Chap 31. Lắc chân
Quế Ngọc Hải không có kiên nhẫn cùng Văn Toàn xem hết phim cho nên đứng dậy vào phòng tắm đi tắm. Đến lúc đi ra, mặc một bộ đồ ngủ bình thường, tóc còn ướt chảy thành giọt xuống. Hắn bước tới mở tủ lấy ra một chiếc khăn bông, lau lau mái tóc của mình cho khô bớt rồi nhìn cậu hỏi.
- Ăn cơm chưa?
Văn Toàn mắt vẫn dán vào màn hình ti vi, không mấy bận tâm gật đầu.
- Ăn rồi.
Người ta ăn rồi cho nên cũng không có gì phải rủ rê, hắn mở cửa ra khỏi phòng đi xuống dưới. Chị giúp việc đã nấu cơm xong, bày thành bàn ở bên dưới. Vốn dĩ Ngọc Hải cũng không quá kén ăn, đồ ăn chỉ cần vài món đơn giản.
Ăn xong đứng dậy, chị giúp việc vừa nhìn hắn định rời đi liền chần chừ bước tới.
- Thiếu gia.
Quế Ngọc Hải quay đầu nhìn.
- Chuyện gì vậy?
Chị giúp việc rụt rè, từ trong túi áo sau tạp dề lôi ra một chiếc hộp nhung đỏ.
- Cái này lần trước sau hôm sinh nhật cậu Nguyễn tôi thu dọn phòng khách tìm thấy.
Chẳng cần mở ra cũng biết vật bên trong kia là gì, lần đó bởi vì nóng giận hắn đã trực tiếp ném đi, sau đó xảy ra chuyện kia hai người bọn họ cũng không hề nhắc lại.
Hắn im lặng một lúc sau đó cầm lấy.
- Cám ơn cô.
Mang chiếc hộp nhung lên phòng, Văn Toàn đã cuộn chăn thành một cục lăn ra ngủ, chắc là phim hết rồi. Hắn ngồi ở bên giường, nhìn cổ chân cậu thò ra sau mớ chăn lộn xộn có chút buồn cười, nhân lúc người ta ngủ lặng lẽ tự mình đeo vào cho cậu.
Cậu thấy có cái gì đó ngưa ngứa ở cổ chân, mơ màng tỉnh dậy nhìn hắn hỏi.
- Gì đấy?
Quế Ngọc Hải cài móc dây lại, trả lời.
- Đeo lắc cho cậu.
Cậu còn chưa tỉnh ngủ hẳn, ngồi dậy mắt nhắm mắt mở nhìn vật kim loại trên cổ chân mình, mặt đá nhỏ thay nhau sáng lấp lánh. Cậu cong người luồn ngón tay vào dây lắc, cằn nhằn.
- Tháo ra đi, ngứa chết.
Hắn nói.
- Không tháo.
Văn Toàn cúi người, dùng cả hai tay chạm vào đầu móc dây.
- Tôi tự tháo.
Hắn ngăn cậu lại.
- Không được tháo.
Cậu ngẩng đầu nhìn hắn, khó chịu nói.
- Chân của tôi, tháo hay không là quyền của tôi. Anh lấy tư cách gì cản chứ?
Cái giọng điệu này, nói thêm một hai câu chắc chắn cãi nhau. Cho nên Ngọc Hải nhịn một chút nắm lấy cổ tay cậu không buông.
- Cái này là quà sinh nhật của tôi, em không thể nể mặt tôi một chút được sao?
Văn Toàn thật sự không nể mặt Ngọc Hải trực tiếp phun ra một câu.
- Mặt anh có gì khiến tôi phải nể?
Hắn cắn răng, thật muốn cãi lộn. Nhưng trên hết, vẫn là nhịn lại, nhịn tới nội thương. Sau đó chậm rãi điều hòa nhịp thở, hạ giọng gọi.
- Nguyễn Văn Toàn...
Cậu liếc hắn một cái, biết người kia đang cực kỳ muốn chửi bậy.
Với tính tình của Quế Ngọc Hải, nhịn tới thế này không chửi bậy một câu đã là kỳ tích rồi. Cho nên cậu cũng là nể mặt hắn một chút, không cố chấp nữa nói.
- Hôm trước là tự tay anh vứt đi, giờ còn nói là quà?
Hắn thấy cậu đã không còn cãi bướng nữa, cho nên trở lại dáng vẻ trước.
- Không phải tôi đã tự tay mang lại cho em rồi sao?
Cậu ngẩng đầu nhìn hắn, cũng chỉ là tự mình đeo lắc cho người ta, có gì phải kể lể.
- Những tình nhân trước anh cũng như vậy sao? Tự mình đeo trang sức cho họ.
Hắn xoa mặt cậu.
- Không giống nhau, em là đặc biệt.
Văn Toàn nhìn hắn.
- Đặc biệt ở chỗ nào?
Hắn hỏi lại.
- Câu này còn phải hỏi sao?
Dù sao cái loại tình cảm hắn đang dành cho cậu hắn không phải là chưa từng nói qua, cho nên đâu nhất thiết bắt buộc hắn phải nhắc lại. Nếu cứ bắt hắn nhắc đi nhắc lại chuyện này cậu không phải là đang hưởng thụ cảm giác được người ta theo đuổi hay sao? Rất dễ gây hiểu lầm rằng cậu đang thích thú bởi chuyện đó, cho nên cậu không nói chuyện nữa, quay đầu úp mặt vào chăn ngủ.
Cái tính xấu này vẫn là không bỏ được, Quế Ngọc Hải nắm cổ tay cậu kéo một cái.
- Nằm ngửa lên.
Cậu giả vờ phát ra mấy tiếng như đang ngủ. Hắn nhịn không được vỗ vỗ mông cậu.
- Nằm vậy sẽ bị tức ngực đấy.
Cậu vờ như không nghe thấy, úp mặt vào chăn im lặng. Thấy hắn đứng dậy tắt đèn, phần giường bên cạnh nãy giờ đang lún xuống bỗng nhiên nẩy lên, vài giây sau điện tắt.
Văn Toàn mơ mơ màng màng ngủ, gần quay lại gặp được chu công thì ai đó hôn hôn cổ mình. Cậu tức giận từ trong chăn quát.
- Tránh ra.
Người kia không những không nghe theo, ngược lại càng hôn tới. Một tay kéo cổ áo ngủ của cậu xuống sâu hơn, bắt đầu hôn đến bả vai và vùng lưng phía dưới cổ cậu.
Cậu rùng mình, không nhịn được lật người ngồi dậy bực mình nói.
- Anh nói cùng tôi trải nghiệm tình yêu gì chứ? Cũng chỉ là yêu thích thân thể của tôi.
Quế Ngọc Hải nhìn cậu buồn cười.
- Cái này cũng là một phần thể hiện tình yêu.
Cậu gầm gừ nói.
- Tình yêu của anh toàn tinh trùng à?
Hắn vô sỉ cười, hướng phía cậu vẫy tay một cái.
- Văn Toàn, tới đây tôi cho em tình yêu.
Cậu ngồi lì ra ở trên giường, cảm thấy thật sự muốn chửi bậy.
.
Buổi sáng ngày hôm sau đi làm, ở phim trường mọi người tất bật chạy qua chạy lại. Bình thường Quế Ngọc Hải đưa Văn Toàn tới phim trường đều dừng ở một đoạn cách đó một chút để cậu tự vào, cậu mở cửa xe lục ục xuống xe chạy vào phim trường.
Hôm nay tới muộn một chút, mọi người đều đã làm việc rồi. Tô Minh Châu và Trà Thanh Quốc Khang cũng đang có phân đoạn diễn, Văn Toàn ngồi một chỗ cho nhân viên trang điểm, tranh thủ lướt diễn đàn. Hôm qua là cảnh phim đầu tiên của cậu, thật tò mò phản ứng của người xem.
Một vài nhân viên trong đoàn đi qua liếc mắt nhìn cậu, Văn Toàn ngẩng đầu nhìn, có chút hoài nghi. Trước nay bởi vì cậu nhờ ô dù mà được nhận vai trong bộ phim này, nghe nói là dành mất cơ hội diễn của một diễn viên nào đó tên là Lưu Hoàng Phúc, những người trong đoàn ngoài mặt không nói ra những trong lòng so với cậu có chút khinh thường. Dù sao cậu cũng không bận tâm lắm thái độ xa cách của họ, nhưng hôm nay hình như ác cảm hơi nhiều.
Dạo quanh một vòng trên diễn đàn, xem phản ứng của người xem Văn Toàn cuối cùng cũng hiểu ra vài chuyện, lòng lại không khỏi chùng xuống. Ngoài một vài nhận xét khen cậu đẹp trai, ngoài ra đều là chê bai diễn xuất của cậu. Cậu trước nay chưa từng học qua trường diễn xuất nào, nhờ Quế Ngọc Hải mà được một vai phụ khá nhiều đất diễn trong phim này thật đúng là đạo diễn Tuy Phong đã quá ưu ái cậu.
Có người còn nói diễn xuất của cậu so với con nít tiểu học còn khó coi hơn, cậu vuốt ngón tay lướt xuống bên dưới, tất cả đều là bình luận chê bai đả kích cậu, không ít người dùng lời lẽ miệt thị, có người còn nói loại người này chắc chắn là bán mông để được có chân trong bộ phim này.
Văn Toàn lặng lẽ thoát ra, lòng cũng không khỏi chùng xuống. Dù sao đi nữa, người ta nói cũng đâu có sai. Cậu là vì bò lên giường của Ngọc Hải mới có được vai diễn này, hiển nhiên mọi người xung quanh ai cũng đoán ra cậu là nhờ ô dù mà được như vậy, chỉ là họ không biết tới người đứng sau cậu là hắn mà thôi.
Không có tài năng, càng không có danh tiếng, dựa vào khuôn mặt đẹp một chút chiếm được vai diễn vốn thuộc về người khác. Loại người như vậy, chắc chắn khiến người khác ghét bỏ.
Cậu ngay từ đầu vốn không để ý tới những cái nhìn khinh ghét của người xung quanh, bởi vì cậu nghĩ chỉ cần được gần anh Quốc Khang của cậu cho dù là nhục nhã thế nào cậu cũng có thể chịu đựng được.
Nhưng là hiện tại, Văn Toàn ngẩng đầu. Nhìn Tô Minh Châu và Quốc Khang vừa diễn xong đang ngồi ở ghế chờ gần đó, cong mắt cười vui vẻ. Ngày hôm đó ở trong nhà vệ sinh kia, nghe được trực tiếp Quốc Khang thổ lộ tình cảm với Minh Châu như vậy. Cậu rốt cuộc cho đến bây giờ còn cố chấp để làm gì?
- Này Nguyễn Văn Toàn!
Cậu giật mình quay đầu nhìn, đạo diễn Tuy Phong đang tức tối chỉ về phía cậu.
- Cậu đang làm gì vậy hả? Diễn đi chứ, ngẩn ra làm gì?
Cậu liên tục cúi đầu.
- Tôi xin lỗi.
Đạo diễn tiếp tục hô một tiếng bấm máy, máy quay đưa tới trước mặt. Cậu run run, giữa những bộn bề suy nghĩ trong lòng không kìm được nói lắp câu thoại.
- Tôi... tôi... đến để lấy...
Đạo diễn nóng nảy ném kịch bản xuống đất.
- Cut! Văn Toàn, cậu làm sao vậy hả? Vẻ mặt lúng túng đó là sao?
Những người xung quanh nhìn cậu, ghé tai nhau xì xào vài tiếng. Cậu cắn môi, đảo mắt qua thấy Quốc Khang cũng đang nhìn cậu. Có chút tủi thân, có chút muốn khóc vội vã cúi đầu.
- Tôi xin lỗi, thực sự xin lỗi.
Trợ lý giúp đạo diễn nhặt kịch bản lên, mọi người lại bắt đầu quay lại cảnh.
Sau lưng cậu càng run rẩy hơn nữa. Đôi khi, đánh đổi để có thể bước chân vào trong làng giải trí này hóa ra không phải chỉ cần có vậy là thuận lợi.
Nếu như không có năng lực, bạn vĩnh viễn bị người khác coi thường.
.
Buổi chiều ngày hôm đó Quế Ngọc Hải tan làm qua đón cậu, Văn Toàn ngạc nhiên là đứng chờ sẵn ở nơi mọi khi hắn thường tới đưa đón cậu, không cần hắn phải gọi điện, cũng không phải là bỏ về trước.
Đợi người kia ngồi vào trong xe, hắn chưa kịp trêu chọc khen ngoan một câu cậu đã mệt mỏi nghiêng đầu tựa vào cửa kính, mi mắt chậm rãi rũ xuống buồn phiền.
- Này Ngọc Hải, đi uống một ly đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro