôi còn biết nói với ai?

Hắn nghe anh kể khổ cũng chỉ biết cười trừ, cùng anh nâng ly chuyện trò thêm dăm ba câu.

Ăn cơm xong nhân viên dọn dẹp, anh và anh cùng nhau ra phía ngoài hiên nhà. Ở đây kê một bộ bàn ghế gỗ, phía trước lại là khuôn viên vườn hoa, không khí cực kỳ dễ chịu.

- Mỗi ngày đều hưởng thụ như thế này tôi có cảm giác mình cũng đã sắp già rồi.

Ngọc Hải buồn cười, châm một chén trà.

- Đôi khi thanh tĩnh quá cũng nhàm chán.

Thế Ngọc gật đầu.

- Ừ, chắc tôi cũng sớm phải ngoi lên nội thành thôi.

Hai người ha hả cười, sau đó lại an tĩnh châm trà. Nước trà màu nâu đậm, đựng trong ly sứ trắng ngà cực kỳ đẹp mắt, anh nhìn lá trà trong ly, cười nhạt.

- Có chuyện này tôi muốn hỏi.

Ngọc Hải ngẩng đầu, bàn tay cẩn thận đặt ly trà xuống ánh mắt đậu lại trên mặt Thế Ngọc chờ đợi. Đáp lại anh chỉ thu lại ánh mắt mang theo ý cười trên mặt, nghiêm túc nhìn hắn.

- Cậu đối với tiểu tử họ Nguyễn đó là thật lòng sao?

Hắn bật cười, vốn dĩ quan hệ của hắn và cậu, hắn đã bắt đầu công khai rồi. Cho nên nghe Bạch Thế Ngọc hỏi một tiếng như vậy thì cũng chẳng có gì là ngạc nhiên, chỉ bình tĩnh gật đầu.

- Đúng vậy.

Anh nhìn đứa em này, lần đầu tiên tỏ ra bản thân có vẻ trưởng thành hơn mà thở dài.

- Lúc đầu nghe Tiến Đạt nói, tôi còn không tin.

Hắn nhấp một ngụm trà, khẽ cười.

- Chính tôi còn chẳng ngờ tới.

Anh một tay chống lên đầu gối, một tay đặt trên cạnh bàn, dáng người hơi khom lưng.

- Vậy nếu đã thật lòng, cậu có từng nghĩ tới chuyện lâu dài hay chưa?

Hắn bất ngờ ngẩng đầu, chính là một câu này hắn không ngờ anh sẽ đột nhiên hỏi. Nhất thời mà lặng im.

Thế Ngọc nhìn vẻ mặt thằng em, cảm thấy người này đúng là đã bị vướng vào cái lưới tình này thật rồi, hơn nữa lại còn là mắc kẹt tới cực kỳ thảm hại. Chẳng biết phải thế nào, chỉ có thể thở dài, cũng không phải tự nhiên anh hỏi hắn một câu như vậy.

- Tuần trước mẹ cậu gọi cho tôi.

Hắn lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sa sầm lại.

Thế Ngọc cúi đầu, nhìn những vân gỗ tự nhiên trên mặt bàn.

- Cũng chỉ là hỏi thăm dạo gần đây thế nào, nhân tiện nhắc tới chuyện hôn nhân của cậu, và về cái cô gái mà bà ấy đã nhắm trúng.

Vẫn là chuyện về Lý Bùi Thiên Trà cũng sắp đến ngày mẹ hắn về nước rồi, sớm hay muộn Quế Ngọc Hải cũng phải đối diện với chuyện này. Không phải là hắn quên đi, chỉ là tạm thời thu phục trái tim người kia còn quan trọng hơn nữa. Nhưng mà, Văn Toàn cứ bướng bỉnh như thế này thật sự hắn cũng không khỏi vội vã.

Hắn im lặng một chút, sau đó thở dài.

- Mẹ của tôi trước nay chưa từng đả động tới bây giờ đột nhiên lại tìm đối tượng xem mắt cho tôi.

Hắn thở dài.

- Sợ rằng lần này bà ấy nghiêm túc.

Thế Ngọc nhìn hắn, chỉ biết cười.

- Lão mẹ của cậu ngay cả tôi cũng còn phải sợ, bà ấy không phải dạng phụ nữ ghê gớm nhưng mà...

Anh bỏ lửng câu nói, bởi vì sợ đắc tội cho nên không dám nhắc tới câu đang nghĩ trong lòng. Hắn nghe thấy anh không dám nói nữa liền bật cười thay anh nói tiếp.

- Nhưng mà nham hiểm.

Anh bật cười.

- Cái loại con cái như cậu.

Hắn đáp.

- Không phải anh cũng định nói như vậy sao?

Ngay cả bản tính nham hiểm trong con người của Quế Ngọc Hải cũng là được thừa hưởng từ bà, tuy không được trọn vẹn như lão mẹ đại nhân nhưng hắn biết người mẹ đó của hắn nham hiểm tới thế nào.

Quế phu nhân không phải là loại người thích nháo loạn, cũng không phải là loại người thích quá lớn tiếng tỏ quyền uy. Ở trước mặt người mới gặp lần đầu sẽ tỏ ra hết sức vô hại, đối với người quen thì tỏ ra khôn ngoan hơn một chút. Còn với loại người bà đã không ưa, chắc chắn tìm được cách loại bỏ. Không ồn ào, thậm chí là khá lặng lẽ, để tới khi con mồi bị loại bỏ rồi chính bàn tay mình không dính lấy một chút bụi.

Giống như bao nhiêu tình nhân trước kia của Quế lão gia, Quế phu nhân tỏ ra một chút vô hại, ở trước mặt mọi người là người phụ nữ tội nghiệp, ngay cả chuyện chồng có bao nhiêu bồ nhí cũng không hay biết. Tuy nhiên ở sau lưng ông, mượn tay của người khác loại trừ từng người một.

Lão cha đại nhân sau này phát hiện ra lại chẳng thể đường đường chính chính nổi giận với bà, càng không thể làm gì người vợ trên danh nghĩa của mình bởi nếu làm to chuyện lên không phải chuyện ông lén lút ngoại tình cũng bị khơi dậy? Về sau, ngay cả những người phụ nữ xung quanh cũng không giám tiếp cận ông nữa.

Bản thân hắn biết lão mẹ của mình là người như thế, cho nên chuyện hắn âm thầm đem tình cảm trao cho cậu cũng không dám để lộ ra ngoài quá nhiều, mà ngay cả trong chính căn nhà của mình cũng không dám lộ liễu. Khi hắn một mực đòi ra ngoài ở riêng, lão mẹ đại nhân không gay gắt phản đối nhưng kiên quyết đem lão quản gia của nhà cài vào bên người của hắn.

Ngọc Hải biết bà làm vậy là để giám sát mình nhưng cũng không thể tìm ra lý do để chối bỏ. Cho nên, Quế phu nhân đi công tác bên chi nhánh New York ở nửa vòng bên kia trái đất, vẫn biết hắn ở bên này mỗi ngày ăn món gì. Quế Ngọc Hải trước mặt người khác vẫn chỉ tỏ ra cậu là tình nhân của mình, cho nên tạm thời Quế phu nhân tuy thúc giục hôn nhân của hắn nhưng vẫn chưa một lần đả động tới tình nhân hắn đang nuôi trong nhà.

Nhưng mà, cái kim trong bọc lâu ngày rồi cũng lòi ra thôi, hắn không thể giấu giếm cậu suốt đời, mẹ hắn lại bắt đầu thúc giục hôn nhân của hắn nữa. Hiện tại, hắn cũng không biết phải làm gì, Văn Toàn lại còn như thế kia. Đôi lúc cảm thấy bản thân đang ấu trĩ theo đuổi cậu trong vô vọng, nhưng lại chẳng cách nào buông bỏ cậu ra.

Thế Ngọc nhìn hắn trầm ngâm thật lâu, ánh mắt đang vui vẻ tự nhiên lại rũ xuống. Trong lòng ít nhiều vương vấn tâm sự.

- Nhưng là, cậu định sẽ làm sao? Nguyễn Văn Toàn hình như không thật lòng với cậu?

Lúc chiều hỏi cậu ta một câu đã từng nghĩ tới chuyện lâu dài với hắn chưa, người con trai đó rõ ràng không hề bận tâm tới vấn đề đó.

Quế Ngọc Hải ngẩng đầu, đáy mắt vẫn an tĩnh. Sau một hồi thật lâu mới chậm rãi lắc đầu.

- Em cũng không biết nữa, tạm thời cứ thế này thôi.

Dù biết bản thân chẳng còn nhiều thời gian nhưng hắn không thể cứ thế ép buộc cậu. Trái tim lại không phải có thể ép buộc để người ta thuộc về mình hay không? Trước kia hắn có thể dùng tiền dùng quyền chiếm đoạt được thân thể của cậu, nhưng trái tim lại là thứ có cố gắng thế nào cũng không thể chiếm lấy.

Lại càng không nỡ ép buộc.

Ngọc Hải ngẩng đầu nhìn, trăng cuối thu vằng vặc cao tít. Từng đợt gió ngoài hoa viên tràn về, lay động mái tóc mai trước trán, tâm tư theo gió mà cuốn đi.

Nếu như đã không có cách nào, hiện tại cũng đành chỉ có thể như thế này thôi.

.

Sáng hôm sau hắn và cậu phải trở về, cho dù anh hết lời giữ cũng không còn cách nào, cả hai đều có công có việc, đành hẹn anh vào một ngày nào đó rồi rời đi. Trên xe trở về, Văn Toàn ngủ đủ giấc cực kỳ tỉnh táo, mang giỏ quýt nhân viên ở nông trường tặng bỏ ra bóc ăn.

- Đưa tôi tới phim trường luôn đi.

Hắn không quay đầu, nói.

- Về nhà đi, nghỉ thêm một ngày nữa.

Cậu cho múi quýt vào trong miệng, lắc đầu.

- Không được, đã nghỉ hơn hai ngày rồi. Tôi không muốn người khác đánh giá tôi.

Hắn có chút bực mình vì cái tính cố chấp của người kia, hơi nóng nảy nói.

- Tại sao em cứ phải bận tâm tới lời nói của người khác làm gì? Tôi đã nói em mặc kệ họ rồi mà?

Cậu thủng thẳng trả lời.

- Tôi đã nghĩ thông suốt rồi. Không phải tôi bận tâm lời của họ, tôi chỉ muốn hoàn thiện bản thân mình.

Có một học thuyết về sinh vật ký sinh, là sinh vật sống nương nhờ vào vật chủ. Nếu tách khỏi vật chủ, sinh vật ký sinh kia sẽ chết. Văn Toàn mím môi, tầm mắt đậu lại trên bàn tay mình.

- Tôi cảm thấy bản thân cứ như sinh vật ký sinh của anh vậy, bám vào anh để sống. Nếu một ngày nào đó không bám vào anh, tôi sẽ không thể tồn tại.

Một âm thanh chói tai vang lên, tiếng bánh xe ma sát với lòng đường, cậu thấy cả cơ thể của mình nảy lên phía trước sau đó bật trở lại ghế. Hắn đột ngột dừng xe, hắn quay hẳn người sang nhìn chằm chằm vào cậu lớn tiếng.

- Thế sao không bám vào tôi? Tự mình tách ra để làm gì?

Cậu trợn mắt nhìn hắn, nhất thời kinh ngạc tới há miệng. Không nghĩ tới một câu mình vô tình nói ra lại làm cho người kia nổi giận.

- Anh... làm sao vậy chứ?

Quế Ngọc Hải cắn răng, tức tối quay đi chửi thề một câu. Sau đó lại quay đầu, chưa hết tức giận nhìn cậu.

- Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi cho phép em dựa vào tôi, cả đời này cũng có thể dựa vào tôi. Tại sao em cứ phải bướng bỉnh như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro