Chap 33. Âm thầm chăm sóc
Quế Ngọc Hải bị người kia đẩy ra, hơi mất đà một chút ngồi ở trên giường. Sau đó ngây người nhìn cậu đang mang theo bộ dạng con gái nhà lành ôm chăn tới ngực bò tới đầu giường rồi giương mắt nhìn hắn. Ngọc Hải phì cười.
- Em làm sao thế? Tôi chỉ dùng trán để đo nhiệt độ trên trán em thôi.
Văn Toàn hoàn toàn không tin tưởng.
- Ngụy biện.
Hắn bất đắc dĩ.
- Tôi thật sự không có ý gì.
Một ngày làm lưu manh, cả đời mang tiếng lưu manh. Cậu nheo mắt ác cảm nhìn hắn.
- Chó mới tin anh.
Hắn không còn cách nào, đành mang tiếng xấu ngồi ở trên giường cười. Bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau đó chị giúp việc bê một tô cháo vào.
- Thiếu gia, tôi đã nấu cháo rồi.
Ngọc Hải đỡ lấy tô cháo trên tay chị giúp việc .
- Cảm ơn cô.
Chị giúp việc nhìn cậu, lại nhiều chuyện thêm một chút cười nói.
- Cậu mau ăn rồi uống thuốc nhé, không thiếu gia lại lo lắng.
Cậu liếc hắn một cái, sau đó nhìn chị nói.
- Hắn sao ạ?
Chị giúp việc cười, trước khi đi không quên dặn.
- À, tôi không cho hành đâu. Mong là hợp khẩu vị với cậu.
Văn Toàn ngẩng đầu một chút, sau đó cúi đầu che đi nét gượng gạo ở trên mặt. Chị giúp việc ra khỏi cửa rồi, cậu mới nói với hắn.
- Chuyện tôi không ăn hành, anh vẫn nhớ sao?
Hắn giữ lấy bát cháo ở hai tay, mỉm cười.
- Trí nhớ tôi rất tốt.
Văn Toàn im lặng, trí nhớ người bình thường cũng không tốt tới như vậy. Chẳng lẽ hắn ngay cả những điều nhỏ nhặt như thế cũng để ý hay sao?
Ngọc Hải múc một muỗng cháo, cẩn thận thổi nguội.
- Há miệng ra.
Cậu ngẩng đầu, vẫn còn vì chuyện vừa rồi mà suy nghĩ một chút. Nhưng nhìn tới muỗng cháo đang hua hua trước mặt mình không khỏi cằn nhằn.
- Tôi còn chưa bị liệt.
Hắn mặt dày cười.
- Đây là niềm ao ước của bao nhiêu người đấy. Văn Toàn, em được tôi chăm sóc như vậy hãy tỏ ra biết ơn một chút đi.
Cậu giành lấy bát cháo trên tay hắn.
- Không thèm.
Cậu bướng bỉnh không phải lần đầu, hắn cũng tùy ý chiều theo. Chỉ là ngồi ở bên giường, im lặng nhìn cậu từng thìa cháo chậm rãi ăn hết.
Ăn xong một tô cháo đầy, hắn lấy thuốc trên bàn chia ra cho cậu.
- Uống rồi ngủ đi.
Văn Toàn cầm lấy mấy viên thuốc trong lòng bàn tay hắn cho vào miệng, uống miếng nước rồi nuốt xuống.
Ngọc Hải giục cậu nằm xuống ngủ, sau đó tự tay giúp đắp chăn. cậu nhìn hắn, sau đó mới nhớ ra chuyện quan trọng.
- Anh không tới công ty sao?
Quế Ngọc Hải một bên dém chăn cho cậu, một bên nhạt nhẽo trả lời.
- Tôi không đi.
Cậu nhíu mày.
- Tại sao vậy?
Ngọc Hải vuốt đầu cậu, cố ý khiến vài lọn tóc rối tung lên.
- Nhiều chuyện, mau ngủ đi.
Cậu khẽ xùy một tiếng, sau đó cũng nhắm mắt lại. Mặc kệ hắn đang ngồi ở bên giường, dù sao đây cũng là phòng của hắn cậu không thể nói một tiếng đuổi.
Quản gia đẩy cửa phòng, nhìn hắn nhỏ giọng gọi.
- Thiếu gia.
Hắn ngẩng đầu nhìn ông, sau đó cẩn thận đứng dậy, cố gắng không phát ra tiếng động đi ra khỏi phòng.
Quản gia đứng ngoài hành lang, nói với hắn.
- Cậu sang phòng dưới ngủ đi, để tôi đổi cho. Cả đêm qua cậu đã không ngủ rồi. Dù sao cậu Nguyễn cũng đã tỉnh lại.
Quế Ngọc Hải gật đầu, mi mắt có chút mệt mỏi.
- Vậy được rồi, nhờ bác.
Hai người thì thầm ở ngoài hành lang, bên trong giường cậu bỗng chậm rãi mở mắt, chẳng biết có nghe thấy những lời hai người thì thầm ngoài kia không, chỉ là mi mắt không tự chủ được mà rũ xuống.
Thật sự ở đời này, vẫn có những chuyện giống như trong phim xảy ra đấy thôi. Ai nói một kẻ ngang ngược cả đời phóng túng như Quế Ngọc Hải không biết đánh vần được hai chữ dịu dàng ân cần đâu chứ, cũng ai nói một kẻ ngay từ nhỏ đã đạp lên nhung lụa mà lớn thì không biết yêu thương người khác là gì.
Đôi khi, có những điều người ta không trực tiếp nói ra. Nhưng đến khi chính bản thân phát hiện mới cảm thấy động lòng.
.
Văn Toàn nghỉ thêm một ngày, đến ngày hôm sau định đi làm hắn đã ngăn cậu lại.
- Nghỉ một ngày nữa đi, tôi đưa em đi đâu đó cho khuây khỏa.
Cậu lạnh nhạt.
- Làm như tôi bị suy sụp lắm vậy.
Hắn cũng không chấp nhặt với thói tự đại ương bướng của cậu, tự sửa lại câu nói của chính mình.
- Vậy coi như đi chơi đi.
Văn Toàn nhìn hắn, sau đó thở dài.
- Anh cứ làm như vậy, Tuy Phong và mọi người trong đoàn sẽ ghét tôi.
Hắn nói.
- Vậy thì sao?
Cậu ghét bỏ bộ mặt thản nhiên của hắn, cau mày nói.
- Người ta đều nói tôi bởi vì có đại gia, có ô dù mới cướp được vai diễn của người khác. Tuy Phong cũng bởi vì tôi dựa vào anh nên mới cố nhắm mắt cho qua diễn xuất tệ hại của tôi, căn bản nếu như không có anh tôi một chân cũng không đặt vào được trong giới này.
Hắn nhìn cậu, cười một tiếng.
- Thế thì sao?
Văn Toàn ngậm miệng, tức tới cổ họng cũng nghẹn ứ. Giơ tay muốn đánh vào mặt hắn một cái lại bị hắn bắt được cổ tay giữ lại, cười cười.
- Nguyễn Văn Toàn, người ta nói gì mặc kệ người ta. Còn tôi, không phải ai cũng có thể tùy tiện dựa vào tôi được.
Hắn dùng tay còn lại, vuốt lên đuôi mắt cậu, mang theo tất thảy ôn nhu mà mỉm cười.
- Bởi vì tôi cho phép, cho nên em mới có thể dựa vào tôi. Đây là một đặc quyền tôi cho em, em không được phép ghét bỏ. Còn nếu em đã nghĩ tới chuyện lâu dài...
Hắn bỏ dở câu nói, chăm chú nhìn đôi mắt đang ngẩn ra của người kia, không kìm được hôn nhẹ lên khóe mi cậu.
- Nguyễn Văn Toàn, nếu như em muốn có thể cả đời này dựa vào tôi.
Cậu ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt người đàn ông này thật dịu dàng không kìm mà trái tim cũng run lên. Quế Ngọc Hải, thật biết cách khiến người khác tin tưởng, bảo sao những tình nhân kia lại dễ dàng đồng ý trèo lên giường của hắn đến thế.
Cậu không phủ nhận một giây lạc vào ánh mắt kia, trái tim cậu đã xao động. Hắn có ngang ngược, có nóng nảy nhưng những lời hắn nói ra lại khiến người khác tin tưởng tuyệt đối. Bởi vì không phải chỉ là một lời nói, những gì hắn nói ra hắn đều làm được.
Chỉ là, Văn Toàn vẫn cố chấp không thể tiếp nhận rằng người đàn ông không đúng đắn này hiện tại lại có thể thật lòng với cậu. Có nói thế nào, cũng thật khó tin. Cậu vội vàng giấu đi ánh mắt bối rối của mình vì nhịp tim vừa để lỡ khi nhìn vào mắt hắn, lùi lại sau một bước đảo mắt xuống sàn nói lắp.
- Ai... ai mà thèm cả đời này dựa vào anh
Cậu hiếm khi mới đánh mất đi bình tĩnh như vậy, chứng kiến bộ dạng lúng túng vụng về của cậu, Quế Ngọc Hải có chút buồn cười.
- Đừng có vội nói không cần, sợ rằng sau này em sẽ ân hận đấy.
Cậu bĩu môi.
- Ai mà cần.
Văn Toàn nói xong tự mình bỏ ra ngoài trước, Ngọc Hải nhìn cậu khẽ cười một tiếng rồi cũng bước theo sau.
Làm sao đây, theo đuổi một người bướng bỉnh như vậy thật là phiền. Nhưng mà trót yêu rồi, có phiền cũng phải chịu thôi. Nhưng mà ngược lại, trong cái phiền đó hắn nhận ra mỗi ngày ở bên cậu đều có thể tìm thấy vui vẻ.
Hai người lái xe ra khỏi nhà, Văn Toàn tựa người vào lưng ghế ăn kẹo dẻo. Sau đó còn thừa mấy viên gói lại cho vào trong túi. Quế Ngọc Hải liếc nhìn cậu.
- Tôi cũng muốn ăn.
Văn Toàn lại lôi ra, lấy một viên đưa ra trước mặt hắn, ai cũng biết Ngọc Hải đang lái xe, mà với cái bản tính đê tiện của hắn thì chi bằng bớt đi một công đoạn để hắn đòi liền tự mình dâng lên miệng.
Hắn nhìn bộ dạng ngoan ngoãn rất biết điều kia, tủm tỉm cười cắn lấy, nhanh chóng liếm một cái lên đầu ngón tay cậu.
Cậu nhìn nước miếng của người kia vẫn còn đang dính trên đầu ngón tay mình, lườm hắn một cái không kiêng nể lau lên áo hắn. hắn nhai kẹo dẻo trong miệng, giả bộ nạt.
- Dạo này càng ngày càng lớn gan.
Văn Toàn vừa bấm điện thoại vừa trả lời.
- Vậy lần sau đừng liếm tay tôi nữa.
Xe chạy ra khỏi nội thành tới một khu ngoại ô phía nam, chạy qua một đường mòn ngang qua đồng lớn. Cậu nhìn ra ngoài cửa kính, có chút chăm chú.
- Đi đâu đây?
Quế Ngọc Hải bẻ tay lái, rẽ ngang sang một đường mòn khác tiến vào một nông trường.
- Đừng nghĩ ở đây không có gì, nhiều hơn em tưởng đấy.
Thực sự Văn Toàn ban đầu cũng không nghĩ tới ở đây sẽ có gì đó hay ho. Giữa đồng không mông quạnh thế này ai mà ra đây xây dựng khu vui chơi giải trí chắc. Tới lúc xe tiến vào mới biết thực chất trong này là một nông trường, nhưng bên trong lại là một khu nghỉ dưỡng mang phong cách tự nhiên, từ kiến trúc cho tới cảnh vật đều mang đậm sắc thái thiên nhiên.
Chủ khu nông trường này tên là Bạch Thế Ngọc, là anh em họ hàng xa gì đó của Quế Ngọc Hải. Sở dĩ bọn họ cũng không dựa trên quan hệ họ hàng mà thân thiết, trước đây khi còn ở bên LasVegas hai người họ cũng khá thân mật, tính tình Thế Ngọc lại phóng khoáng, so với hắn đúng là ăn hợp. Chỉ là người như vậy, không nghĩ tới khi về nước lại lui về một khu thanh tĩnh thế này.
Đường đất khá xóc, hắn cho xe tiến vào trong. Từ xa Bạch Thế Ngọc đã ra đón hai người, niềm nở chặn đầu xe lại. Hắn mở cửa bước ra, nhìn y cười.
- Anh không cần ra tới tận đây đón em đâu, khách sáo quá như vậy.
Y vỗ vai hắn.
- Cậu nghĩ nhiều rồi, anh là ra trước chặn đầu xe lại. Còn để yên chắc cậu lái luôn vào cửa nhà anh rồi.
Bản tính của Quế Ngọc Hải, Thế Ngọc không phải là không quen. Cái con người ngang ngược này vốn dĩ không biết thế nào là phép tắc, tới nhà người khác khi đậu xe thường sẽ lái vào ngay thẳng cửa.
Hắn nghe y nói một câu chỉ biết cười trừ. Lúc này Văn Toàn mới từ trong xe bước ra, nhìn thấy người lạ theo phép lịch sự gật đầu cười.
- Chào anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro