Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 34. Về nông trại

Cũng nghe Tiến Đạt và Tuy Phong nói hắn có một tiểu tình nhân, hóa ra là cậu bé này. Cũng không phải là trai non, nhưng độ tuổi này xem ra là vừa vặn. Thế Ngọc nhìn cậu thanh niên trước mặt một chút, theo phép lịch sự giơ tay ra xã giao.

- Chào cậu.

Ba người cùng đi vào trong nhà, anh và hắn gặp được nhau có chút nhiều chuyện, mỗi người nói một câu xem ra cũng vui vẻ lắm.

Ngẩng đầu nhìn một lượt căn nhà, Văn Toàn vô thức lại nhớ về hồi trước cùng hắn đi biển. Kiến trúc nơi này cũng được xây dựng theo hơi hướng thiên nhiên, dùng gỗ làm vật liệu xây dựng chủ yếu. Chỉ là dãy nhà này được xây dựng quá kiên cố rồi, để ý kỹ ra thì giữa những mối nối của những mảnh gỗ thịt chắc chắn ghép lại với nhau đều có cọc sắt cố định.

Hơn nữa kiến trúc những gian nhà tựa vào nhau rất vững chãi, nếu có bão tố cũng không lo tới chuyện bị sập hay tung mái.

Những nơi có thể lợi dụng lợi thế thiên nhiên đều được tận dụng triệt để, phong cách hiện đại và thiên nhiên được kết hợp cực kỳ hài hoà. Để ý ra, nơi này phải được gọi là tuyệt tác.

Ba người ngồi trên bàn ghế gỗ được điêu khắc tỉ mỉ, tới bộ chén trà cũng được chọn cùng màu. Anh thân là chủ khu nhà lại phải tự mình rót trà cho khách.

- Bọn nhân viên này chiều lắm càng ngày càng lười biếng rồi, ngủ tới giờ này vẫn chưa dậy.

Nghe Thế Ngọc cằn nhằn một câu, Ngọc Hải chỉ biết cười trừ. Anh ấy ngày càng thay đổi, ngạc nhiên nhất vẫn là chuyện người này xây dựng một khu như thế này mà ở, hắn nghĩ tới vẫn không nhịn được mà trêu chọc.

- Không ngờ anh lại xây dựng lên một khu thế này, tính lui về ở ẩn sao?

Bạch Thế Ngọc đẩy tách trà về phía Ngọc Hải, cực kỳ giống một ông lão đến tuổi an hưởng tuổi già mà thở dài.

- Ăn chơi cả một đời, rồi cũng sẽ đến lúc cậu thấy thích những nơi như thế này thôi.

Hắn nghe vậy lại càng thêm cười lớn. Anh cũng chỉ là nói đùa một câu, sau đó mới vừa cười vừa nghiêm túc nói.

- Nói là nói vậy thôi, thực chất kinh doanh thế này cũng khá. Tôi chủ yếu quảng bá trên mạng, những ngày nghỉ lượt khách tới đây khá đông đấy, chẳng qua hôm nay không phải cuối tuần thôi.

Thi thoảng cũng có những lượt khách đôi khi chán ngán cuộc sống xô bồ náo nhiệt nơi đô thị, lại thích tìm về những chốn thanh bình thế này.

Ngẩng đầu nhìn cũng đã gần tới giờ cơm trưa, Thế Ngọc đẩy ghế đứng dậy.

- Đi thôi, chúng ta đi làm bữa trưa.

Ba người cùng nhau xách cần câu ra khu ao hồ phía sau khu nhà, nghĩ cũng có chút buồn cười. Khách tới nhà lại phải tự mình kiếm đồ ăn.

Ở bờ ao có chòi bắc ra ngoài được lợp mái cẩn thận, Văn Toàn nhìn Quế Ngọc Hải thuận lợi bước qua, có chút ghen tị. Không ngờ một người chuyên bước đi trên sàn lát đá hoa cương, tới chỗ như thế này cũng có thể thành thạo như thế.

Hắn bước qua, sau đó quay lại nhìn cậu vẫn còn đang đần mặt ra đừng ở chỗ cũ, cười cười giơ tay ra.

- Có cần đỡ không?

Cậu lủng bủng.

- Không cần.

Sau đó tự mình chật vật bước qua.

Thế Ngọc cực kỳ biết ý, tự mình xách cần câu sang cái chòi bên cạnh. Văn Toàn nhìn thấy cũng muốn xách xô rời đi.

- Chia nhau ra có khi lại nhanh chóng bắt được cá.

Quế Ngọc Hải nhanh chóng kéo tay giữ lại.

- Không được đi đâu cả, ngồi yên đây.

Thật sự câu cá đúng là thú vui của người già, khi câu cá thử thách tính kiên nhẫn của con người, cũng là lúc người ta nhận ra được những giây phút thanh thản trong lòng.

Tiếc là, cậu chưa già. Nhìn vẻ mặt nóng vội của người bên cạnh, hắn buồn cười.

- Tưởng dễ ăn lắm sao?

Văn Toàn chống cằm thở dài.

- Tôi còn đang nghi ngờ anh Ngọc tiếc rẻ, cả ao này chỉ thả ra được một con cá, câu nãy giờ mà chẳng được gì cả.

Thế Ngọc ở chòi bên cạnh nói vọng sang.

- Này Văn Toàn, tôi nghe thấy đấy.

Văn Toàn giật mình quay sang, lại xấu hổ liên tục cúi đầu.

- Tôi xin lỗi, tôi chỉ nói đùa thôi.

Đáp lại Thế Ngọc chỉ cười lớn, Quế Ngọc Hải ngồi câu cá cũng chỉ biết mỉm cười. Chiếc phao trên mặt nước dập xuống hai cái, cậu như bắt được tiền mà hô lớn.

- Cắn câu rồi, Hải...Hải. Cắn câu rồi.

Quế Ngọc Hải một tay giữ cần câu, một tay ngăn cậu lại.

- Từ từ thôi, coi chừng ngã.

Cuối cùng cũng câu được một con cá to vừa bằng bàn tay, ba người xách cần câu trở về. Cậu nhìn con cá đang bật lên bật xuống trong xô, lo lắng hỏi.

- Bé thế này có ổn không?

Bạch Thế Ngọc bật cười.

- Không sao, ở nhà nhân viên đã chuẩn bị cơm rồi. Cái đám đó lười thì lười thật, nhưng mà làm gì thì cũng nhanh tay nhanh chân lắm. Đi câu cá chỉ là thú vui thôi.

Văn Toàn cúi đầu, cuộc sống ở đây cũng buồn cười thật đấy. Về tới khu nhà nghỉ của bọn họ, đúng như anh nói người làm ở đây đều đã chuẩn bị cơm rồi, hóa ra một khu nghỉ dưỡng thế này cũng những hơn ba chục nhân viên. Thế Ngọc đem cá giao lại cho nhân viên, sau đó đi rửa tay sạch sẽ.

- Mấy người ở đây thường xuyên lười biếng lắm, tôi càm ràm suốt họ cứ bảo tôi lắm mồm.

Quế Ngọc Hải cười cợt.

- Tại anh chiều họ quá thôi.

Anh ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt không khỏi hàm ý.

- Cậu thì sao chứ? Tiến Đạt mách tôi cả đấy.

Quế Ngọc Hải lau khô tay, lạnh nhạt nói.

- Trường hợp của tôi đâu giống anh.

Văn Toàn đứng ở bên kia rửa tay, vẫn không biết gì.

Lúc sau được ăn cơm, ba người cùng tới bàn ăn ngồi. Con cá họ câu được không ngờ lại được đem chiên giòn, Ngọc Hải lấy phần lườn cá bỏ vào bát cậu, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Thế Ngọc đang nhìn mình chằm chằm đành cười nhạt cho qua.

Buổi chiều ngủ một giấc xong, cậu đang ngồi vạ vật ở ngoài phòng khách nhìn thấy nhân viên ôm sọt dẫn nhau đi đâu đó, cậu có chút hiếu kỳ mà hỏi.

- Họ đi đâu vậy?

Thế Ngọc ngẩng đầu nhìn đồng hồ, sau đó trả lời.

- Đi hái quýt.

Đây tuy là khu nghỉ dưỡng nhưng lại nằm trong một nông trường, anh tuy nói tự mình lui vào một khu an tĩnh thế này, thực chất đều đã tính toán cả. Bên ngoài xin giấy tờ của nhà nước xây dựng một nông trường, bên trong lại xây dựng khu nghỉ dưỡng kết hợp với các hình thức giải trí cho khách hàng. Ở nông trường này trồng rau, nuôi cá, trồng hoa quả, vừa cung cấp nguyên liệu cho khu nghỉ dưỡng vừa xuất ra ngoài thị trường.

Bảo sao Bạch Thế Ngọc quản lý một đám nhân viên bộ dạng giống như chỉ ăn rồi vật vờ như thế nhưng lại vẫn có tiền.

Nhưng mà, người có thể nhận ra hình thức kinh doanh này cũng chỉ có đám người Quế Ngọc Hải mà thôi, còn đối với Văn Toàn đầu óc đơn giản thực chất vẫn là khá mơ hồ. Nhìn thấy người ta ôm sọt đi hái quýt cũng hăng hái đứng dậy.

- Tôi đi được không?

Anh tỏ ra có chút kinh ngạc.

- Không định đợi Ngọc Hải sao? Cậu ta còn đang ngủ.

Văn Toàn lắc đầu.

- Không cần.

Có hắn càng thêm mất hứng. Anh đứng dậy dẫn cậu đi tới vườn quýt cùng với nhân viên. Mùa quýt đang vào đúng độ, từng trái chín vàng rung rinh nhìn cực kỳ đẹp mắt.

Thế Ngọc tự mình hái một trái bóc ra ăn thử, sau đó đưa phần còn lại cho Văn Toàn.

- Ăn thử đi.

Cậu tách một múi ăn thử, gật đầu khen.

- Ngọt thật đấy.

Thế Ngọc bước một bước, hái thêm một quả.

- Quýt ngọt thường đồng màu, hình bầu dục hơi dẹt một chút. Cậu cứ hái những quả như vậy ăn rất ngon.

Văn Toàn tỏ ra Thế Ngọc thật là lợi hại, sau đó tự mình quay đầu nhìn vài vòng.

Bạch Thế Ngọc nhìn cậu trai ở trước mặt, có chút trầm ngầm. Sau đó vẫn là chọn được thời điểm người ta vươn tay hái được một trái quýt mà nói.

- Này Văn Toàn.

Cậu quay đầu nhìn anh, vẻ mặt ngạc nhiên chờ đợi. Anh không biết lúc này có nên cười hay không, chỉ có thể dùng vẻ mặt bình tĩnh thân thiện mà hỏi.

- Thật ra, có chuyện này tôi hơi tò mò.

Cậu thu tay lại, đứng thẳng người.

- Chuyện gì vậy?

Bạch Thế Ngọc bắt hai tay ở sau lưng, mím môi lựa lời một lúc mới đột nhiên hỏi.

- Cậu có ý định lâu dài với Quế Ngọc Hải không?

Một câu hỏi ngoài suy nghĩ, Văn Toàn ngẩn người, nhất thời lúng túng.

- Anh... nói vậy là sao chứ?

Biết mình hỏi ra một câu này có vẻ ngoài bổn phận, nhưng dù gì hắn cũng là bạn bè thân thiết của anh. Coi như mình nhiều chuyện giúp cậu ta thăm dò một chút.

Người anh em này của anh bản tính ra sao anh không phải không rõ, hiện tại cùng một tiểu tình nhân nói chuyện yêu đương. Tuy Phong thì không mấy bận tâm nhưng Tiến Đạt có lần đã nói với anh, nhiều khi lần này hắn chính là thật lòng.

- Về quan hệ của hai người, cậu đã từng nghĩ tới chuyện lâu dài hay chưa?

Văn Toàn nghe anh nói, vô thức lảng tránh đi đảo mắt nhìn xuống đất.

Hiện tại hắn coi như công khai tình cảm với cậu, những người có liên quan với hắn ít nhiều cũng nghe được mối quan hệ của bọn họ. Chỉ là, cậu chần chừ.

Ngay từ đầu, cậu là vì một khoản nợ mà bước vào mối quan hệ này với hắn, cả hai người bọn họ ngay từ đầu cũng chưa từng nghĩ tới chuyện lâu dài. Hắn thích tình một đêm, thích những mối quan hệ qua loa chóng vánh. Đột nhiên ở giữa chặng đường này hắn nói rằng hắn có tình cảm với cậu, nói với cậu rằng đối với hắn cậu đặc biệt hơn tất cả những tình nhân kia.

Nhưng mà, tình yêu của một người như thế lại chẳng thể khiến cậu tin tưởng được. Cho dù Ngọc Hải có tốt với cậu, có nuông chiều hay yêu thương cậu cỡ nào cậu cũng không thể tin tưởng. Liệu tình cảm này có được lâu dài hay không? Hay chỉ là phút nông nổi nhất thời của người đàn ông đó?

Hơn nữa, ác cảm trong cậu về hắn quá nhiều, người trong lòng cậu hiện tại lại chẳng phải là hắn. Nghĩ gì tới chuyện lâu dài đâu?

Văn Toàn khẽ gượng gạo cười, cái đầu cũng hơi lắc nhẹ.

- Lâu dài gì chứ? Tôi và Quế Ngọc Hải làm sao có thể?

Thế Ngọc nhìn cậu, Tiến Đạt và Tuy Phong thật sự chỉ nhìn từ hướng bên ngoài, cũng là khách quan dựa theo phán đoán tính cách của hắn mà nói qua loa một câu. Nhưng hôm nay nghe chính miệng cậu nói ra một câu như vậy, xem ra cậu em Quế Ngọc Hải kia của anh sẽ không dễ dàng với tiểu tử rồi.

Quế Ngọc Hải, không ngờ cũng có ngày đáng thương trong chuyện tình cảm tới như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro